Bảo Bối Của Tôi Là Em

Chương 45: Em yêu anh



“ Làm gì mà la lối om sòm thế? Tôi chỉ đi vệ sinh thôi mà? ” Huyền Thiên Băng vừa đúng lúc bước ra khỏi phòng vệ sinh. Cô chỉ đi giải quyết thôi mà tên này làm gì mà hò hét ghê vậy?

“ Tôi.. Sợ em đi mất. ” Hàn Tử Mặc bước nhanh lại ôm chặt lấy Huyền Thiên Băng.

“ Hừ! Chẳng phải anh vừa vui vẻ với cô gái khác à? ” Nhắc tới Huyền Thiên Băng lại cảm thấy bực mình mà!

“ Tôi không có, em hiểu lầm rồi! ” Hàn Tử Mặc lên tiếng giải thích.

“ Còn dám nói không có? Chính mắt tôi nhìn thấy mà anh còn chối à? Đồ lừa đảo! ” Huyền Thiên Băng tức giận nói!

“... ” Hàn Tử Mặc lựa chọn im lặng và không nói gì cả. Hắn kéo tay cô vào thang máy bấm xuống tầng 110 rồi kéo cô vào một căn phòng làm việc khác.

“ Hàn Tử Mặc anh bị điên à? Đi nhanh như vậy làm gì? Anh đang kéo tôi đi đâu đấy? ” Vừa bước vào cô liền cảm thấy hoang mang, cái căn phòng này cứ như cái bệnh viện tư nhân ấy! Đầy đủ thiết bị khám bệnh tiên tiến cho đến thuốc các loại.

“ Wow? Hàn tổng vậy mà lại đại giá quang lâm đến phòng làm việc nhỏ của tôi à? Còn đây là ai đây? Em dâu hử? ” Killian đang nghiên cứu một số vắc - xin mới nhưng khi thấy người mở cửa là Hàn Tử Mặc thì anh ta dẹp hết tất cả bước lại gần hắn hỏi.

“ Đây là cô gái tôi thấy trong màn hình. ” Huyền Thiên Băng liền nhận ra là tình địch! Tình địch a!

“ Khụ.. Quả thật là người ban nãy nhưng.. Cậu ta là con trai. ” Hàn Tử Mặc lắc đầu nói.

Rầm.. Đùng.. Sấm sét như nổ trong đầu cô. Con trai..? Con trai sao..? Người con gái đẹp như hoa như ngọc này lại là con trai sao..? Ôi thế giới này toàn những điều không thể ngờ tới được!

“ Xin chào em dâu. Anh là Killian. ” Killian bước tới giơ tay ra muốn bắt tay với Huyền Thiên Băng thì bị Hàn Tử Mặc hất ra.

“ Em dâu? ” Hàn Tử Mặc sau khi hất tay Killian ra liền nhíu mày hỏi.

“ Tôi nhầm. Là chị dâu nhỏ! Rất vui được gặp chị dâu nhé! Thuận tiện em là con trai nên chị không được hiểu lầm nha! ” Killian nói.

Rầm Đùng.. Tiếng sét lần thứ hai vang lên! Cô vẫn không tin đây là sự thật a!

“ Được rồi cậu làm việc đi, tôi đi đây. ”

“ Ể, cậu mới tới có một lúc mà. ”

“ Có việc rồi. ” Hàn Tử Mặc nhìn Huyền Thiên Băng nói.

Vừa nói xong hắn nắm tay Huyền Thiên Băng đi tới thang máy để đến phòng làm việc.

[…] Phòng làm việc Hàn Tử Mặc.

“ Băng thân yêu của tôi, em không có gì muốn nói với tôi sao? ” Vừa vào tới phòng làm việc Hàn Tử Mặc liền ép Huyền Thiên Băng vào cửa.

“ Nói.. nói cái gì chứ? Tôi chẳng có gì muốn nói với anh cả mau tránh ra đi. ” Huyền Thiên Băng dùng sức đẩy Hàn Tử Mặc ra nhưng cơ hồ là không thể khiến Hàn Tử Mặc nhúc nhích dù là một chút.

“ Có nha! Ví dụ như em thế này có phải là đang ghen không? ” Hàn Tử Mặc mỉm cười hỏi.

“ Ai.. ai ghen chứ. Tôi mới không có! ” Huyền Thiên Băng mày là đồ nhát gan! Dám ghen mà không dám nhận!

“ Thật sao? Nói dối thì là đứa trẻ không ngoan rồi. Băng đã không ngoan rồi. Phải phạt! ” Hàn Tử Mặc áp môi mình lên môi cô, hắn tham lam hút hết mật ngọt trong đó.. Hắn cứ hôn mãi hôn mãi.. Đến khi cô mất hết dưỡng khí mới chịu buông ra.

“ Bây giờ thì sao? Có nói thật hay không là tùy vào em cả đấy. ” Hàn Tử Mặc liếm môi, một cái hôn chưa bao giờ là đủ đối với hắn nhưng cô vẫn chưa hết kỳ.. Hắn lại không tệ tới mức vợ đang tới tháng mà cũng muốn làm.

“ Hàn Tử Mặc anh nghe cho rõ đây. Em thừa nhận là em đã ghen và.. Em yêu anh! Vậy nên em không cho phép bất kỳ người phụ nữ nào lại gần anh trừ em nghe rõ không? ” Huyền Thiên Băng nghiêm túc nói.

“ Hả... Sao tự nhiên anh lại khóc rồi..? ” Huyền Thiên Băng bất ngờ khi thấy giọt nước mắt lăn trên má Hàn Tử Mặc.

“ Em có biết anh chờ câu này của em rất lâu rồi không? Anh cũng yêu em. Cả đời này chỉ yêu mỗi em. ” Hàn Tử Mặc ôm chặt lấy Huyền Thiên Băng nói.

“ Đã nói là phải giữ lời đấy! ” Huyền Thiên Băng nói xong liền để mặc cho hắn ôm cô.

Đã ôm được một lúc rồi mà Hàn Tử Mặc còn chưa chịu buông ra.

“ Hàn Tử Mặc anh đã ôm đủ chưa? Em mỏi chân lắm rồi. ” Huyền Thiên Băng đang cảm thấy có chút đói hơn thế chân cũng rất mỏi tại vì cả hai người họ đều đã đứng rất lâu! Tại sao lại không ngồi ôm nhỉ?

“ Gọi anh là Mặc. ” Hàn Tử Mặc vẫn chưa chịu buông ra, hắn vùi đầu vào cổ cô hôn mạnh để lại một dấu hickey đỏ chót.

“ A.. Mặc. Đừng cắn.. ” Huyền Thiên Băng bị hôn một cái liền cảm thấy toàn thân không còn sức nữa! Có trách thì trách cô quá nhạy cảm đi.

“ Em thật là một tiểu yêu tinh mà! ” Đáng chết thật! Huyền Thiên Băng tại sao lại tới tháng vào lúc này chứ! Hàn Tử Mặc mày phải nhịn! Dù sao thì cô ấy cũng sắp hết rồi mà!

“ Đừng nháo nữa Mặc.. Em đói rồi. ”

“ Được, anh chở em đi ăn. Nhưng trước hết anh phải hỏi em một câu! ”

“ Anh nói đi. ”

“ Dọn về ở với anh. ”

“ Được. ” Huyền Thiên Băng suy nghĩ một lúc rồi trả lời.

“ Tốt quá! Anh sẽ cho người chuyển đồ đạc của em về! ”

“ Gấp vậy. ”

“ Phải làm liền vì anh sợ em sẽ đổi ý. ”