Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 257: Nhìn thấy




Edit: Nguyễn Phương
Beta: minhhy299
Lại đợi một lúc, xung quanh có không ít người xuống xe hít thở không khí, các cô ở trong xe khó chịu, cũng xuống xe theo. Trên đường trống trải, gió từ bốn phương tám hướng thổi tới, có chút lạnh.
Uyển Tình vừa ôm một cánh tay lên, liền có một cái áo từ đằng sau phủ lên người cô. Cô nhìn lại, thấy Quản Hạo Nhiên cởi áo của bản thân phủ lên người của cô, vội vàng cự tuyệt: “Em không sao! Ở trong túi em có áo choàng, em phủ thêm là tốt rồi!”
“Không sao.”
“Thật sự không cần!” Uyển Tình kiên quyết trả lại cho anh, thấy anh cũng kiên quyết, dứt khoát đưa cho Thiên Tuyết, sau đó tự mình mở cửa xe lấy áo choàng ra khoác lên người bản thân.
Thiên Tuyết vừa thấy, trả áo lại cho Quản Hạo Nhiên, bản thân cũng cầm áo choàng khoác. Hừ, cô còn không có thích anh ta như vậy!
Đứng một lúc, chiếc xe phía trước bắt đầu di chuyển, mấy người lên xe. Thật vất vả mới có thể thông đường, Quản Hạo Nhiên đang chuẩn bị tăng tốc, một chiếc xe Porsche đột nhiên từ phía sau vượt qua. Quản Hạo Nhiên hoảng sợ, thiếu chút nữa lệch tay lái.
Thiên Tuyết cả giận nói: “Porsche có gì đặc biệt hơn người? Em….”
Cô muốn nói nhà của mình cũng có, kết quả phát hiện……là xe của nhà cô nha!
Sắc mặt Uyển Tình trắng bệch, đã không nhìn thấy Porsche, nhưng biển số xe vẫn còn ở trong đầu cô, đó là……..
Thiên Tuyết vỗ vỗ vai của cô, lấy chai nước khoáng đưa cho cô: “Uống nước đi.”
Một lát sau Uyển Tình mới lấy lại tinh thần, cầm lấy chai nước uống một ngụm. Thiên Tuyết sợ cô lộ ra sơ hở, lại tìm đồ ăn vặt ra ăn. Nhưng mà cả người cô có chút trống rỗng, căn bản là mất hồn mất vía.
Quản Hạo Nhiên phát hiện ra bất thường của cô, quan tâm hỏi: “Uyển Tình làm sao vậy? Sắc mặt không tốt lắm, có phải sinh bệnh hay không?”
Thiên Tuyết lén lút nhéo tay của cô, cô vội vàng ngẩng đầu cười: “Không có việc gì…….Em đột nhiên nhớ ra em còn có bài tập chưa làm, đang suy nghĩ đáp án, quay về lại làm tiếp…...”
Quản Hạo Nhiên gật gật đầu, lại nhìn thoáng qua gương chiếu hậu. Cô vừa vui vẻ ăn vừa quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hai mắt mơ màng, trên người phát lạnh từng trận.
Hi vọng anh……Không có nhìn thấy……
Trở lại trường học, các cô từ chồi lời mời ăn cơm của Quản Hạo Nhiên. Ở trên xe một chút, hai người liền chạy nhanh về phòng ngủ. Phòng ngủ không có người, xem thời gian này, hẳn là đi ăn cơm tối.
Uyển Tình ném này nọ, tay chân luống cuống cởi áo khoác, chuẩn bị thay quần áo.
“Chiếc xe kia, trừ anh của cậu ra, còn có ai lái không?”
Thiên Tuyết vô lực thở dài: “Xui xẻo, nhất định là anh ấy! Trừ anh ấy ra, chỉ có thể là anh họ và ông nội, nhưng nếu như là bọn họ, lúc kẹt xe sẽ đi lên tìm chúng ta.”
Sắc mặt Uyển Tình trắng nhợt, nhớ tới cảnh Quản Hạo Nhiên khoác áo cho mình, lắp bắt hỏi: “Không có khả năng anh ấy cũng bị chặn ở đó đi?”
“Chắc chắn bị chặn lại! Nếu không bị chặn lại làm sao có khả năng vượt xe của chúng ta! Hẳn là ở cách đó không xa…….” Thiên Tuyết thật có lỗi nhìn cô, “Thực xin lỗi, nếu không đề cập đến vấn đề đi chơi thì tốt rồi.”
Uyển Tình thay một chiếc áo khoác khác, cả người lạnh lẽo ngồi xuống: “Có thể là anh ấy không có phát hiện…..tớ nghĩ……chúng ta vẫn nên đi ăn cơm trước đi…..”
“Thẳng thắn có thể khoan dung, kháng cự càng nghiêm khắc! Nhiều nhất thì anh ấy trách mình, sẽ không làm khó dễ cậu.” Thiên Tuyết hơi lo lắng, đàn ông ghen thường không nói lý. Nếu như là chuyện khác, anh chắc chắn sẽ không trách Uyển Tình, nhưng lần này……..
Cô thở dài, kéo Uyển Tình rời khỏi phòng ngủ.
Cô đạp xe đạp chở Uyển Tình, vì giảm bớt sự chú ý của mọi người, không có lái chiếc xe sang trọng lấp lánh kia. Nhưng mới trước đó không lâu các cô mới tuyên bố mình là gay, hiện tại đi cùng một xe, tất cả mọi người đều nghĩ hai cô yêu nhau, quay đầu nhìn lại cũng không thiếu. Chỉ là, tâm trạng của hai người rất nặng nề, tự nhiên không có phát giác.
Đến Isabella, hai người liền chạy lên lầu.
Đi vào phòng khách, tầm mắt dừng lại ở trên valy hành lý, Mục Thiên Dương ngồi ở trên sô pha hút thuốc, hai người liền ngây người. Xem ra, anh vừa mới trở về, chiếc xe kia thật sự là của anh.
Thiên Tuyết đột nhiên lên tiếng gọi: “Anh hai! Anh hút thuốc?”
Mục Thiên Dương dừng động tác một chút, quay đầu nhìn cô, hơi thở tàn bạo đầy người.
Trong nháy mắt, cô và Uyển Tình không dám lên tiếng.
Mục Thiên Dương dụi điếu thuốc, đứng lên, không nói một lời trở về phòng ngủ.
Thiên Tuyết vội vàng đẩy Uyển Tình: “Nhanh đi, Cậu trăm ngàn lần đừng phản kháng, chủ động một chút, nói hai câu mềm mại là tốt rồi. Dù sao cậu và Quản Hạo Nhiên cũng không có gì, còn có mình làm chứng mà.”
Uyển Tình gật đầu, thay đeo dép lê đi vào phòng ngủ, thấy Mục Thiên Dương đang tựa lưng vào đầu giường. Cô nhẹ nhàng đóng cửa, khóa lại, đi qua, tay chân có chút luống cuống: “Thiên Dương….”
Mục Thiên Dương từ từ nhắm hai mắt lại, lông mi mơ hồ run lên, không nói chuyện.
Uyển Tình đứng đó một lúc lâu, thấy anh còn mặc vét, thắt caravat, nhất định là không thoải mái, liền chậm rãi ngồi lên trên giường, đưa tay tháo caravat giúp anh. Vừa mới kéo ra, anh liền đưa tay đẩy tay cô ra, xoay người đưa lưng về phía cô.
Uyển Tình cứng nhắc một lát, thu hồi tay, đứng dậy đi khỏi phòng ngủ.
Thiên Tuyết đang ngẩn người ở trong phòng khách, thấy cô đi ra, vội hỏi: “Làm sao vậy?”
Uyển Tình lắc đầu, xách vali hành lý của Mục Thiên Dương, phát hiện bên cạnh có một cái túi lớn, lấy mâý gói đồ ăn vặt từ bên trong ra. Cô đưa đồ ăn vặt cho Thiên Tuyết “Của cậu.” nói xong liền kéo vali đi về phía phòng ngủ.
Vừa vào phòng, phát hiện Mục Thiên Dương ngồi ở ghế, cô sợ tới mức ngẩn ra.
Ngực Mục Thiên Dương kịch liệt phập phồng, dường như rất tức giận. Uyển Tình nhìn thấy vậy, sợ hãi, thiếu chút nữa xông ra khỏi cửa, nhưng cuối cùng vẫn lấy lại lý trí, đóng cửa lại đi vào.
Cô buông valy, bắt đầu sắp xếp hành lý.
Mục Thiên Dương nhìn cô, cô cũng lén lút nhìn trộm anh vài lần, cuối cùng sau khi sắp xếp được một nửa vali đứng dậy, đứng ở trước mặt anh: “Anh ấy là học trưởng học năm thứ tư, là con trai của bà chủ nơi mẹ em làm việc……”
Cô nói toàn bộ mọi chuyện với Quản Hạo Nhiên cho anh biết, có chút nhớ không rõ lắm, chỉ có thể nghĩ đến đâu nói đến thế nào, trình tự điên đảo, nói năng lộn xộn.
“Em không lừa anh……..” Uyển Tình nói xong, rốt cuộc không biết nói gì nữa, thấy anh không nói chuyện, quỳ lên trên mặt đất, cầm thật chắc tay của anh, gấp đến sắp khóc, “Em nói đều là sự thật! Anh đừng có trách em được không? Cùng lắm thì…..Về sau em làm gì đều hỏi qua anh, tất cả mọi chuyện đều báo cáo với anh……..”
Mục Thiên Dương đột nhiên lườm cô, cô không dám lên tiếng.
Anh hít sâu một hơi, kéo caravat: “Cởi quần áo!”
Cả người Uyển Tình run lên, nhanh chóng đứng lên cởi quần áo. Rất nhanh, cô cởi hết quần áo trên người mình. Trong phòng không mở điều hòa, cô lạnh đến mức cả người nổi da gà, không ngừng phát run.
Mục Thiên Dương nhìn lướt qua, thấy da cô trắng non không tỳ vết, bình tĩnh ra mệnh lệnh: “Lại đây.”
Uyển Tình cứng ngắc đi qua, bị anh ôm đến trên giường. Anh cúi đầu, bắt đầu kiểm tra từ cổ của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.