Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 283: Kém một chút như vậy




Edit: Nguyễn Phương
Beta: minhhy299
Uyển Tình vội vàng chạy tới phòng khách, vốn định tra cứu ngay tại phòng khách, nghĩ một chút, ôm đến nhà ăn, ngồi ở đối diện anh kiểm tra. Mục Thiên Dương liếc nhìn cô một cái, lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Uyển Tình đột nhiên ngẩng đầu: “Anh muốn uống cà phê không?”
“Sắp ăn cơm rồi, không cần.”
“Canh phải nấu hơi lâu, có thể phải mất một lát.” Uyển Tình ngượng ngùng nói.
“Vậy một ly đi.”
Uyển Tình cười, đi rót một ly cà phê lại đây.
Mục Thiên Dương nói: “Rất trễ, em có đói bụng không? Nếu đói, thì ăn những đồ ăn khác trước, canh có thể để tối nay.”
“Không việc gì. Lúc đi ra ngoài ăn rất nhiều đồ ăn vặt với Thiên Tuyết.” Uyển Tình lại ngồi trước máy tính.
Mục Thiên Dương bỡn cợt nói: “Thế nào? Không làm được, bây giờ nước đến chân mới nhảy.”
Uyển Tình hơi hờn dỗi liếc anh một cái, một bộ hợp tình hợp lý: “Cũng chắc chắn không thể làm linh tinh!”
Mục Thiên Dương nhìn cô, tâm tình không được tốt, giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt non nớt của cô. Anh biết biểu tình làm nũng hiện tại của cô là giả bộ, nhưng mà anh cũng không vạch trần cô, cho dù hai người thật sự thích nhau, cô gái muốn làm nũng, cũng không thể hạ bút thành văn, nhất định phải trải qua luyện tập!
“Tra cứu cái gì?” Hẳn không phải là tra cách nấu ăn. Mấy năm trước Uyển Tình quá khổ, ở nhà thật sự chỉ có một mình cô, nấu cơm sẽ không thành vấn đề, hơn nữa anh cũng đã sớm ăn qua
Lần này Uyển Tình thật sự không có ý tốt: “Mua mấy cân hoa quả, em đoán lễ mừng năm mới anh cũng không ở đây, bày nhiều chỉ lãng phí, em xem có thể làm thành đồ ăn ngọt hay không.”
“Dễ làm sao?”
“Cách làm mứt lê và mứt táo rất đơn giản.”
Mục Thiên Dương cười: “Chu đáo như vậy, ai cười được em nhất định rất có phúc!”
Mặt Uyển Tình cứng đờ, ý cười ngưng ở trên mặt.
Mục Thiên Dương phủi miệng, cúi đầu xem văn kiện, không nói thêm nữa.
Trái tim Uyển Tình nhảy bang bang, cúi đầu ngồi một lát, rồi đi lấy quả lê.
Mục Thiên Dương gia nhập vào thương trường nhiều năm như vậy, tham gia qua vô số bữa tiệc, ăn không ít món, có thể so sánh, Uyển Tình làm đồ ăn sẽ không thật mỹ vị. Nhưng nặng là ở chỗ, cô làm có hương vị của gia đình, hơn nữa trước mắt hai người ở chung rất hài hòa, độ ngon của món ăn càng không phải nói!
Uyển Tình làm cơm vừa đủ hai người dùng, nhưng món ăn lại đặc biệt nhiều. Hai món rau xào lòng, nếu lại thêm nồi canh kia, nhất định sẽ không ăn hết. Nhưng gây ngạc nhiên là ăn hết rồi! Một chút canh cũng không thừa!
Uyển Tình ăn hơi no, nghĩ Mục Thiên Dương cũng không kém mình nhiều lắm.
Ngồi một lúc, Uyển Tình nói: “Em đi rửa bát.”
Mục Thiên Dương nhìn cô thu dọn bát, đột nhiên cảm thấy không khí trong nhà còn kém một chút gì đó, quyết đoán đi tới rửa bát: “Để anh rửa đi.”
“A?” Uyển Tình suýt nữa quăng vỡ bát.
Mục Thiên Dương lấy bát qua, tốt xấu mỗi lần tới chỗ cô ăn cơm cũng nhìn qua cô rửa bát, cẩn thận một chút sẽ không xảy ra lỗi.
Uyển Tình không biết anh trúng gió gì, đành phải giao đống này qua cho anh, sau đó chuẩn bị đi làm mứt lê. Một lát sau, Mục Thiên Dương rửa bát xong, lại ôm lấy hông của cô: “Còn không có ăn no?”
“Tối nay ăn khuya, ngày mai ăn cũng được.”
Mục Thiên Dương cắn ở trên mặt cô một cái, nói: “Cho anh một miếng.”
Uyển Tình cắt một miếng lê, nhét vào miệng anh.
Anh ăn xong, nói một tiếng ngọt, buông cô ra: “Bát để chỗ nào nhỉ?”
Uyển Tình vừa thấy, giá để bát ngay ở trên đầu, chạy tới để bát vào tủ.
Thừa dịp cô đang giải quyết nốt hậu quả thì anh đi lên lầu. Một lát sau xách văn kiện và áo khoác ngoài xuống dưới: “Đến, đi ra ngoài một chút, tiêu hóa một chút.”
Uyển Tình đi qua, anh khoác áo lên vai cô, rồi nắm tay cô ra ngoài hoa viên đi dạo.
Lung lay chậm rì rì một vòng, Mục Thiên Dương đột nhiên nói: “Ba em chuẩn bị xuất ngoại.”
“A?” Uyển Tình nhất thời phản ứng không kịp, một lát sau sắc mặt lạnh lại, “Không liên quan tới em.”
“Ừ, chỉ là muốn nói cho em một tiếng.” Cô không thích, Mục Thiên Dương cũng không cần tôn kính, gọi thẳng tên của mấy người kia, “Đinh Thải Nghiên còn chưa tỉnh, có thể cả đời cũng sẽ không tỉnh. Tiết Lệ Na muốn tự sát, Đinh Chí Cương cứu bà ta. Bản thân Đinh Chí Cương còn đang phiền toái, lại bị Đinh Thải Nghiên náo loạn như vậy, đắc tội với không ít người, không đắc tội cũng không dám hợp tác với ông ta nếu bị bắt vào tù thì làm sao bây giờ?”
“Vậy bọn họ chuẩn bị làm gì?” Trong lòng Uyển Tình trăm vị tạp trần, nghe thấy mấy người đó thảm như vậy, cũng không có cảm giác vui vẻ. Dù sao thời gian Từ Khả Vy chịu khổ cũng đã qua, trừ phi thời gian quay ngược lại, bằng không cũng không có cách nào vui vẻ.
“Đinh thị phá sản, chỉ có thể bán.” Mục Thiên Dương cầm tay cô, “Anh chuẩn bị thu mua nó, áp giá đến thấp nhất. Tốt xấu nơi đó cũng có một phần của mẹ em, năm đó không có mang đi, hiện tại lấy lại!”
Uyển Tình dừng bước lại: “Anh thu mua của anh, liên quan gì đến mẹ em?”
Tay Mục Thiên Dương nhéo nhéo mũi của cô: “Thời cơ chín muồi sẽ đăng ký dưới danh nghĩa của em, cho em làm phú bà.”
“Em không cần!” Uyển Tình thốt ra.
“Đến trong tay anh chính là của anh, không có một phần quan hệ với Đinh Chí Cương. Anh đưa cho em, có đôi khi không cần sự chấp nhận của em!” Sau khi bọn họ kết hôn, phỏng chừng sẽ bị ban giám đốc bắt ký hiệp ước trước khi cưới. Tuy rằng anh sẽ không ly hôn, nhưng mà ban giám đốc không an tâm! Vạn nhất ly hôn, người phụ nữ sẽ được một nửa tài sản liền xong rồi.
Uyển Tình rầu rĩ không nói lời nào, thật sự không nói lên lời.
“Được rồi, không nói chuyện này.” Mục Thiên Dương ôm cô, dỗ dành nói, “Mấy ngày em khai giảng, anh phải đi Newyork, em không cần phải đến trường học trước, chính em sắp xếp đi.”
Uyển Tình gật đầu.
Lại dạo hai vòng, hai người trở về xem tivi. Sau đó Uyển Tình làm mứt lê, cho hơi nhiều đường phèn, hơi ngấy, bất quá vị lại hoàn hảo, Mục Thiên Dương ăn cổ vũ, ăn xong mãnh liệt ôm lấy cô hôn, miệng hai người cũng giống như mật, ngọt ngấy.
Mục Thiên Dương thiệt tình không nỡ buông cô ra, muốn triền miên đến chết nha! Nhưng hôm nay gặp được tình huống đặc thù, chỉ có thể chịu thiệt, ôm nửa chính là tự tìm khổ ăn: “Dọn dẹp một chút, đi ngủ.”
Uyển Tình rửa sạch bát lên lầu cùng anh, anh đi tắm rửa trước, cô ngơ ngác một lát, đi thay quần áo, nhìn thấy trên bàn trang điểm có một bó hoa hồng và một hộp chocolate.
Hoa hồng không còn tươi, phỏng chừng là để ở nơi này từ buổi sáng.
Cô ôm lên ngắm một chút, lại nhìn bản thân trong gương, đột nhiên nhớ tới một câu: người còn đẹp hơn cả hoa! Cô nhịn không được bật cười, kết quả phát hiện Mục Thiên Dương tắm xong đang đi lại đây, có chút xấu hổ.
Mục Thiên Dương ôm cô từ phía sau, hôn một cái ở trên mặt cô: “Thích không?”
Uyển Tình cắn môi, rụt rè ừ một tiếng.
“Còn tưởng rằng chúng nó phải cô đơn qua đêm ở đây đấy, may mà em đã đến rồi…..” Anh hôn lên mặt cô, “Đêm nay ăn rất nhiều, chocolate để ngày mai rồi ăn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.