Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 297: Đã muốn làm




Thiên Tuyết rất nhanh đã quay lại, cô sửng sốt: “Cậu không đi dạo sân thể dục với Lý Kỳ Lâm sao?” Cô cũng là phát ra tin tức mới nghĩ tới việc đó. Hai người hiện tại rất dính nhau, mỗi buổi tối đều đi dạo ở sân thể dục. Cô và Lý Ức thỉnh thoảng chạy bộ, đụng tới bọn họ ôm ôm ấp ấp, thật sự là không có cách nào nhìn nữa!
“Đừng nói nữa.”
“Làm sao vậy? Cãi nhau?”
“Thật ra không có gì lớn, nhưng mà……Ai…….”
“Rốt cuộc làm sao vậy? Than ngắn thở dài.”
“Hiện tại mình rất đau đầu. Cậu có biết chuyện A Thành đưa tớ trở lại đi? Bị anh ấy nhìn thấy, còn có một bạn cùng phòng với anh ấy cũng nhìn thấy! Hẳn là bọn họ đang hoài nghi mình.”
“Hoài nghi cái gì?”
“Còn có cái gì? Hoài nghi tới bị nhà giàu bao dưỡng!”
Uyển Tình:……
Thiên Tuyết nói tình huống lúc đó, có chút hối hận: “Cậu nói xem miệng mình có phải rất tiện tự nhiên nói đó là bác họ? Nói là anh họ có phải được không?”
“Ách…Cậu giải thích tốt một chút là được.”
“Giải thích như thế nào? Mình là em gái Mục Thiên Dương, trong nhà có một cái công ty lớn, đó là tài xế của mình? Mình lau đi, vậy anh ấy làm như thế nào mình cũng không vui vẻ! Anh ấy tiếp tục ở cùng một chỗ với mình, chắc chắn là có mục đích riêng! Nhưng không ở cùng nhau, lại giống như không có trách nhiệm tình cảm! Làm như thế nào cũng không được! Cậu nói xem mình có cần đoạn tuyệt quan hệ với anh hai không?”
Uyển Tình: ……
Thiên Tuyết: “Mình đau đầu chết mất! Vừa nãy lúc ăn cơm, anh ấy vẫn buồn không lên tiếng chỉ uống rượu, mình không giỏi khuyên bảo. Phỏng chừng bây giờ mọi người trong phòng ngủ của anh ấy đã biết, nói không chừng ngày mai mọi người đều biết mình có người nuôi.
“Anh ta muốn như vậy, cậu cũng đừng ở cùng một chỗ với anh ta!”
“Quên đi quên đi, không nói mình, hẳn là không có xấu như vậy. Cậu tìm mình có việc gì đó? Anh hai của mình đâu?”
Lúc này Uyển Tình mới nhớ tới chính sự, lập tức lấy ra điện thoại ra mở weibo của Chu Linh chỉ cho cô xem: “Cậu xem cô ta nói, làm sao bây giờ?”
Thiên Tuyết xem qua rồi trả lời: “Nhanh nói cho anh mình biết!”
Uyển Tình vốn cũng nghĩ vậy, nhưng mà, sau khi cô bình tĩnh lại nghĩ: mình không thể nói!
“Cậu nói đi.”
“Làm sao muốn mình nói? Không phải cậu cùng một chỗ với anh ấy sao, thuận tiện nói cho anh ấy không được sao, vì sao muốn mình làm điều thừa?”
Ách, vạn nhất Mục Thiên Dương hỏi cô vì sao phát hiện, cô nói như thế nào? Nói bản thân xem weibo của Chu Linh? Nếu Mục Thiên Dương nói cô ghen thì làm sao bây giờ? Cô mới không ghen, cô chỉ là….
Leng keng đinh! Thiên Tuyết gửi tin lại: “Sao cậu lại phát hiện ra weibo của Chu Linh?”
“Tớ nhìn thấy người khác chia sẻ!” Nhìn đi! Thiên Tuyết cũng đã hỏi, bản thân tuyệt đối không thể nói!
“Cậu xong rồi, nóng nảy à? Sợ anh mình bị hấp dẫn phải không?”
“Mới không phải!”
“Hắc hắc hắc, cậu không cần giải thích, mình hiểu được.”
“……”
Uyển Tình lại đâm Thiên Tuyết, Thiên Tuyết bất động, hơn nữa ngày mới trả lời: “Mình còn đang gặp rắc rối, tự cậu giải quyết đi!”
Một lát sau, Mục Thiên Dương tắm rửa xong đi ra, Uyển Tình đứng ở cửa sổ nói chuyện phiếm, quay đầu nhìn anh. Mục Thiên Dương đi tới: “Làm sao vậy?”
“Thiên Tuyết vửa gửi cho em một thứ.” Uyển Tình chỉ vào máy tính, là weibo của Chu Linh.
Mục Thiên Dương vừa thấy, trong mắt hiện lên một tia âm lãnh. Anh kéo cô vào lòng: “Đi tắm rửa.”
“Hả……” Uyển Tình xoay người tránh ra.
Mục Thiên Dương giữ chặt cô: “Đừng đoán mò, mắt anh không có kém như vậy.”
Uyển Tình giật mình, đột nhiên tránh tay anh ra, giống như chạy trốn.
Mục Thiên Dương cong môi cười, ngồi xuống nhìn weibo của Chu Linh, thẳng đến khi truyền tới tiếng nước từ phòng tắm, anh cầm điện thoại: “Anh Sở
……..Chu Linh là người công ty của anh à? Nội dung trên Weibo, không phải do công ty quản lý sao?”
Sở Duy là người của Âu Kì Thắng, bộ dạng cũng rất đẹp trai, bên ngoài thì rất hoa tâm, còn về phần bản tính như thế nào, Mục Thiên Dương cũng không biết. Không thể phủ nhận là, năng lực của anh ta rất mạnh, tâm tư nhỏ, mới chơi vài cái tiểu minh tinh, đã quyết định mở công ty. Anh ta đặt ra một kế hoạch, muốn chiếm được hoàn toàn vòng giải trí, mục đích hàng đầu là vơ vét tiền.
Sở Duy từng mời Mục Thiên Dương gia nhập hội đồng cổ đông, nếu Mục Thiên Dương chịu ra tiền, anh ta liền đáp ứng. Nhưng ở trong vòng giả trí, rất nhiều quy tắc ngầm, trong đó trao đổi rất rõ ràng. Tương lai anh muốn sống thật tốt với Uyển Tình, không thể dính vào đó được. Bằng không, cho dù anh hạn chế cũng không ngăn được người có tình lợi dụng, càng dễ dàng tạo thành nghi ngờ trong lòng Uyển Tình. Cho nên, anh lấy một công ty vừa mới mở, muốn phát triển sản nghiệp để từ chối.
Nghe điện thoại không đến 2 phút liền cúp, Mục Thiên Dương mở lại trang web, đã không thấy cái kia trên weibo của Chu Linh.
Anh hài lòng hừ một tiếng, không thể để chuyện này làm người phiền lòng, dù sao Sở Duy cũng sẽ sắp xếp.
Lúc này, QQ của Uyển tình vừa vang lên, anh liếc mắt nhìn thử, là Thiên Tuyết gửi tới. Anh không muốn xem trộm của cô,nhưng mà chỉ chần chờ một chút, lại mở ra. Dù sao cũng là người một nhà cả. =.=
Thiên Tuyết: cậu nói cho mình biết anh hai sao rồi?
Mục Thiên Dương đánh chữ: là anh, anh hai của em!
Thiên Tuyết:???
Mục Thiên Dương mặc kệ cô.
Một lát sau, Thiên Tuyết gọi điện thoại cho anh, anh bất đắc dĩ nghe: “Làm sao?”
“Uyển Tình nói với anh như thế nào?” Thiên Tuyết vội hỏi.
“Chuyện gì nói như thế nào?”
“Chuyện của Chu Linh!”
Mục Thiên Dương căn bản không hiểu cô đang hỏi cái gì, hỏi theo bản năng: “Không phải em nói cho cô ấy sao?”
Thiên Tuyết trầm mặc một lát, nói: “Em không biết giải thích như thế nào, một câu không nói rõ được, anh mở lại chỗ tin nhắn em với cậu ấy nói chuyện phiếm đi.”
Mục Thiên Dương im lặng một chút, cúp điện thoại, mở lại tin nhắn. Hai phút sau, điện thoại lại vang lên, anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Chuyện gì?”
Thiên Tuyết nói một hơi: “Anh hai đột nhiên em nhớ tới chúng ta cần phải tộn trọng người khác, chuyện mở tin nhắn của người khác đọc là tuyệt đối không thể lảm.” MN! Cô quên mất chuyện thảo luận về Lý Kỳ Lâm với Uyển Tình.
Mục Thiên Dương cười lạnh một tiếng: “Chậm! Anh đã đọc xong! Nên xem cái gì, không xem cái gì đều nhìn hết! Lý Kỳ Lâm là ai? A Thành vì sao thành bác của em? Quả thật vai vế rất cao…….Em lập tức đến đây cho anh!” Cuối cùng một tiếng leng keng vang lên, lãnh khốc vô tình.
“Em…..Em chuẩn bị ngủ.” Thiên Tuyết ngáp một cái, “Buồn ngủ quá, anh hai ngủ ngon.”
“Mộng du cũng phải đến đây cho anh!” Mục Thiên Dương rống giận.
Thiên Tuyết trầm mặc một lát, giống như đứa bé à một tiếng, sau đó cúp điện thoại.
Uyển Tình ở phòng tắm nghe thấy tiếng hô của Mục Thiên Dương, tắm nhanh chạy ra: “Anh làm sao vậy?” Nhìn thấy máy tính đang mở phần trò chuyện, cô hô to một tiếng, “Vì sao anh có thể xem tin nhắn của người khác? Đây là vi phạm nhân quyền!”
Mục Thiên Dương run sợ liếc nhìn cô một cái: “Thiên Tuyết nói anh nhìn, muôn trách thì trách nó.”
“Anh…..” Uyển Tình cứng lại, “Cậu ấy nói anh xem anh liền xem? Anh có nguyên tắc không?”
Cả đầu Mục Thiên Dương đều là Thiên Tuyết bị người ta lừa gạt, còn muốn bị người ta sỉ nhục, nhịn không được có điểm phiền lòng, nhíu mày nhìn cô.
Uyển Tình thấy anh như vậy, có chút sợ hãi, nhưng mà vẫn nói: “Mở đồ của người khác là không đúng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.