Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Ta Yêu

Chương 44: Mạnh bao nhiêu?



Nghe được câu trả lời nghiêm túc của hắn, trên gương mặt nhỏ nhắn của Nhiếp Tử Vũ nở ra một nụ cười vui sướng. Cô ngẩng đầu nhìn hắn, nhận thấy ánh mắt thâm tình của hắn đang nhìn mình, nhất thời trong lòng cảm thấy thật ấm áp, trên gương mặt trắng nõn lại ửng đỏ.

- Vậy còn em? Đối với anh mà nói thì em là gì hả?

Nhiếp Tử Phong cười cười, trong con ngươi xanh đen là hình ảnh vẻ mặt đầy mong đợi của cô.

- Em nghĩ gì thì chính là cái đó.

Giờ khắc này, thật tình hắn đã phát hiện ra quyết định của mình không hề sai, bởi vì hắn đã thực sự yêu cô.

Nhiếp Tử Vũ cười một cái thật ngọt ngào, đôi môi đầy đặn lập tức dán chặt vào đôi môi của hắn, lần này Nhiếp Tử Phong không có sửng sốt vì bất ngờ mà đáp lại cô bằng một nụ hôn thật nóng bỏng, bù đắp những ngày xa cách cô.

Trong bầu không khí ngập tràn hạnh phúc, hai người quấn lấy nhau mà hôn lấy hôn để, giờ phút này, trong mắt bọn họ không còn thấy bất cứ thứ gì khác, trong mắt cả hai chỉ có nhau mà thôi.

Không biết qua bao lâu, lúc mà Nhiếp Tử Vũ cảm thấy thật khó thở thì lúc này Nhiếp Tử Phong mới buông cô ra.

Cả người Nhiếp Tử Vũ như vô lực mà vùi vào lòng hắn, thở gấp liên tục, hồi tưởng lại nụ hôn nóng bỏng đầu đời thì gương mặt nhỏ nhắn ấy lại đỏ bừng vì vui sướng.

Nhiếp Tử Phong cúi đầu nhìn thấy dáng dấp thất thần của cô, nhịn không được kéo cô ra khỏi người mình, dịu dàng hỏi:

- Lại suy nghĩ gì vậy?

Nụ cười ngọt ngào của cô làm cho hắn cảm thấy rất khó kiềm chế được bản thân, nếu không phải còn một chút lý trí thì rất có thể hắn đã muốn cô ngay tại nơi này.

Nhiếp Tử Vũ ngẩng đầu mỉm cười chúm chím nhìn hắn, cái miệng nhỏ nhắn cong lên:

- Em đang nghĩ tới những lời vừa nãy của An Xuyến, cô ta nói anh rất mạnh, em đang nghĩ xem có phải anh rất lợi hại hay không?

Không ngờ cô lại to gan nói ra những lời này, Nhiếp Tử Phong lập tức lúng túng không biết nên nói cái gì.

- Vũ Vũ, chuyện này anh nghĩ là em không biết thì tốt hơn.

- Tại sao?

Nhiếp Tử Vũ hỏi.

Nhìn cô dịu dàng cứ như con nai con, mà gương mặt có vẻ tò mò kia cùng với đôi mắt tinh xảo lẫn sự thơ ngây kia làm hắn tưởng tượng đến cảnh muốn đặt cô ở dưới người mình, dáng vẻ thở gấp cuống quít, trong người Nhiếp Tử Phong nóng bừng bừng, mọi thứ đang ăn mòn lý trí của hắn.

Ý thức được suy nghĩ cầm thú của bản thân, Nhiếp Tử Phong chợt nuốt nước miếng một cái, né tránh ánh mắt tò mò của cô:

- Em còn quá nhỏ, loại chuyện này chờ đến lúc em trưởng thành thì hãy nói.

Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ xụ mặt:

- Còn không tới 3 năm nữa thì em đã trưởng thành rồi vậy mà còn nhỏ lắm hay sao? Tại sao lại không cho em biết chứ? Hay thật sự như An Xuyến nói, em không thỏa mãn được anh?

Cô lớn tiếng chất vấn.

- Vũ Vũ, không phải như vậy.

Nhiếp Tử Phong nhăn mặt khuyên nhủ cô. Không ngờ gần đây cô lại to gan dám nói những chuyện liên quan đến nam giới với hắn.

- Vậy thì tại sao anh lại không muốn em?

Nhiếp Tử Vũ cắn chặt môi hỏi.

Dứt lời, Nhiếp Tử Phong quýnh lên, buộc miệng:

- Không phải là anh không muốn em.

- Vậy là anh đã muốn em từ lâu rồi hả?

Nói xong, cô leo lên ngồi trên đùi hắn, đôi tay mềm mại vuốt ve lồng ngực hắn.

- Anh … !

Nhiếp Tử Phong á khẩu không biết nói gì, hết đường chối cãi. Thấy đôi mắt gian xảo xảo của Nhiếp Tử Vũ, hắn biết mình đã thua cô.

Đôi tay nhỏ bé mềm nhũn chạm vào người làm cho hắn cảm thấy tê dại, con thú dưới người như sống lại, muốn chui ra ngoài.

- Đủ rồi.

Thừa dịp lúc còn chút lý trí, Nhiếp Tử Phong đẩy cô ra, đứng lên.

- Vũ Vũ, bây giờ em ngồi ở đây một chút đi, anh đi tắm chút đã.

Nói xong, hắn liền bước nhanh vào nhà tắm.

Thấy dáng vẻ hắn hốt hoảng rời đi, Nhiếp Tử Vũ cười thật gian xảo.