Bảo Bối Thông Minh Định Hôn Phu

Chương 27



Anh thật sự sẽ bị cô làm cho tức chết.

Nói thực ra, anh cứ nghĩ cô ở đây vài ngày, phát hiện anh bất trị thì sẽ buông tha anh rồi bỏ đi. Nhưng chẳng cần bao nhiêu thời gian, anh liền nhận ra mình sai hoàn toàn. Chớp mắt một cái, cô đã đến nước Anh này một tháng. Mỗi ngày trôi qua, cô đều bắt anh chịu cái tra tấn khủng khiếp một lần. Cô bắt anh ăn cơm, bắt anh làm vật lí trị liệu, bắt anh uống thuốc, còn lấy đi rượu mà anh dùng để giảm đau đổi thành thức ăn lành mạnh vì sức khỏe.

Anh không biết vì sao cuộc sống anh lại biến thành như thế này. Từ sau ngày cô xuất hiện mọi chuyện dường như không còn khống chế được. Lời nói của cô đối với quản gia Lane còn hơn thánh chỉ, bọn người hầu chỉ nghe lệnh của cô. Adam căn bản theo phe của cô, vợ của Khấu Thiên Ngang lại toàn lực giúp mọi người tạo phản. Không biết vì cái gì, ngay cả bà nội nghiêm khắc mắt đều đã để trên đỉnh đầu đối với hành động vô lễ, điên cuồng của cô cũng nhắm một con, mở một con.

Cho dù anh châm chọc cô như thế nào, mắng cô như thế nào, cô cũng không nghe lời anh. Cô không cho phép anh tiếp tục nằm dài ở trên giường, cũng không cho anh sinh hoạt trong phòng riêng, cô thậm chí bắt đầu kiên trì bắt anh phải ra ngoài dùng cơm cùng mọi người.

_ Tôi không muốn!

_ Anh không thể suốt đời ăn cơm trong này.

_ Ai nói tôi không thể. Tôi thích ở trong ngày ăn cơm thì tôi sẽ ở trong này ăn cơm. Tôi muốn cả đời ăn cơm trong này.

_ Tôi chưa từng nghĩ anh lại nhát gan đến thế!

_ Cô nói lại lần nữa xem!

_ Tôi nói...

Cô nổi trận lôi đình nói.

_ Anh là kẻ nhát gan!

_ Cô cút ra ngoài cho tôi!

_ Được thôi như anh mong muốn!

Cô dùng sức đóng sầm cửa phòng, nếu có thể, anh rất muốn đuổi theo đi bóp chết cô Nhưng chưa đến ba giây, anh lại bắt đầu sợ hãi cô không chỉ rời khỏi phòng mà còn đi ra khỏi biệt thự Ace. Cô lần trước cũng như vậy. Cứ như thế mà bỏ đi khiến anh...

Trừng mắt nhìn nhìn nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, anh phẫn nộ chụp lấy đèn ngủ trên bàn quăng nó xuống đất. Tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên, đèn bàn đập vào cửa, cắt thành hình tam giác, anh không có cách nào dừng được việc dùng cách ném đồ để bộc lộ bực tức trong người. Anh nổi trận lôi đình, cầm được thứ gì liền quăng thứ đấy nhưng không có bất kì ai đến ngăn cản anh.

Cô đi rồi. Cô nhất định là đi rồi.

Anh nằm ở trên giường thở phì phò, trừng mắt nhìn chiếc giường bị anh phá nát, anh chỉ cảm thấy mình đau đến không thể thở được. Cô gái chết tiệt, tại sao có thể không nói một lời mà rời đi như thế. Nếu phải đi, cần gì phải đến? Làm gì! Một cảm xúc đau thương không nói nên lời, bỗng nhiên từ trong cơ thể trào ra, hung ác cắn nuốt lấy anh –

Đúng lúc này, anh cửa phòng đột nhiên có người mở ra, cô đi đến, hai tay chống nạnh trừng mắt nhìn anh.

_ Anh quậy xong chưa?

Tứ chi anh lập tức cứng đờ, không thể tin được côi ại xuất hiện lần nữa.

_ Adam, ẳm anh trai cậu lên xe lăn!

Anh một giây ở cuối cùng phục hồi tinh thần lại, lớn tiếng quát.

_ Adam,buông ra!

Adam nghe lệnh buông tay, anh liền ngồi vào trên xe lăn, anh còn chưa kịp phản ứng, cô đã đi vào phía sau, đẩy xe về phía trước.

_ Cô gái chết tiệt! Bỏ tay ra!

Anh tức giận đến đỏ mặt tía tai, sống chết bắt lấy bánh xe, không cho cô tiếp tục đẩy.

_ Buông tay! Nếu anh không buông, tôi sẽ kêu Adam trói anh lại.

Cô lạnh giọng uy hiếp.

_ Cô dám!

_ Adam, dây thừng.

_ Adam, ngươi...

Anh ra sức giãy dụa, cũng không thể địch nổi em trai mãnh nam của mình.

_ Xin lỗi!

Adam rất nhanh hoàn thành nhiệm vụ, áy náy cùng anh trai giải thích.

_ Ngươi đi chết đi!

Anh gào thét.

_ Anh ấy không phải cố ý.

Cô vỗ vỗ Adam cánh tay. Lam Tư quả thực không thể tin được cô lại nói những lời đó với Adam, tức giận đến mắng.

_ **** ***!

Cô đột nhiên trở lại, mị mắt uy hiếp anh.

_ Anh lại mắng người, có muốn tôi lấy băng keo dán miệng anh lại không?

Anh mới há miệng, cô liền cởi chiếc khăn lụa cột nơi thành xe. Biết cô nói là thật, anh đột nhiên ngậm miệng lại, lại vẫn không cam lòng trợn mắt nhìn chằm chằm cô. Cô cầm lấy áo choàng lông dê, khoác trên người anh, bọc lấy thân thể anh lại. Sau đó mới tiếp tục đẩy anh ra bên ngoài.

_ Cô muốn dẫn tôi đi đâu?

Anh cắn răng mở miệng.

_ Mang anh đi để người ta còn vào mà sửa sang nơi này.

_ Tôi không muốn ra ngoài.

Anh phẫn hận nói.

_ Tôi muốn.

Cô giúp anh đẩy xe lăn, không để ý anh kháng nghị, một đường đưa anh đổ lên hành lang cuối, ngồi thang máy xuống lầu, sau đó lại đưa anh đổ lên ngoài cửa lớn, dọc theo đường đi, người hầu đều thiểm thật xa.

Cửa đã sớm có người giúp anh trải tấm gỗ, thuận tiện cho cô đẩy anh ra ngoài. Tuy rằng đã sớm vào tiết xuân nhưng trời vẫn còn rất lạnh. Cô đẩy anh qua hoa viên, đi qua thảm cỏ, theo đường mòn đi dọc bờ sông. Cô rất tức giận, anh biết, bởi vì mỗi bước chân cô đi đều rất nhanh, rất dùng sức, giống như là đang đưa anh đi vào địa ngục. Anh cũng rất tức giận, nhưng có một nửa là giận chính mình. Bởi vì thế anh cũng cảm thấy nhẹ nhàng thở ra. Gió lạnh thổi qua đầu làm vơi đi cơn giận của anh không ít. Hai mươi phút sau, cô rốt cục dần dần thả chậm tốc độ. Bên bờ sông, ánh mặt trời chậm rãi ló mặt ra khỏi đám mây. Mấy đóa màu lam không biết tên gì, vươn mình đón gió, anh có thể thấy con chim nhỏ ở trong nhánh cây, xa xa trên cỏ thậm chí còn có một vài con thỏ mập mạp màu trắng sữa. Anh không tự giác thở sâu, cảm nhận hương vị của cỏ cùng ánh mặt trời. Mặt sông lăn tăn gợn sóng, một đám vịt chậm rãi bơi qua. Cô giúp anh đi qua cây cầu có đến mấy trăm năm lịch sử đến bờ sông bên kia, tiếp tục bước chầm chậm, đi đến vườn trái cây bên cạnh mới chịu dừng lại.

_ Cha mẹ tôi lúc tôi mười hai tuổi đã qua đời.

Cô đột nhiên mở miệng nói chuyện, thanh âm nghe qua rất bình tĩnh rất, dường như không lưu lại chút tức giận lúc nãy.

_ Lúc đó, trước khi cha mẹ qua đời ba năm, họ được nhận vào làm cho một gia đình giàu có. Ông chủ là một người vô cùng nghiêm khắc, cho dù là đối với nhân viên hay là con thì không đều nghiêm khắc như thế. Nhất là đối với con trưởng của ông, yêu cầu của ông đặc biệt cao nhưng tôi chưa từng nghe vị thiếu gia kia oán giận một câu nào.

Người trong lời nói cô hiện lên có chút quen thuộc khiến anh cứng đờ, không tự giác nắm chặt tay. Giọng nói cô vẫn ở phía sau đều đều nhắc lại chuyện xưa cho anh nghe.

_ Đại khái là cha nào con nấy, vị thiếu gia kia cũng rất lạnh lùng, so với các thiếu gia khác, anh luôn cẩn thận tỉ mỉ nhưng anh chưa từng khắc khe với người làm. Mặc kệ là nhờ vả giúp chuyện gì, anh luôn hỏi người đó trước. Anh nhớ rõ tên của từng người làm trong nhà và dĩ nhiên giọng anh gọi người làm cũng không mang ý khinh thường. Cho dù anh bị cha trách mắng, tức giận cũng không trút giận lên người làm. Cha tôi nói, đại thiếu gia tuy rằng giàu có nhưng lại không kiêu căng. Anh biết tôn trọng công việc của từng người. Anh cũng rất vui khi có người làm được chuyện.

Anh trầm mặc, nhìn chằm chằm con bướm nhỏ đậu trên ngọn cỏ trước mặt.

_ Tôi tin người làm vườn hiện tại không thấy thế.

Anh nhìn xa xa biệt thự Ace, ngực bởi vì cô sự lạnh nhạt trách cứ mà co rút nhanh.

_ Tôi biết sau khi anh bị tai nạn sẽ gặp đã kích rất lớn nhưng anh không có bị tuyên cáo là người tàn phế chung bị tù chung thân suốt đời. Vết bỏng trên mặt anh cũng không thể không xử lí được. Đúng vậy, tôi biết anh cao cao tại thượng, là tiêu điểm chú ý của mọi người. Đột nhiên từ trên cao rơi xuống như thế, không có bao nhiêu người có thể chấp nhận được. Nhưng tôi cũng biết dưới anh còn rất nhiều người phải cố gắng, anh không phải loại người dễ dàng buông tay.

_ Mọi người sẽ thay đổi.

Anh phẫn uất nói.

_ Đúng, nhưng không nhiều như thế.

Anh nhếch môi, lại lâm vào trầm mặc. Cô bắt anh một đường vòng vo trở về, anh vẫn ngoan cố không chịu mở miệng, cô nhíu mày, rõ ràng trực tiếp hỏi.

_ Cha đã nói gì với anh?

Anh một lời cũng không nói chỉ trừng mắt nhìn cô.

_ Cô không chút nào để ý anh đang nhìn mình chằm chằm, mở miệng hỏi lại một lần nữa.

_ Ông ấy nói gì?

Gió chợt thổi qua, cô hai tay ôm ngực nhìn anh, kiên nhẫn chờ đợi. Có vẻ như cô sẽ kiên trì chờ cho đến khi tận thế. Anh rất muốn kêu cô bớt lo chuyện người nhưng câu chữ đến bên miệng lại hoàn toàn thay đổi.

_ Ông bảo an tâm mà dưỡng bệnh.

Hé miệng ra là bắt đầu nói, anh thấy cũng vô pháp dừng lại, anh trừng mắt nhìn cô, châm chọc nói.

_ Bởi vì ông đã quyết định, con ruột ông so với một tên tàn phế thì thích hợp làm người nối nghiệp hơn. Cho dù là tàn phế đi nữa thì cũng là người mấy năm qua thay ông ấy kiếm tiền.

_ Tôi tin ông nhất định không dùng từ tàn phế kia?

_ Không có sao, ông đã nói cho ta biết, ông đã tìm được người thay thế vị trí của tôi là con ruột ông.

Anh càng ngày càng phẫn nộ nói.

_ Tôi mười năm qua, xem ông như là cha ruột! Tôi tôn kính ông ấy, để ý ông, cố gắng trở thành người ông yêu cầu! Tôi tận tâm hết sức vì công việc mà trở thành người lạnh lùng, kiêu ngạo! Nhưng, đơn giản chỉ vì tôi không phải do ông sinh ra, đơn giản chỉ vì do tôi gặp tai nạn giao thông, ông liền cho rằng tôi là người tàn phế! Tôi còn chưa chết, ông đã gọi điện cho người lên thay thế, giống như tôi là rác thải phải bỏ đi càng nhanh càng tốt.

_ Anh đã hôn mê suốt bốn mươi lăm ngày.

Cô nhắc nhở anh.

_ Tôi lúc tỉnh đã muốn làm vật lí trị liệu...

Lam Tư kích động rít gào ra tiếng.

_ Ông lại ngay cả chờ cũng không chịu chờ!

_ Sau khi anh tỉnh lại, thể lực còn không có khôi phục liền ngoan cố muốn xuống giường. Kết quả khiến chân vừa mới nối lại đứt thêm lần nữa.

Lời nói của anh cả Khấu Thiên Ngang vang lên. Bạch Liên sắc mặt trắng bệch. Cô cuối cùng đã hiểu. Ông trời, anh nhất định là vội vã muốn chứng minh cho cha thấy anh không phải phế nhân, kết quả bởi vì chân còn chưa lành hẳn lại tiếp tục gãy. Mạc Liên cổ họng co rút nhanh, vì anh đau lòng không thôi.

_ Cho nên anh từ bỏ...

Cô khàn khàn mở miệng.

_ Đơn giản vì cha anh không chịu chờ anh phục hồi như cũ?

Nếu ngay cả cha anh cũng không nhận anh còn trọn vẹn thì cô lại như thế nào có thể? Lam Tư thống khổ nhìn cô, giọng nói khàn khàn.

_ Không! Ông đã dạy cho tôi biết một điều. Dù cho tôi lại cố gắng thế nào, cũng không thể đạt được thứ cả đời tôi mong muốn.

Cô ở trước người anh quỳ xuống, cầm tay anh.

_ Cha anh không đại diện cho toàn thế giới.

_ Tôi biết.

_ Tập đoàn Bart gia cũng không phải.

_ Tôi hiểu.

_ Anh cũng không cần trước mặt người khác mà cố chứng minh giá trị của mình.

Anh trầm mặc mà chống đỡ.

_ Giá trị của anh chỉ có anh mới định được.

Cô nâng nhẹ tay phủ mặt anh.

_ Đương nhiên anh cũng có thể tiếp tục nhốt mình trong phòng, đánh vỡ tất cả gương, đập vỡ tất cả đèn. Sau đó nằm dài trên giường bồi dưỡng hận ý, hư thối cho đến chết. Nhưng anh cũng có thể lần nữa đứng dậy. Sau đó đi vào Bart trang viên, tự tay đập nát cái mũi cao ngạo của cha anh.

Những hình ảnh kia chợt hiện lên trong đầu khiến khóe miệng anh nhếc lên. Cô nghĩ hình như đó là nụ cười. Đáng tiếc nụ cười kia chỉ như là gió thoảng qua.