Bạo Chúa, Bổn Cung Đến Từ 2012

Chương 46: Kinh diễm toàn trường



Hân Vũ không cam lòng đi theo Hòa Thái tới trước đại điện, hít sâu một hơi, mới từ từ đi vào, nếu đến đây, nàng không thể bôi xấu lên chính mặt của mình, học bước đi ngày thường Hòa Thái dạy mình, dáng vẻ thướt tha mềm mại đi từng bước một vào đại điện.

Đúng lúc mọi người đang uống rượu vui đùa, nhìn thấy một nữ tử đẹp như thiên tiên đột nhiên đi vào trong đại điện, cả đám đều trừng lớn mắt nhìn về phía nàng, quan chức trong triều cũng chỉ nghe nói qua, cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua diện mạo thật của nàng, càng không biết, cô gái trước mặt lúc này chính là nàng.

Hân Vũ cũng cảm thấy ánh mắc bức người xung quanh mình, cho nên nàng chỉ một lèo đi về phía trước, không có nhìn về hai bên, càng không biết lúc này trên đại điện, có một đôi mắt kinh hỉ, đã nhìn chăm chú nàng từ lâu, từ khi nàng tiến vào đại điện, hắn cũng đã nhận ra nàng!

Hình Ngạo Thiên thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người trong đại điện, khóe miệng lộ ra một nụ cười đắc ý, ra hiệu cho tên thái giám bên cạnh đem nàng đón nàng ngồi xuống bên cạnh hắn, hắn muốn thông báo cho mọi người ở đây tối nay, nữ tử xinh đẹp này, là thuộc về hắn.

"Mỹ nhân xin mời ngồi!" Thái giám tổng quản Lý công công đi theo bên cạnh Hình Ngạo Thiên, đi xuống đài cao nghênh đón nàng đi lên, nhìn thấy hắn kiêu ngạo ngồi ở chỗ cao, Hân Vũ đã muốn lập tức chạy lấy người.

"Ngồi xuống bên cạnh ta!’ Hình Ngạo thiên lịch thiệp đưa dắt nàng ngồi xuống bên cạnh, sau đó cánh tay liền chiếm hữu lấy eo nàng, dáng vẻ như muốn bày ra trước mặt mọi người.

Vừa rồi trên đại điện còn phỏng đoán thân phận của nàng, theo hiện tại xem ra, nàng chính là phi tần trong hậu cung của Vương thượng, hoặc là mỹ nhân được sủng ái của cung nào đó?

"Ngươi gọi ta tới làm gì, nếu thiếu nữ nhân, ngươi cũng có thể tìm tới Cẩm quý phi của ngươi nha? Ta rất bận rộn!" Hân Vũ biết, kêu nàng đến nhất định không phải chuyện tốt, vừa rồi nàng thế nào cũng không có nghĩ tới đây? Bây giờ xuất đầu lộ diện trước mặt mọi người, muốn cắn một tiếng rời đi, sợ là khó khăn càng lớn.

"Vật cưng nhỏ của ta, đêm nay ngươi rất đẹp, nhưng đêm nay tốt nhất ngươi nên thức thời chút, nếu không đừng trách ta đối với ngươi không khách khí, đối với người bên cạnh người, càng không cần khách khí, ngươi thấy đúng hay không?" Bộ dạng hai người thì thầm với nhau, người không biết chuyện nhìn vào, còn cho là bọn họ thân mật kề tai nói nhỏ, đằm thắm ân ái nữa.

"Hừ!" Hân Vũ giận dỗi hừ lạnh, tùy tay cầm lấy một chén rượu trên bàn lên uống,nhưng nàng đâu biết uống rượu, mới vừa uống xong một ngụm, liền bị nghẹn, nàng ho khan không ngừng, rượu này sao lại mạnh như vậy,nuốt một ngụm xuống, giống hệt như xông lên tận não nàng.

"Khụ khụ khụ!!!" Hình Ngạo Thiên buồn cười nhìn nàng, rõ ràng là không uống được rượu, lại còn nói dỗi với hắn, nghiên người ôm nàng vào trong lòng, ôn nhu vỗ nhẹ phía sau lưng cho nàng, giảm đi sự khó chịu của nàng, hình như đây cũng là lần đầu tiên hắn làm việc ôn nhu như thế đối đãi như thế với nữ tử ngoại trừ Vũ Hàm.

Hân Vũ tựa đầu vào trên vai hắn, tầm mắt vừa đúng lúc nhìn về phía chỗ đoàn sứ Yến quốc, nam tử mặc áo trắng trong đó, vì sao luôn nhìn về phía nàng, đợi nàng tĩnh tâm nhìn rõ, mới để ý, thì ta là nam nhân đêm qua tự xưng là Tứ hoàng tử của Yến quốc, nhưng sao hắn lại nhìn nàng chằm chằm vậy làm chi đây? Nàng tự hỏi đêm qua nàng cũng không có đắc tội với hắn đâu!