Bảo Mẫu Ma Thú

Chương 14: Tình Huynh đệ



...TIẾP TỤC PHẦN TRƯỚC...

Toàn bộ yêu thú trong rừng đã vây kín thôn làng, từ loài mặt đất đến cả biển sâu, tất cả đều vây họp tại đây. Nhiếp Minh Nguyên và ông lão giờ đã vào thế " kìm kẹp " bởi các yêu thú. Mục đích của chúng không ai khác chính là Nhiếp Minh Nguyên, cụ thể là cái sức mạnh cổ quái của cậu.

Một số con ở gần hai người họ. Với ánh mắt ham muốn của một quái thú trong tư thế đi săn mồi, ngay lập tức đã nhảy tới phía của cậu nhóc, chúng bây giờ đã hoàn toàn mất đi lí trí, quên mất " người bảo hộ " của cậu là ai, thứ quan tâm duy nhất là " sức mạnh ".

Một con trong đám yêu thú hét lớn: NGƯƠI LÀ CỦA TA AAAAA!!!

Vừa dứt lời, nó đã bị "in mặt" trên lớp kết giới, kèm thêm vài con nữa. Kết giới bao quanh thôn làng do chính toàn bộ con người trên đảo tạo ra, nhằm phòng tránh đám yêu thú nổi loạn. Người trong thôn làng đã ra mặt để bảo vệ cậu nhóc, trong đó có cả chủ quán rượu và bà lão bán bánh bao lần đó.

Chủ quán rượu: ( vuốt cằm) KHÔNG NGHĨ TỚI TRONG HÒN ĐẢO NÀY CÒN CÓ NGƯỜI GIẤU NGHỀ GIỎI HƠN CHÚNG TA 🤔

Bà lão: ( chố một phát vào đầu chủ quán rượu) CHẤN CHỈNH LẠI ĐI, VẤN ĐỀ ĐÃ NGHIÊM TRỌNG RỒI ĐÓ.

Nhiếp Minh Nguyên: ( ngớ người ra) CÁC VỊ.... CÁC VỊ Ở ĐÂY ĐỀU LÀ CƯỜNG GIẢ?

Bà lão: ( đặt hai tay lên vai Nhiếp Minh Nguyên) GIỜ KHÔNG PHẢI LÚC NGỚ NGƯỜI RA NHƯ VẬY. CẬU BÉ, MAU RỜI KHỎI ĐÂY ĐI, ĐẾN NỚI AN TOÀN MÀ LÁNH NẠN.

Chủ quán rượu: ( xoa chỗ bị bà lão cốc vào) PHẢI ĐÓ CẬU BÉ, ĐI NGAY ĐI. KẾT GIỚI NÀY KHÔNG GIỮ ĐƯỢC LÂU ĐÂU.

Kết giới đã bị bao phủ bởi toàn bộ yêu thú trong rừng, cả trên cao cũng thế. Chúng nổi điên, dùng sức mạnh tấn công vào kết giới. Một số con quyết định vào trong bằng cách độn thổ.

Lão già: ( nhận thấy được sự nghiêm trọng của vấn đề, ông nắm lấy tay cậu nhóc) MỌI NGƯỜI CÓ THỂ MỞ ĐƯỜNG MÁU CHO CHÚNG TÔI ĐƯỢC KHÔNG?

Chủ quán rượu và bà lão gật đầu hiểu ý

Bà lão: ÔNG HẲN LÀ NGƯỜI LỢI HẠI NHẤT TRONG TẤT CẢ CHÚNG TÔI. TÔI HI VỌNG ÔNG CÓ THỂ ĐƯA CẬU BÉ AN TOÀN RỜI KHỎI ĐÂY. HÃY ĐẾN BẠCH THIÊN SƠN, NƠI ĐÓ LÀ AN TOÀN NHẤT.

Ông lão: TÔI HIỂU RỒI. ( gật đầu) TÔI CHẮC CHẮN SẼ KHÔNG ĐỂ CẬU TA GẶP NGUY HIỂM.

Kết giới dần mờ đi, và bị phá vỡ. Các yêu thú hung hãn tiến vào bên trong, mọi người trong thôn đã tập hợp đầy đủ, tất cả đều là cường giả đã đạt cấp Nguyên Anh hậu kỳ. Một số đó còn có vài người đã đạt ngưỡng Đỉnh Phong của Nguyên Anh. Bà lão và chủ quán rượu cũng nằm trong số đó. Họ xếp thành một hàng hình tròn, giống như thế " ủ ấm "của cánh cụt Hoàng ĐẾ, ông lão và Nhiếp Minh Nguyên ở ngay trung tâm, người sau đặt tay lên vai người phía trước, và truyền linh lực của mình cho người trên cùng. Người đứng đầu hàng đưa tay mình ra phía trước vào thế " chưởng kích "

Chủ quán rượu: ( nhìn thấy sự hung hãn của yêu thú, ông có chút sợ) CHÀ CHÀ. NẾU CÓ THỂ SỐNG SÓT, TA SẼ ĐÃI TOÀN BỘ SỐ RƯỢU CỦA TA CHO CÁC VỊ HẢO HÁN Ở ĐÂY.

Bà lão: ( nhìn sang) ÔNG CỨ LO QUÁ.

Biết là an ủi, nhưng cũng phải lo, vì yêu thú cũng đạt cấp Nguyên Anh hậu kỳ, và cũng có Đỉnh Phong trong đám đó, thêm nữa số lượng rất lớn. Yêu thú xông tới nơi, mọi thứ cũng đã sẵn sàng, tiếng gào hú dữ dội nhưng không làm lay động thần thức của người trong thôn.

Chủ quán rượu: CÁC VỊ. SẲN SÀNG CHƯA!!!!

Mọi người đồng thanh hô to: LÊN ĐI! DAAAAAA

Sức mạnh bùng nổ, thổi bay các yêu thú ra một khoảng xa. Nhìn thấy sức mạnh của một cường giả thực thụ, Nhiếp Minh Nguyên không khỏi phấn khích.

Thấy có khoảng trống, Ông lão triệu hồi một con sếu, nắm lấy cậu rồi nhảy trên lưng con sếu.

Ông lão: TIỂU BẠCH THUẦN. MAU ĐƯA CHÚNG TÔI ĐẾN BẠCH THIÊN SƠN. TÔI SẼ GIẢI THÍCH MỌI CHUYỆN SAU.

Sếu ta nhận lệnh. Dựa trên khoảng trống mà mọi người hợp lực mà ra, Sếu trắng bay lên, tiến thẳng về hướng Bạch Thiên Sơn.

Đám yêu thú dần tỉnh lại, chúng hét gầm lên, chạy về hướng bay của sếu. Người dân ngăn lại.

Chủ quán rượu: ( chặn đầu một con sư tử trong đám) TA CHO PHÉP NGƯƠI ĐI CHƯA, MÈO NHỎ? NGÂM NGƯƠI LÀM RƯỢU CHẮC CŨNG NGON LẮM.

Và cứ thế, trận chiến nổ ra giữa yêu thú và người dân. Do số lượng đông, một số con trực tiếp đi bắt cậu nhóc, còn lại thì đánh với người trong làng. Con khỉ đầu chó vốn không ưa Nhiếp Minh Nguyên, càng cực phấn khích khi biết sức mạnh của cậu nhóc. Chú tay nhảy thẳng nắm lấy chân sếu trắng, ném sếu xuống mặt đất. Ông lão ôm cậu đáp đất an toàn, còn sếu trắng thì nằm vật lộn với khỉ đầu chó. Ông lão thu sếu trắng về lại không gian linh thú, vì dù gì sếu trắng cũng mới ở mức Kim Đan kì, không phải là đối thủ của khỉ.

Khỉ đầu chó: KHÀ KHÀ. GIỜ THÌ TA CÓ LÍ DO ĐỂ GIẾT NGƯƠI RỒI, TIỂU TỬ THỐI. KHÔNG NGỜ CÁI GÃ LÃO ĐẠI CỦA BỌN TA LẠI DÁM GIẤU DIẾM CHUYỆN CỦA NGƯƠI. CÒN BẮT CHÚNG TA LUYỆN TẬP VỚI NGƯƠI NỮA CHỨ? DÁM SĨ NHỤC CHÚNG TA!

Nhiếp Minh Nguyên đứng sau lưng ông lão mà nghe những lời chửi rủa của khỉ.

Khỉ đầu chó: GIỜ NGƯƠI KHÔNG CHẠY ĐƯỢC ĐÂU. TIỂU TỬ.

Nhiếp Minh Nguyên nghe hiểu từng lời một. Trong khi đó ông lão chỉ nghe ra toàn hí hí hú hú của một con khỉ điên.

Ông lão: MÉO HIỂU NGƯƠI NÓI GÌ, NHƯNG TA KHÔNG QUAN TÂM. TA THẬT KHÔNG MUỐN PHÔ DIỄN SỨC MẠNH ĐÂU. NHƯNG TRONG THẾ CẤP BÁCH, TA ĐÀNH PHẢI CHƠI VỚI NGƯƠI VẬY.

Khỉ đầu chó: NÓI NHIỀU QUÁ ĐÓ, LÃO GIÀ. DÀNH SỨC ĐỂ NÓI LỜI TRĂN TRỐI ĐI.

Đồng thời, một bóng dáng quen thuộc tiến về phía khỉ đầu chó, húc bay con khỉ lên cao và mất hút luôn. Nhiếp Minh Nguyên thở phào yên tâm khi nhìn thấy bóng dáng ấy.

.......

.......

.......

...còn tiếp...