Bảo Mẫu Ma Thú

Chương 23: Lời cám dỗ



U Minh Thú nén lại hơi thở của mình khi nãy giờ cứ liên tục thở dốc, hỗn hển không ngừng. Điều chỉnh nhịp thở, từ từ, đến khi bình thường trở lại, tiếp tục vượt qua thử thách trước mắt. Còn 3 tầng nữa. Cố lên!

Qua lớp mây tầng thứ 4, đến với ải thử thách thứ 5, chỗ này toàn là mây trắng xóa, không đục như ải Hoả Thiêu, không đen như ải Thiên Lôi.

Giống ải Thiên Lôi, là vừa bước vào, vẫn chưa thấy động tĩnh gì, chỉ khi leo được một đoạn ngắn, thử thách mới chịu xuất hiện.

Bột trắng? Trong đám mây trắng rơi ra những hạt trắng tròn nhỏ nhỏ, như bông xốp, chạm vào thấy mát mát, lành lạnh. Thì ra là tuyết, tuyết rơi nhẹ, bốc hơi khá dễ dàng mỗi khi chúng vừa chạm vào những vết thương rỉ máu còn nóng trên lưng U Minh Thú. Nhưng U Minh Thú không nghĩ nó đơn giản như thế này.

Thử thách của Bạch Thiên Sơn nào có dễ ăn như thế? Đúng chứ? Chắc chắn rồi! Mỗi một bước chân leo lên, tuyết rơi ra dần nhiều hơn. U Minh Thú cứ leo lên, leo lên cao nữa, càng leo tuyết rơi càng nhiều và mạnh dần, từ hiện tượng tuyết trắng rơi nhẹ, khi U Minh Thú leo được 1/3 chặn thì trở thành cơn bão lớn với gió nồm và tuyết lạnh. Thời tiết dần khắc nghiệt, tuyết rơi dày che hết tầm nhìn, bông tuyết lạnh cứ liên tục động chạm vào vết thương, nhưng nhờ vậy mà vết thương đông lại, máu ngừng chảy, cũng tốt; nhưng không khí có phần đông lại, nặng, khó hô hấp hơn nhiều. U Minh Thú vốn đã mệt lã từ những chặn thử thách trước, sức lực đuối dần, mà thời tiết cứ lạnh lẽo như thế, sẽ tốn nhiều năng lượng, dần dần sẽ mất sức, mất dần ý thức. Làm sao mà trụ nổi?. Truyện Đô Thị

" Từ bỏ đi! Ngươi không thể tiếp tục được nữa đâu! " - Câu nói này cứ hiện lên như một lời cám dỗ trong thâm tâm U Minh Thú.

Nhưng còn đó là Nhiếp Minh Nguyên, rất cần được giải độc, cần được trị thương. Y nào dám từ bỏ.

" Từ bỏ? Từ điển của ta không có hai từ này. Kể từ lúc bắt đầu. " - U Minh Thú lấy điều đó làm động lực mà quyết tâm đi tiếp.

Vẫn chưa bỏ cuộc. U Minh Thú tiếp tục leo lên bằng cái thân xác tàn tạ. Nhưng với tinh thần rắn rỏi, thì thân xác này vẫn trụ được, vẫn tốt chán.

Được nữa chặn đường, mà U Minh Thú vẫn chưa từ bỏ. Như rằng chưa từng có kẻ nào tới được đây, ải thử thách toàn là Tuyết này như muốn giữ lòng tự tôn của mình, Tuyết đang dần đông lại, chuyển thành Băng, những hạt tuyết đang kết tinh lại thành những hạt mưa đá. Và cứ thế, một trận mưa đá lớn ập xuống trên U Minh Thú.

Nếu không phải vì không thể dùng linh lực, thì đám mưa này vốn đã bốc hơi ngay khi chưa kịp chạm vào Y. Nhưng chỉ vì còn mỗi sức mạnh thuần túy, U Minh Thú đành bỏ qua cho chúng, như những chặn trước, mặc kệ mà tiếp tục leo, leo tiếp nữa.

Cứ leo, đã được 2/3 ải, thử thách thẹn quá hoá giận, mưa đá dừng lại, không hoá tuyết, gió, mưa đá nữa, thay vào đó, là những đợt tấn công bằng băng, những giọt nước lấy từ tuyết tan kết tinh thành những viên đá băng được mài dũa sắc bén, như phần đầu mũi tên, rất nhiều, rất rất nhiều, bao trọn không gian tầng thứ 5.

Mũi tên băng phát động tấn công, tất cả đồng loạt hướng về con Ma thú đã thân tàn ma dại. U Minh Thú không còn sức để né. Và thế, băng tiễn đánh trúng trực diện vào, xuyên qua từng lớp da thịt, khí lạnh men qua vết thương xâm nhập vào cơ thể, đóng băng U Minh Thú. Cơ thể Y cứ lĩnh đòn mà dần hoá băng, cứng ngắc, dần dần thành một tượng băng thú tinh sảo.

Thấy con Ma thú đã băng hóa hoàn toàn, không nhận thấy được hơi thở của nó, thì kết thúc băng tiễn. Mọi thứ về lại lúc ban đầu.

Kết thúc rồi ư? Không! U Minh Thú ta nào dễ dàng từ bỏ. Đã đến được đây rồi. Cớ nào lại dừng!

Sâu trong tượng băng, một cổ sức mạnh đỏ rực đang bùng cháy dữ dội, băng nứt dần và vỡ hoàn toàn, U Minh Thú vực dậy từ cõi chết, toàn thân là lửa. Không biết lấy đâu ra linh lực mạnh mẽ thế, chắc từ quỷ môn quan lấy về dùng. Y vận sức, phóng thẳng phía trước, rất nhanh, nhanh hơn cả lúc bắt đầu leo, như tên lửa. Vượt luôn cả hai ải còn lại. Không cần nhìn.

Như thức tỉnh sức mạnh tiềm ẩn, U Minh Thú đã thành công leo được đến đỉnh núi của Bạch Thiên Sơn.

...Thử thách thành công. Liệu rằng Nhiếp Minh Nguyên có thể được cứu chữa?...

.......

.......

.......

...Còn tiếp...