Bảo Mẫu Ma Thú

Chương 32: Thử thách thành công



Thấy mọi người đã yên ổn trên vị trí tập luyện của mình, thì Lỗ Báng mới bắt đầu tập luyện. Anh tới gần, chọn ngay mức độ mạnh nhất của con thác, ngồi giữa bệ đá, Anh vào thế ngồi thiền, chắp tay lại, nhắm mắt và tịnh tâm.

Tất cả thảy là 25 người đã yên vị trí, giờ là thời gian 1 canh giờ, xem thử mọi người duy trì được bao lâu.

Bạch Miên và Hồng Ngọc cũng có mặt ở đó, họ đứng một bên, tính thời gian, tiện thể theo dõi.

Thấy cậu nhóc chọn vị trí ở mức độ khá khó, Bạch Miên có phần lo lắng:

Bạch Chưởng môn: ( ngờ vực) LẦN ĐẦU MÀ ĐÃ CHỌN NGAY MỨC ĐỘ NÀY RỒI SAO? HAY CẬU TA ĐÃ TỪNG ĐƯỢC TẬP LUYỆN Ở ĐÂU ĐÓ?

Càng nghĩ, càng muốn biết, anh càng theo dõi sát sao cậu nhóc.

2 khắc đã trôi qua, có một số người mới tập được vài hôm, đã thử sức ở những vị trí trung bình - khó ( ở độ cao 15m -> 10m từ đỉnh thác đếm xuống), thấy hơi quá sức với bản thân họ, những người đó giờ đây đã không chịu nổi nữa, nhảy ra khỏi con thác, tầm khoảng 6 người đã thoát ra khỏi con thác.

Cứ tầm 2 đến 3 phút, lại có 1 người ra khỏi thác nước.

Nửa canh giờ đã trôi qua, trong thời gian đó, 15 người đã thất bại trong bài tập này, họ lên cạn, ngồi qua một bên, phục hồi sức lực, vừa nhìn những người còn duy trì trên thác nước, vừa thán phục.

Hồng Ngọc trở vào trong tông môn để làm một số việc

Được một canh giờ, đã có thêm 3 người nữa bước ra, họ không thể duy trì thêm được nữa, thở hỗn hển, mặt tái nhợt. Bạch Miên đưa cho họ đan dược phục hồi để phục sức, rồi tiếp tục theo dõi tình hình.

Nhìn Nhiếp Minh Nguyên ngồi thiền, vẫn ổn định, Bạch Miên vừa lo lắng vừa hồi hộp, vì cậu nhóc chỉ mới làm quen nơi này chưa được bao lâu, mà chọn thử thách ở mức khá ( độ cao 10m).

Thêm 2 khắc nữa, là sắp hết thời gian, lúc này chỉ còn mỗi Nhiếp Minh Nguyên và Lỗ Báng vẫn tiếp tục thử thách. Những người còn lại đã ra ngoài hết.

Thời gian cứ dần trôi đi, mà Lỗ Báng và Nhiếp Minh Nguyên vẫn chưa có động tĩnh gì, người xem càng lúc càng hồi hộp, cứ như phim hành động vậy, họ bu lại, xôn xao bàn tán về thể lực của hai con người này.

Cuối cùng thì, một canh giờ đã hết, thử thách thành công dành cho hai người đã duy trì trên thác nước. Nhiếp Minh Nguyên lúc này mới chịu nhúc nhích, cậu nhảy ra khỏi con thác, đáp đất an toàn trước bao ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người. Họ bu quanh Nhiếp Minh Nguyên, hỏi về thể lực của cậu, và bí quyết gì để cậu duy trì được lâu như vậy.

Nhóc ta choáng ngợp khi có nhiều người hỏi han đến như vậy.

Còn Lỗ Báng, anh chưa vội vàng bước ra ngay, chỉ thấy anh ưỡn vai, lắc cổ, chần chừ một lúc dưới sức ép mãnh liệt của thác nước, rồi mới từ từ ra khỏi vị trí ngồi.

Lỗ Báng: THẾ NÀO RỒI. THẤY CƠ THỂ MÌNH CÓ "PHÊ" KHÔNG?

Trừ Nhiếp Minh Nguyên, những người còn lại mặt tái nhợt hẳng:

Mọi người: PHÊ LẮM LUÔN ĐẤY (⁠´~﹏~`⁠;⁠)

Lỗ Báng quay sang Nhiếp Minh Nguyên: ĐỆ CŨNG KHÁ ĐẤY, NGUYÊN NGUYÊN. NGÀY ĐẦU MÀ ĐÃ LÀM ĐƯỢC Ở MỨC NÀY RỒI.

Nhiếp Minh Nguyên: ( ngượng nghịu) ĐẠI BÁNG HUYNH QUÁ QUEN RỒI (⁠^⁠~⁠^⁠;⁠)⁠ゞ

Không chỉ có Lỗ Báng và các huynh đệ ở Bạch Sơn ngạc nhiên, chính bản thân Bạch Miên là Chưởng môn Bạch Sơn cũng bất ngờ trước năng lực thể chất của cậu nhóc. Điều đó càng chứng tỏ nghi ngờ của anh có vài phần chính xác. Bạch Miên gặng hỏi Nhiếp Minh Nguyên:

Bạch Chưởng môn: ( nhìn chằm vào cậu nhóc) ĐỆ CÓ THỂ CHO TA BIẾT BÍ QUYẾT LUYỆN TẬP NÀY ĐƯỢC KHÔNG?

Nhiếp Minh Nguyên: (⁠・⁠_⁠・⁠;)

Bạch Chưởng môn: ( đăm đăm nhìn cậu) TA RẤT MUỐN BIẾT. 🧐

Mọi người cũng hùa theo: ĐÚNG ĐÓ. LÀM SAO ĐỆ LÀM ĐƯỢC VẬY. CHO BỌN TA BIẾT ĐI.

Nhiếp Minh Nguyên trầm mặt.

Thấy Nhiếp Minh Nguyên rơi vào tình thế khó xử, Lỗ Báng đành ra mặt can ngăn:

Lỗ Báng: NÀY NÀY. MỌI NGƯỜI THÔI ĐI. ĐỪNG LÀM ĐỆ ẤY KHÓ XỬ NHƯ THẾ CHỨ.

Lỗ Báng nhìn sang cậu: ĐỆ ĐỪNG NGHĨ NHIỀU QUÁ. ĐẠI SƯ HUYNH CÓ TÍNH ĐA NGHI, VẪN CHƯA CHỊU SỬA....

Nhiếp Minh Nguyên cất giọng trả lời, cắt ngang bầu không khí khó xử này:

Nhiếp Minh Nguyên: ( vẫn cúi đầu) TỐI NAY.

Mọi người:!!!

Nhiếp Minh Nguyên: ( ngẩng đầu lên, nhìn thẳng, đối mặt với câu hỏi của mọi người) ĐỆ SẼ KỂ HẾT CHO MỌI NGƯỜI, VỀ MỌI CHUYỆN, TRONG TỐI NAY.

Nghe thế, Bạch Miên cũng không cố làm khó cậu nữa, Lỗ Báng lên tiếng giải quyết tình hình:

Lỗ Báng: ( vỗ tay vài tiếng) ĐƯỢC RỒI MỌI NGƯỜI. VỀ VỊ TRÍ ĐI. BUỔI TẬP HÔM NAY VẪN CHƯA KẾT THÚC ĐÂU.

Nghe hiệu lệnh, mọi người chỉnh đốn lại, về vị trí của mình.

Để Nhiếp Minh Nguyên không phải bối rối, Lỗ Báng dặn cậu:

Lỗ Báng: NGUYÊN NGUYÊN ĐỆ NÀY. ĐỆ VẪN CHƯA BIẾT CÁCH SỬ DỤNG LINH LỰC ĐÚNG KHÔNG? THEO TA. TA SẼ DẠY CHO ĐỆ.

Nhiếp Minh Nguyên cũng bình tĩnh lại: VÂNG.