Bảo Mẫu Ma Thú

Chương 4: Tập huấn



...[ tôi thay đổi cách trình bày cho dễ đọc hơn ]...

.......

.......

.......

Ngày hôm sau. Sau lần gặp nhóm tu tiên giả. U Minh Thú đã lên bài tập huấn cho cậu nhóc Nhiếp Minh Nguyên:

U Minh Thú ( đưa cậu một cuộn giấy, trong đó viết về các bài tập luyện liên quan đến sức mạnh): ĐỌC ĐI NHÓC. RÁNG MÀ LÀM HẾT ĐI.

Nhiếp Minh Nguyên ( mở cuộn giấy đọc một lượt) ( ngạc nhiên về những gì cuộn giấy viết): ĐÂY MÀ LÀ BÀI TẬP GÌ, CÁI NÀY RÕ RÀNG LÀ HÌNH PHẠT TRA TẤN ĐỊA NGỤC. (⁠┛⁠◉⁠Д⁠◉⁠)⁠┛⁠彡⁠┻⁠━⁠┻

U Minh Thú: NHIỀU LỜI! THẾ CÓ MUỐN TU TIÊN KHÔNG? CÁI TÊN KIA CŨNG TỪNG NÓI VỚI NGƯƠI CÒN GÌ. TU TIÊN RẤT KHÓ. CÓ CHÚT XÍU ĐÓ MÀ THAN THỞ RỒI.

Nhiếp Minh Nguyên: { NGƯƠI ĐÂY LÀ TRẢ THÙ TA } ( liếc)

U Minh Thú: ( xoa bóp, bẻ khớp cơ thể Nhiếp Minh Nguyên để thích ứng với bài tập)

U Minh Thú: BẮT ĐẦU TỪ CÁC BÀI TẬP CƠ BẢN ĐÃ, CÁI CƠ THỂ YẾU ỚT CỦA NGƯƠI CẦN ĐƯỢC TÔI LUYỆN.

U Minh Thú: { năng lực của thằng nhóc này không cần phải bàn, chẳng qua chỉ cần rèn sức mạnh thể chất cho nó để làm quen cái tiên khí cổ quái kia thôi. Thể chất mà yếu thì thằng nhóc này không thể chịu nổi nếu mở phong ấn đó ra, thậm chí mất mạng. }

U Minh Thú nhìn vào Nhiếp Minh Nguyên đang còn bàng hoàng về bài tập huấn. Bao quanh cơ thể cậu bé là một hào quang vàng sáng chói. Huyết mạch lẫn nguyên khí trong cậu đều mạnh mẽ nhưng cô đọng mà tắt nghẽn, không thể giải thoát do cái phong ấn giữa tim cậu. Đó là những gì mà U Minh Thú nhìn thấy.

Trong mắt y, kể từ lần đầu gặp cậu, thằng nhóc vô cùng đặc biệt. Với huyết mạch mạnh mẽ tuôn trào khiến bao người thèm muốn, nhiều yêu thú phát giác và truy tìm cậu bé cho bằng được. Vì biết điều này nên U Minh Thú đã điểm huyệt sức mạnh đó ở giữa tim cậu, là trung tâm sức mạnh của cậu nhóc, tạo thành một loại phong ấn. Chính vì thế mà không ai phát giác ra được nguyên khí trong cậu, cậu không khác gì là phế nhân trong mắt người tu tiên. Nhưng lo sợ sau này, nên U Minh Thú quyết định huấn luyện cậu nhóc ngay từ bây giờ:

U Minh Thú: LỀ MỀ QUÁ, BẮT ĐẦU TẬP ĐI. TRƯỚC TIÊN LÀ NHẢY CÓC 100 LẦN.

Nhiếp Minh Nguyên: Ê TỪ TỪ, CHO TA CHÚT.... ( U Minh Thú lôi cổ cậu ra tập)

U Minh Thú: THỜI GIAN LÀ VÀNG LÀ BẠC, PHẢI LUÔN TẬN DỤNG TỪNG PHÚT GIÂY QUÝ BÁU. NGƯƠI CÓ BIẾT MỘT KHẮC TỪ TỪ CỦA NGƯƠI, THÌ Ở NƠI KHÁC ĐÃ CÓ NHỮNG NGƯỜI VƯỢT XA NGƯƠI RẤT NHIỀU, CÓ THỂ LÀ LÚC NÀY.

U Minh Thú: VẬY NÊN, TẬP LUYỆN ĐI, ĐỪNG CÓ MÀ LÔI THÔI.

Nhiếp Minh Nguyên ( tay vòng ra sau cổ, nhảy cóc, vừa đếm số lần nhảy vừa nghĩ xấu): { Ngươi đợi đó cho ta } (ಠ⁠益⁠ಠ⁠)

Không chỉ nhảy cóc, cậu nhóc phải gập bụng 100 cái, hít đất 100 lần, chạy xung quanh rừng 100 vòng.... Tất cả bài tập trên chỉ để làm cậu nhóc nóng người, chứ chưa phải tập huấn chính thức.

Tập xong những bài tập làm dãn cơ, trời cũng đã chập tối. Nhiếp Minh Nguyên vừa thở dốc vừa oán trách, nhưng quá đuối, vừa nghỉ ngơi được một khắc ( khoảng 15 phút) U Minh Thú ném cậu trên lưng, rồi nhảy lên mà bay vút lên trời cao, nhưng không bay quá nhanh, để kéo thời gian nghỉ ngơi cho cậu nhóc.

***Vừa đến nơi, trời cũng đã tối hẳn, dù vẫn còn chút mệt, nhưng Nhiếp Minh Nguyên lại ngỡ ngàng trước vùng đất mà U Minh Thú đưa cậu đến. Một hòn đảo giữa con hồ rộng lớn, hòn đảo rộng cũng phải hơn 10 dặm, toàn là cây đào. Ở trung tâm hòn đảo là một cây anh đào rất lớn, lớn nhất trong tất cả các cây đào ở đây. mọc sum xuê là những trái đào to mọng nước, chắc tuổi thọ của cây cũng phải vài trăm. Bao xung quanh cây đào là dòng nước, chỉ có một cây cầu nhỏ bắt ngang từ mặt đất bên kia qua cây. Dù là trời đêm, nhưng bằng cách nào đó mà hòn đảo này lại sáng vô cùng, mặc dù không có đèn, cũng chẳng có lửa. Thêm vào đó, những con đom đóm nhỏ bay quanh hai người, đốm sáng nhỏ ấy đã tăng thêm sức hút hấp dẫn trên đảo.

Không gian xung quanh kèm với buổi đêm đầy sao sáng, làm cậu tưởng rằng đây là chốn Bồng lai. U Minh Thú vả cậu nhóc về thực tại khi thấy cậu ảo tưởng như tên nghiện***:

U Minh Thú: TỈNH NGỦ CHƯA? TIỂU TỬ?

Nhiếp Minh Nguyên ( tỉnh mộng, nhìn sang U Minh Thú): ĐÂY LÀ CHỖ NÀO VẬY? ĐẸP QUÁ!

U Minh Thú ( mặc đắc ý): MÊ RỒI CHỨ GÌ! CHO NGƯƠI BIẾT, ĐÂY LÀ NƠI TA TỰ TAY LÀM NÊN, TOÀN BỘ MỌI THỨ Ở ĐÂY ĐỀU TỰ TAY TA THIẾT KẾ. ( thay đổi sắc mặt) MÀ TA ĐƯA NGƯƠI TỚI ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ CHO NGƯƠI NGẮM ĐÂU ( dứt lời liền nắm cổ áo cậu, xách lên rồi ném thẳng xuống nước)

Nhiếp Minh Nguyên ( ngoi lên, người ướt sũng): NGƯƠI LÀM GÌ VẬY? LẠNH LẮM ĐÓ CÓ BIẾT KHÔNG HẢ?

U Minh Thú: YÊN TÂM, CHỜ TÍ, NÓNG LIỀN ĐẤY.

U Minh Thú lấy ra một cái túi nhỏ, mở nó ra, bên trong chính là không gian trữ vật, chứa toàn là hương liệu quý hiếm cao cấp. U Minh Thú dùng tiên thuật lấy một vài loại dược liệu, rồi ném vào hồ nước, miệng niệm chú:

Nhiếp Minh Nguyên: ( ngơ ngác, khó hiểu) NGƯƠI LÀ ĐANG LÀM GÌ VẬY?

Vừa dứt câu nói, cậu bắt đầu thấy trong hồ dần nóng lên, ban đầu thì dễ chịu, nhưng sau đó cậu phát giác được cơn đau rát khắp người, cùng với nhiệt độ cao của nước. Nhiếp Minh Nguyên cắn răng chịu đựng, miệng không ngừng kêu U Minh Thú, nhưng Y mặc kệ tiếp tục niệm chú:

Nhiếp Minh Nguyên: DỪNG LẠI ĐI! ĐỪNG NIỆM NỮA! ĐAU QUÁ!...AAAAAAA...

Nhiếp Minh Nguyên hét lớn, rồi ngất liệm đi. Lúc này U Minh Thú mới dừng lại, cầm cậu nhóc lên đưa ra khỏi hồ nước, dùng tiên lực làm khô người cậu, miệng cười nhếch như hoàn thành ý nguyện:

U Minh Thú: TRỤ CŨNG LÂU ĐẤY, MỚI LẦN ĐẦU MÀ ĐƯỢC VẬY CŨNG LÀ TỐT LẮM RỒI.

Tận dụng lúc cậu còn chưa tỉnh, U Minh Thú đưa cậu về lại khu rừng. Sáng hôm sau tiếp tục buổi tập, đến tối lại đưa cậu ngâm thuốc. Việc này được lập đi lập lại hết 1 tuần.

.......

.......

.......

......Còn tiếp......