Báo Nam

Chương 19



Tước Lợi Nhi vạn vạn không ngờ, mới từ ác mộng biến thái tỉnh lại, sau khi về câu lạc bộ linh lực lại có việc cô kinh ngạc đang chờ đợi cô.

Khi bọn họ tiến vào đại sảnh câu lạc bộ linh lực, quản lý nhìn thấy Cừu Liệt, câu đầu tiên ông nói chính là ──

“Hoan nghênh gia nhập câu lạc bộ linh lực.”

Sai rồi? Không phải “gia nhập” phải là “quang lâm” chứ? Lời thoại này đã nói n lần rồi, quản lý sao có thể nói sai chứ?

“Quản lý, ông……” Tước Lợi Nhi mặc dù có thương tích trong người, toàn thân mệt mỏi, vẫn có tinh thần chuẩn bị cười nhạo ông.

Nhưng, Huyễn Dạ Thần Hành rất nhanh dùng ánh mắt ngăn cô lại.

Gì chứ? Mọi người đều kì lạ! Cô than thở trong lòng.

“Gia nhập cái gì?” Cừu Liệt cũng nghe ra những lời này không thích hợp.

“Đây là lần thứ hai cậu đến, lần đầu tiên khi cậu tới tìm Tước Lợi Nhi, không phải là bộ dáng này, đúng không?” Ánh mắt sắc bén của quản lý từ sau cặp kính gọng tròn quan sát anh. Đam Mỹ Trọng Sinh

Cừu Liệt không thể không kinh ngạc, người kêu quản lý này biết chuyện anh là báo đen? Anh nhìn Tước Lợi Nhi, cô lắc đầu, tỏ vẻ cô chưa nói.

“Tôi chờ cậu thật lâu, hiện tại toàn viên câu lạc bộ linh lực đã đến đông đủ, có thể một lần nữa khai trương.” Quản lý cười pha một ly rượu cho anh.

“Tôi không hiểu ông đang nói gì.” Cừu Liệt trầm mặt nói.

“Đợi chút! Quản lý, ông nói toàn viên đến đông đủ là ý gì? Hội viên thứ tư không phải còn chưa tới sao?” Tước Lợi Nhi vội vàng xen vào, cô nhịn đủ lâu rồi.

“Nước biển làm em hồ đồ rồi à? Người mới hiện tại không phải đang báo danh sao?” Huyễn Dạ Thần Hành cười hướng Cừu Liệt bĩu môi.

“Người mới……” Tước Lợi Nhi không thể tin nhìn Cừu Liệt, ánh mắt mở thật lớn.

Cừu Liệt? Hội viên mới?

Hả, không! Trò đùa này có chút hơi quá, anh ấy làm sao có thể là hội viên mới chứ? Làm sao có thể?

“Em còn bị thương, đừng quá giật mình, Tước Lợi Nhi.” Huyễn Dạ Thần Hành vỗ vỗ mặt cô, phòng ngừa cô co rút.

“Nhưng mà……” Cô rất kinh ngạc. Cừu Liệt là hội viên thứ tư bọn họ luôn chờ? Vậy nhiệm vụ lần này của cô không phải tương đương là “chiêu mộ tân sinh”?

“Các người rốt cuộc đang nói cái gì?” Cừu Liệt hờn giận hỏi. Có điều, anh có một nửa là đang giận Huyễn Dạ Thần Hành cùng Tước Lợi Nhi quá mức thân cận.

“Chúng tôi thiếu một hội viên, Cừu Liệt, mà chúng tôi đang chờ cậu gia nhập.” Quản lý bình tĩnh giải thích.

“Các người đã quên tôi là người của Tịnh Linh hội sao?” Anh nhíu mi. Những người này không có bệnh chứ?

“Từ giờ trở đi không phải nữa rồi.” Quản lý ung dung nhìn anh.

“Mặc dù tôi rời khỏi Tịnh Linh hội, nhưng tôi cũng không muốn gia nhập các người, thật xin lỗi.” Khuôn mặt tuấn tú của Cừu Liệt lạnh lùng, dứt khoát cự tuyệt.

“Chẳng lẽ cậu không muốn cởi bỏ dây xích, điều tra rõ nguyên nhân mình biến thân sao? Cậu không muốn biết thân phận chân chính cùng mục đích của Phương Tư à?” Quản lý lại hỏi.

Cừu Liệt kinh ngạc mở to mắt. “Ông biết chuyện của tôi?”

“Đương nhiên, chuyện của mỗi một hội viên câu lạc bộ linh lực tôi đều rõ ràng.”

“Phải không?” Cừu Liệt hoài nghi.

“Cậu cho là vì sao cậu có thể thuận lợi từ máy tính truy tung ra thân phận Tước Lợi Nhi, hơn nữa tìm được câu lạc bộ linh lực?” Quản lý cười meo meo hỏi.

Cừu Liệt không trả lời, anh bị ánh mắt thần bí của quản lý nhắc nhở lúc trước truy tìm trên Internet thông suốt không bị ngăn trở không phải vận may, mà là cạm bẫy!

“Chẳng lẽ là ông cố ý dụ tôi đến?” Anh khó có thể tin nhìn chằm chằm gương mặt nhìn như bình thường của quản lý. Người này…… không thể khinh thường.

“Hồ sơ câu lạc bộ linh lực không phải người bình thường có thể vào, muốn từ máy tính thăm dò nơi này càng không có khả năng, trừ phi là người một nhà……”

“Người một nhà?”

“Đúng vậy, người có linh lực, lại có thể dung hòa với từ trường của câu lạc bộ linh lực.”

“Sao ông khẳng định là tôi?” Anh sắc sảo hỏi.

“Vậy làm sao cậu có thể khẳng định cậu không phải?” Huyễn Dạ Thần Hành ưu nhàn ngồi trên sô pha hỏi lại.

“Bởi vì tôi căn bản không giống các người!” Anh hung ác nham hiểm nói, trong đầu hiện lên tư liệu của Huyễn Dạ Thần Hành, danh hiệu “Truy Mộng”, nghe nói anh ta có thể tự do xâm nhập vào giấc mơ của người khác, chỉ riêng điểm này cũng biết anh ta là kẻ xấu xa không coi trọng sự riêng tư của người khác! Cừu Liệt đối với anh ta ngay từ đầu đã không có hảo cảm, vẻ mặt an nhàn tự tại chuyện gì cũng không đếm xỉa làm người ta nhìn thấy liền ngứa tay, nhưng Tước Lợi Nhi dường như đặc biệt thích anh ta…… shit!

“Cậu là nói…… cậu cho rằng mình là báo, mà không phải người?” Lôi Xiết nghiêng người dựa vào tay vịn một cái sô pha khác cười lạnh.

Cừu Liệt trừng anh ta, nháy mắt, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng nồng đậm.

Người này cũng đáng đánh! Cừu Liệt nghĩ ngợi trong lòng nói. Người giống anh thích dùng  quần áo đen để che giấu con người thật này tên là Lôi Xiết, danh hiệu “Tia Chớp”, anh ở trên biển đã thấy anh ta sử dụng linh lực, quả nhiên lợi hại, chỉ là cá tính tuyệt không khiến người thích, nhất là những lời nói giễu cợt khó nghe treo nơi khóe miệng anh ta, nghe xong liền tức giận.

Nhất thời, giữa ba người đàn ông mơ hồ có lửa xẹt ra.

Quản lý cười cười nhìn không khí căng thẳng giữa bọn họ, vẫn bất động thanh sắc pha rượu.

Về phần Tước Lợi Nhi, cô đang cùng tư duy của cô chiến đấu gian khổ.

Sao lại thế này? Hóa ra Huyễn Dạ cùng Lôi Xiết đã sớm biết Cừu Liệt là người thay thế Lãnh Quan? Tước Lợi Nhi còn chưa từ trong chấn động tỉnh lại, bỗng nhiên cảm thấy cái đầu luôn kiêu ngạo là thông minh của mình có thêm vài nút thắt, suy nghĩ thế nào cũng không rõ ràng.

“Nghĩ lại xem, lần đầu tiên cậu đến câu lạc bộ linh lực tìm Tước Lợi Nhi, là vào bằng cách nào?” Quản lý mở miệng đánh vỡ trầm mặc.

“Vào như thế nào à? Trực tiếp liền……” Lời Cừu Liệt nói ra đột ngột dừng lại. Khi đó, anh cũng không nghĩ ngợi nhiều bước vào câu lạc bộ linh lực, anh cho là do sau khi biến thành báo đen khứu giác nhạy bén hơn.

“Nơi này là không gian gấp khúc, ngoại trừ hội viên cùng người muốn mua hy vọng đến, rất ít ai có thể tùy tùy tiện tiện xông vào.” Huyễn Dạ Thần Hành giải thích bổ sung.

“Cho dù tôi dễ dàng vào được, có thể chứng minh cái gì?” Cừu Liệt đối với tình cảnh của mình cảm thấy buồn cười.

“Chứng minh cậu và chúng tôi đều là người cùng loại.” Huyễn Dạ Thần Hành lại nói.

“Thế nào là cùng loại?”

“Có năng lực kỳ dị, lại là người cô độc.” Huyễn Dạ Thần Hành nhẹ giọng nói.

Cừu Liệt ngây ngẩn cả người, những lời này từng chữ gõ vào lòng anh. Đúng vậy, anh có được sức mạnh người khác không có, nhưng cái giá phải trả cho sức mạnh này là sự thống khổ cùng cô độc bị người khác coi là ngoại tộc.

Bọn họ…… cũng có thống khổ như anh sao?