Báo Nam

Chương 26



Đột nhiên, dây xích của Cừu Liệt nhảy lên. Tư liệu trên máy tính bắt đầu chạy, tốc độ cực nhanh.

“Đến đây!” Cừu Liệt biến sắc, tay không tự giác muốn sờ dây xích.

“Đừng chạm vào!” Tước Lợi Nhi ngăn cản anh, vọt tới nhìn một trang lại một trang tư liệu cùng con số chạy qua trước máy tính.

“A ──” Cừu Liệt gầm nhẹ, “Hắn đang hạ lệnh……”

“Chịu đựng! Máy tính đang tìm con số thứ hai!” Tước Lợi Nhi kêu to, mắt không chớp nhìn chằm chằm màn hình.

Cừu Liệt! Trở về! Lập tức trở về!

Giọng nói rất nhỏ của Phương Tư xuyên qua tần số cao truyền đến làm dây xích chấn động, kích thích mạnh mẽ kia lại nhiễu loạn linh lực trong cơ thể Cừu Liệt, anh cố gắng kháng cự, toàn thân vì đau đớn mà bắt đầu giãy dụa.

“A! Tôi không muốn biến thân! Đừng gọi tôi!” Anh mở lớn miệng, ngửa mặt lên trời gào rít giận dữ.

Tước Lợi Nhi mồ hội đầy người nhìn chằm chằm màn hình, động cũng không dám động, rất sợ sẽ bỏ sót bất kì con số nào lóe lên rồi biến mất.

Quản lý tiến vào, thấy Cừu Liệt lăn lộn trên đất, hơi kinh hãi.

“Đè anh ấy lại, quản lý, chỉ còn lại một vài số!” Tước Lợi Nhi nhìn thẳng máy tính gọi quản lý.

“Cừu Liệt!” Quản lý tiến lên bắt lấy anh.

Anh lập tức hất tay quản lý, trong nháy mắt biến thành báo đen, nổi điên lên, dùng sức kéo mạnh, toàn bộ mạch điện nối với máy tính đều đứt. Hình ảnh trên máy tính dừng lại, còn duy nhất một mật mã chưa đọc ra, chỉ cần đợi ba mươi giây nữa là có thể có được đầy đủ mật mã, nhưng Cừu Liệt đã ngăn không được sự thúc giục của Phương Tư, cuối cùng trí thất bại trong gang tấc.

“Đáng tiếc!” Tước Lợi Nhi dậm chân, xoay người di động đến trước mặt Cừu Liệt đang chuẩn bị từ cửa thoát ra, cản anh đi. “Cừu Liệt, anh không thể đi!”

“Grào!” Cừu Liệt mắt vàng lập lòe, tản ra địch ý cùng bất tuân mãnh liệt.

“Anh lưu lại, chỉ còn một mật mã cuối cùng!” Tước Lợi Nhi sốt ruột không thôi, nếu để anh rời khỏi câu lạc bộ linh lực, tìm anh trở về rất khó khăn.

Cừu Liệt nằm phục người xuống, qua lại trước mặt cô, hơi thở vẫn hồng hộc phun ra từ mũi, tựa hồ chờ thời cơ mà động.

Quản lý phụ trách sửa chữa những mạch điện bị cắt đứt, chuẩn bị tùy thời nhận tin từ máy tính, tiếp tục vận hành.

“Cừu Liệt, nhìn em, anh nhớ em, đúng hay không?” Tước Lợi Nhi hạ giọng, vươn tay với anh.

Cừu Liệt đứng cách xa ngửi ngửi, xoay mình đứng lại.

“Nghĩ ra không? Em là Tước Lợi Nhi……” Cô đến gần anh.

“Dây điện sửa xong rồi, giờ phải nghĩ cách khiến cậu ta nằm xuống.” Quản lý nhìn cô.

Cô lập tức hiểu ý, nháy mắt biến mất bóng dáng, từ phòng chữa bệnh cầm ra một cây súng gây tê, lại trở về phòng hệ thống máy tính. “Thuốc này có thể chứ?” Cô hỏi quản lý.

“Có thể.”

“Vì tốt cho anh, nhịn một chút đi!” Cô nhắm chân Cừu Liệt, bắn ra.

Cừu Liệt đã sớm tránh đi xa, tránh thoát viên đạn tê bắn ra.

“Chỉ còn một viên, Tước Lợi Nhi, mau!” Quản lý hô.

“Tôi biết.” Ngay sau đó cô lại rút súng ra, nhưng chưa bắn, Cừu Liệt đã đánh tới cô.

“Cẩn thận!” Quản lý vội vàng cảnh cáo.

Tước Lợi Nhi dùng niệm động lực chuyển vị trí đến phía sau Cừu Liệt, muốn bắn, nhưng anh sớm biết thói quen của cô, nhanh nhẹn quay đầu, há mồm cắn súng gây tê, sau đó thừa dịp cửa mở rộng, thân như tia chớp chạy vội ra ngoài.

“Trở về! Cừu Liệt!” Tước Lợi Nhi đuổi theo, nhưng bước chân của anh rất mau, mới vừa lùi lại, đã không thấy tung tích anh.

Cô vốn định tiếp tục đuổi theo, nhưng quản lý ở trong phòng kêu to: “Đừng đuổi theo, Tước Lợi Nhi, cô mau vào đây.” Cô đành phải trở lại phòng hệ thống máy tính.

Quản lý buồn rầu nghiêm mặt nhìn cô, “Phương Tư đưa chỉ lệnh vào máy tính làm cắt điện, hiện tại tất cả tư liệu đều biến mất, ba mật mã lúc trước xác định đã không thấy.”

“Cái gì?” Cô gục trên bàn phím máy tính, nhìn màn hình tối đen.

Khá lắm Phương Tư! Cô thật sự bị chọc giận.

Hắn rõ ràng có ý khiêu khích câu lạc bộ linh lực, nghĩ như vậy có thể ngăn cản bọn họ cởi bỏ dây xích của Cừu Liệt sao?

Hừ! Chờ coi đi!

Tước Lợi Nhi ngồi trở lại máy tính, hai tay vừa gõ nhanh bàn phím, vừa nói: “Không sao, mỗi một trang tư liệu trên màn hình tôi đều nhớ rõ, cho nên ba số kia đã ở trong đầu tôi.”

“Lợi hại!” Quản lý gật gật đầu, luôn khâm phục năng lực tốc đọc của cô.

“Ba số đó là một, chín và bảy.” Sau khi cô nhớ ra những con số này, liền rơi vào trầm tư.

Mật mã cuối cùng là bao nhiêu? Cô nhớ rõ từng trang tư liệu trên máy tính khi dò xét chấn động dây xích của Cừu Liệt, lại từ chấn động tìm ra con số, nhưng mật mã thứ tư trước khi máy tính giải đọc xong đã đứt đoạn, sẽ là số nào từ 0 đến 9 đây?

“Cô như vậy sẽ không thể nghĩ ra.” Quản lý biết cô suy nghĩ về mật mã thứ tư, con số có tính mấu chốt này nếu tìm không ra, muốn cứu Cừu Liệt liền khó khăn.

“Không nghĩ ra được cũng không sao, bởi vì tôi vẫn sẽ trở lại đảo Báo.” Cô không nghĩ nhiều nữa, muốn từ mười con số đoán trúng một cái, cơ hội chỉ có một phần mười, thoạt nhìn không khó, nhưng lại cực nguy hiểm.

“Cô muốn đi?” Quản lý hai tay khoanh trước ngực, cúi đầu nhìn cô.

“Nhiệm vụ lần trước của tôi còn chưa hoàn thành, Barco Wells còn ở lại đảo Báo, tôi phải đưa anh ta bình yên mang về giao cho vợ anh ta.” Cô vừa mặc áo khoác vừa nói.

“Ừm, vụ đó cũng nên xóa. Nhưng cô định đi một mình sao?” Quản lý cùng cô đi xuống đại sảnh lầu một.

“Đương nhiên, cũng không thể để Huyễn Dạ và Lôi Xiết theo giúp tôi chứ? Lần trước bị bọn họ cứu trở về đến đã đủ mất mặt rồi, lúc này đây, tôi tin mình tôi có thể giải quyết.” Cô tin tưởng mười phần nói.

“Được rồi! Mọi chuyện cẩn thận.” Quản lý dặn dò cô.

“Tôi sẽ.” Đối phó Phương Tư, tuyệt đối không thể qua loa, điểm ấy cô đã sớm lĩnh giáo rồi.

Nhưng cô thật sự lo lắng không phải Phương Tư, mà là Cừu Liệt. Lúc này đây, anh còn có thể nhận ra cô sao? Nếu anh thật sự mất tâm tính, không thể đối phó Phương Tư, vậy cô thật sự giết anh đổi mạng Phương Tư sao?

Không! Cô nhất định nghĩ ra cách khác để lấy mạng Phương Tư, cô tin tưởng nhất định còn có cách khác……