Báo Nam

Chương 27



Xuyên qua cửa sáng của câu lạc bộ linh lực, Cừu Liệt liền rất nhanh trở về đến đảo Báo, anh đi vào tòa thành, Phương Tư đã ở đại sảnh chờ anh, ngay cả Rita cùng các tín đồ cũng sắp hàng chỉnh tề phục bái trên mặt đất đợi anh trở về.

“Báo thần đã trở lại! Chúng ta được cứu rồi!” Các tín đồ vừa thấy báo đen đến, lập tức ngửa mặt lên trời hoan hô.

“Báo thần là vì ban tặng sinh mạng mới cho mọi người mà quay về!” Phương Tư khàn khàn hô lớn.

Mọi người đi theo “hà hà” thấp kêu, tỏ vẻ thành kính trong lòng.

“Lại đây.” Phương Tư hướng Cừu Liệt vươn tay, mỉm cười. Chỉ cần dây xích chế trụ ngươi, cho dù có câu lạc bộ linh lực giúp ngươi, ngươi chung quy cũng trốn không thoát lòng bàn tay ta! Hắn cười lạnh trong lòng.

Cừu Liệt ôn thuần đi đến bên người hắn, mặc hắn kéo gông xiềng trên cổ anh, ngoan ngoãn nằm co bên chân hắn.

“Xem đi! Báo thần đã tha thứ cho mọi người, y đã nhận sự hối lỗi của các người, đêm nay chúng ta lại lần nữa tiến hành tế điển, lần này, đem máu năm xử nữ kia tất cả đều hiến cho y đi!” Phương Tư cao giọng tuyên bố.

“Hà hà! Hà hà!” Các tín đồ đều mừng rỡ như điên.

Loài người ngu xuẩn! Phương Tư lạnh lùng nhìn tín đồ lục tục rời đi, trong lòng tất cả đều là khinh thường.

“Rita, đem Cừu Liệt nhốt vào lồng điện, coi chừng hắn.” Hắn quay đầu ra lệnh.

“Lồng điện?” Rita kinh ngạc hỏi.

“Hừ! Đây là khiển trách nho nhỏ của ta đối với việc hắn muốn phản bội, chờ hắn ở trong lồng khôi phục hình người, sẽ cầu ta.” Phương Tư âm hiểm nở nụ cười.

“Vậy rất tàn nhẫn! Phương Tư……” Rita không đành lòng nhìn báo đen.

“Câm miệng! Đây là hắn nên bị, ta muốn hắn không dám lỗ mãng nữa.”

“Nhưng…… anh ấy là báo thần của Tịnh Linh hội a! Đem anh ấy nhốt trong lồng sắt, nếu để các tín đồ biết sẽ khiến họ bất mãn……” Cô ta vẫn muốn vì Cừu Liệt biện hộ.

“Bất mãn? Đám ngu xuẩn kia sẽ bất mãn sao? Bọn họ đã là con rối của ta, ta muốn bọn họ câm miệng, ai dám nhiều lời?” Phương Tư kiêu ngạo cười to.

Rita co rúm lại một chút. Cừu Liệt nói đúng, Phương Tư là người điên! Ông ta tự cho mình là hóa thân của thượng đế, đem con người đùa bỡn trong tay mình, đòi hỏi vô độ.

“Dẫn hắn xuống!” Phương Tư ra lệnh, liền chống quải trượng đi ra.

Rita mang theo Cừu Liệt đi xuống hầm ngầm, nơi đó có cái lồng sắt điện, chuyên đối phó với tín đồ phát cuồng và Cừu Liệt. Cô nhớ rõ anh từng bởi vì hỏi quá nhiều chọc giận Phương Tư mà bị nhốt ba lần, mỗi lần bị nhốt, anh nhất định sẽ biến thành toàn thân thương tích, khiến người nhìn đau lòng.

“Ai bảo anh làm chuyện điên rồ? Cô ả kia thật sự tốt như vậy, anh vì cô ta tình nguyện phản bội Phương Tư, chịu nỗi khổ này sao?” Rita vừa oán vừa hận lẩm bẩm, mở lồng điện ra, chờ anh đi vào.

Thấy lồng điện Cừu Liệt kinh sợ lui về phía sau, nhìn lồng điện gào lên phẫn nộ, chán ghét thấp giọng rên.

“Anh còn nhớ thứ này à? Cũng khó trách, đây là ác mộng của anh, muốn quên cũng không được.” Rita sờ sờ lông anh, thở dài một hơi.

Cừu Liệt bắt đầu trở nên nôn nóng, không chịu tiến vào lồng điện, Rita thấy dáng vẻ của anh, nghĩ đến bề ngoài cao lớn anh tuấn khi trở lại hình người của anh, xuân tâm rung động, vì thế nổi tư tâm, vụng trộm mang anh về phòng cô ta, khóa cửa.

“Em muốn anh, Cừu Liệt, em muốn anh đã lâu.” Cô ta cởi quần áo toàn thân, ngồi ở mép giường, chờ anh biến trở về hình người.

Chờ khoảng mười phút, dây xích kích thích yếu bớt, Cừu Liệt chậm rãi tỉnh lại, mới phát hiện mình nằm trên giường Rita.

“Nơi này……” Anh kinh ngạc ngồi dậy, ấn tượng cuối cùng là cảnh Tước Lợi Nhi gọi anh, những chuyện sau đó anh đã không nhớ rõ.

“Nơi này là phòng em, nhỏ giọng chút, Phương Tư vốn muốn anh vào lồng điện.” Rita vươn tay vòng ôm cổ anh đến gần mình.

“Lồng điện?” Lòng anh thắt chặt, anh nên cảm ơn Rita, nếu thật sự vào lồng điện, anh nhất định sẽ chịu không nổi.

“Đúng vậy, ông ấy rất tức giận, muốn em trông chừng anh, bởi vì đêm khuya có một hồi huyết tế, ông ấy sợ anh lại làm bậy.”

“Huyết tế? Ông ta muốn giết những cô gái kia?” Anh nghĩ đến những nữ tín đồ đến cùng lúc với Tước Lợi Nhi.

“Ừm.” Tay cô ta ở trước ngực anh vuốt ve.

Phương Tư muốn giết những người đó? Không! Trước đó, anh phải cùng hắn tính nợ. Nhưng trước hết phải nghĩ cách làm Rita ngã xuống……

“Rita, vì sao cô cứu tôi?” Anh bắt lấy tay cô ta, trầm giọng hỏi.

“Đây còn chưa rõ ràng sao? Em yêu anh a, Cừu Liệt, từ nhỏ liền yêu anh……” Cô ta cúi đầu hôn ngực anh.

“Thật vậy chăng?” Anh một tay kéo cô ngã trên giường, ngăn chặn cô ta.

“Đương nhiên là thật…… ôm em, Cừu Liệt……” Cô ta nhẹ lẩm bẩm, đôi mắt hơi khép.

Cừu Liệt hôn cô ta, tay vuốt ve trên thân thể trần trụi của cô ta, sau đó thừa dịp cô ta ý loạn tình mê, dùng tay chém cô ta bất tỉnh. Cô ta không kịp la lên liền hôn mê bất tỉnh.

“Thật xin lỗi, Rita, tôi không có tâm tình cùng cô.” Anh đem cô ta cột vào đầu giường, lại khoác vào áo bào trắng, trở về phòng mình thay quần áo, giấu một khẩu súng bên hông, bình tĩnh lên lầu tìm Phương Tư.

Lầu một tòa thành là mê cung và phòng các tín đồ, lầu 2 là phòng cất chứa tác phẩm nghệ thuật và phòng triển lãm, Phương Tư đối với phương diện này rất yêu thích, mà những thứ này hơn phân nửa là đến từ trong tay các tín đồ. Lầu 3 mới là nơi ở của Phương Tư, ngay cả Cừu Liệt cũng rất ít vào, bên trong là một căn phòng xa hoa bề thế, phía sau phòng ngủ còn có một căn phòng nghiên cứu kiểu bí mật, là nơi cấm các tín đồ.

Anh đi nhanh đến trước cửa, dùng sức đẩy cửa ra, đi thẳng vào.