Bất Công

Chương 19: Kỳ thi đại học kết thúc



Trần Kiết Nhiên rơi vào hồi ức đau thương, không gian xung quanh chật hẹp, tối đen khiến nỗi sợ đi đến đỉnh điểm, một người nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, nhỏ giọng an ủi. Cho dù Cố Quỳnh vừa làm chuyện vượt quá giới hạn, lúc này cũng khiến Trần Kiết Nhiên cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

"Kiết Nhiên, đừng sợ."

"Có mình đây, không ai có thể tổn hại cậu."

"Mình sẽ bảo vệ cậu, bảo vệ cậu."

Nước mắt dọc theo cần cổ Cố Quỳnh chảy vào trong ngực, viền mắt cô cũng theo đó ướt át, nghẹn ngào: "Mình sẽ chăm sóc cậu thật tốt."

Trần Kiết Nhiên ôm chặt cổ Cố Quỳnh, không tin vào tai mình, ngẩng đầu nhìn lên.

Trên mặt mang theo lệ, hai mắt sưng như quả đào, lông mi ẩm ướt, bờ vai run run, môi dưới in hằn dấu răng, thút thít nỗ lực ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn Cố Quỳnh: "Cậu nói...Cậu nói gì?"

"Mình nói, mình muốn đối tốt với cậu." Cố Quỳnh dùng ngón tay lau mi Trần Kiết Nhiên, nhìn thẳng vào mắt nàng, nói: "Kiết Nhiên, mình thích cậu, mình muốn đối tốt với cậu."

Trái tim lạnh lẽo ngâm trong hầm băng mười mấy năm qua, chỉ vì một câu nói của Cố Quỳnh mà tan chảy.

Nàng không nói gì, nội tâm ấm áp, truyền nhiệt đến tứ chi, lục phủ ngũ tạng nóng hừng hực, ôm Cố Quỳnh nhìn thật kỹ. Trần Kiết Nhiên muốn vui sướng, nhưng rụt rè sợ là giả, rằng đây chỉ là giấc mộng, bèn dùng tay nhéo vào da thịt, cảm giác rất chân thực, lúc này mới chôn đầu trong ngực Cố Quỳnh khóc ngất.

Ý thức mờ mịt nhưng hạnh phúc, Trân Kiết Nhiên thoả mãn cười ngây ngô, rốt cuộc...Rốt cuộc cũng có người thích nàng.

Trần Kiết Nhiên rất thích đón giao thừa, mỗi năm, nàng đều ngồi trên giường nhỏ, chờ đợi chuông báo 0 giờ, kinh hỉ nhắn nhủ với chính mình "Năm mới hạnh phúc."

Cuộc đời nàng, hạnh phúc là thứ gì đó rất xa xỉ.

Năm nay Trần Kiết Nhiên không ngồi canh đồng hồ, nàng khóc đến hôn mê bất tỉnh, Cố Quỳnh một lần nữa gọi điện thoại khẩn cấp, thang máy như hết cơn bạo bệnh tự sáng đèn, vận hành như chưa từng có chuyện gì xảy ra, Cố Quỳnh bấm số trở về nhà. Chờ cửa thang máy mở, cô dùng áo khoác bao lấy thân thể Trần Kiết Nhiên, sau đó ôm người đi về phòng ngủ, điều chỉnh nhiệt độ máy lạnh cao nhất, e sợ nữ sinh cảm lạnh.

Nhà Cố Quỳnh rộng hơn 150 mét vuông, ba phòng ngủ một phòng khách, bình thường cô sống một mình, những phòng khác luôn bỏ trống. Trần Kiết Nhiên ngủ lại, đương nhiên phải chung chăn chung gối với cô.

Giường lớn, chiều dài 1 mét 80, bên trên lót nệm cao su thiên nhiên êm ái, so với mấy tấm ván đóng đại đóng thí của Trần Kiết Nhiên quả là một trời một vực, tấm chăn mền mại ấm áp đắp lên thân mình khẽ vuốt ve làn da. Có điều, mặc dù ở nơi rộng rãi thoải mái, Trần Kiết Nhiên vẫn ngủ trong tư thế bào thai, nằm bên góc giường, yên lặng không nhúc nhích.

Cố Quỳnh biết, nàng nằm trên miếng ván chết tiệt kia quá lâu hiện giờ đã trở thành thói quen.

Cố Quỳnh chưa từng kiên trì như thế, cô cẩn thận kéo nàng về bên mình, giúp nàng chỉnh tư thế, ôm người vào ngực, Trần Kiết Nhiên buông lỏng thân người, thoả mãn "Ưm" một tiếng.

Nhỏ đến nỗi sợ người khác nghe thấy.

Nữ sinh này, ngay cả hạnh phúc cũng chỉ dám lặng lẽ, thật giống kẻ trộm.

Năm nay Trần Kiết Nhiên không đón giao thừa, cũng không tự mình chúc phúc, thế nhưng vui sướng lạ thường.

Tỉnh giấc trong lòng Cố Quỳnh, ban đầu Trần Kiết Nhiên có hơi sửng sốt, hồi ức đêm qua xông lên đỉnh đầu, nghĩ đến những lời Cố Quỳnh thủ thỉ, hai má ửng đỏ. Trần Kiết Nhiên muốn rời cánh tay Cố Quỳnh để chuẩn bị bữa sáng, nàng vừa động đậy, Cố Quỳnh nhạy bén mở mắt, nhìn thấy người bên cạnh, cười tươi như hoa, ghé vào tai nàng nhẹ giọng nói: "Kiết Nhiên, chào buổi sáng, năm mới hạnh phúc."

"Năm...Năm mới hạnh phúc..." Trần Kiết Nhiên thẹn thùng, trốn khỏi lồng ngực Cố Quỳnh: "Mình đi nấu cơm." Dứt lời vội vã rời khỏi phòng, vành tai nóng đỏ.

Đêm qua không kịp ăn sủi cảo, bây giờ đã đến giờ trưa, Trần Kiết Nhiên tất bật chuẩn bị. Cố Quỳnh hơi nhúc nhích nàng liền sợ cô lại muốn làm gì, ăn xong nàng vội thu dọn bát đũa. Cố Quỳnh biết ba mẹ Trần Kiết Nhiên Sơ Thất mới về, muốn nàng ở lại mấy ngày.

Nhưng nói thế nào Trần Kiết Nhiên cũng không đồng ý, Cố Quỳnh đành thuận ý theo nàng.

Trần Kiết Nhiên thay quần áo, ở trước cửa xỏ giày, Cố Quỳnh tựa vào kệ dép lẳng lặng chờ nàng.

Trần Kiết Nhiên đứng dậy muốn bước ra ngoài, Cố Quỳnh đột ngột nắm lấy cổ tay ép nàng lên cửa, nghiêng đầu muốn hôn.

"Ôi!" Trần Kiết Nhiên dùng ánh mắt ngăn lại.

Cố Quỳnh thấy nàng sợ hãi, nở nụ cười khó hiểu, quay đầu, cố ý chạm vào vành tai Trần Kiết Nhiên, thân mật sượt sượt đầu mũi, nhỏ giọng: "Cậu đi cẩn thận, về đến nhà nhớ gọi điện thoại báo cho mình yên tâm, hả?"

Cố Quỳnh thì thầm sau gáy nữ sinh, âm thanh khàn khàn khiến người động lòng, nhiệt khí trêu chọc cần cổ, Trần Kiết Nhiên gật đầu, mặt mày đỏ chót.

Nụ cười Cố Quỳnh càng sâu, bàn tay bao bọc mu bàn tay Trần Kiết Nhiên, đồng thời gạt tay nắm cửa: "Mau về đi."

Tay Cố Quỳnh rất ấm, truyền nhiệt đến từng tế bào. Trần Kiết Nhiên không thể lơ là, tâm ý hoảng loạn, vội phóng đi, nàng không dám sử dụng thang máy, một mạch xuống lối thoát hiểm tìm đến bãi đậu xe, cả người đổ mồ hôi, nhịp tim vẫn còn khiêu khích.

Trần Kiết Nhiên dựa vào xe đạp nghỉ ngơi một lúc, nhiệt độ trên mu bàn tay không lùi, nàng đảo mắt thăm dò, đảm bảo xung quanh không có ai, mới âm thầm nhấc tay lên chóp mũi, nhẹ nhàng ngửi.

Là mùi thơm nhàn nhạt trên người Cố Quỳnh, ngửi qua cũng đủ làm Trần Kiết Nhiên cuống lên.

Nhớ lại lời cô nói đêm qua.

"Mình thích cậu, mình muốn đối tốt với cậu."

Trần Kiết Nhiên lâng lâng trên chín tầng mây, tuy hoang mang nhưng không thể phủ nhận nội tâm vui sướng.

Cố Quỳnh quá tốt, làm sao có thể tốt như vậy? Tốt đến nỗi cứ hễ nghĩ đến cô, trái tim Trần Kiết Nhiên lập tức đập dồn dập, không kìm nén được hạnh phúc, khoé miệng tự tin dương lên.

Tiễn Trần Kiết Nhiên đi rồi, Cố Quỳnh nhìn thấy một tờ giấy nhỏ trên tủ đầu giường.

Hàng chữ ngay ngắn tỉ mỉ, viết chật một trang giấy, nội dung lung ta lung tung, nào là cảm ơn Cố Quỳnh cứu nàng ở thang máy, khen Cố Quỳnh là người tốt, một lúc lại nói không có gì để báo đáp, đông một ý tây một ý, Cố Quỳnh nhìn qua có thể tưởng tượng dáng vẻ căng thẳng của Trần Kiết Nhiên khi viết bức thư, không nhịn được cười, tiếp tục đọc: [ Cố Quỳnh, việc cậu nói thích mình, mình đã nghiêm túc cân nhắc rất lâu, hôm qua, những lời cậu nói thật sự khiến mình hạnh phúc, mình cũng thích cậu, rất thích rất thích, thật sự rất thích cậu! Nhưng hiện giờ không thể đồng ý, mình muốn thi đại học, làm lão sư, không muốn vì chuyện này mà phân tâm, chờ mình đến khi kết thúc kì thi đại học, được không? Sau này nhất định mình sẽ toàn tâm toàn ý thích cậu, cậu...Cậu tốt như vậy, nghĩ đến cậu mình rất vui...Thật sự muốn vĩnh viễn ở bên cạnh cậu a...]

Nửa phần sau của bức thư lấm chấm vệt nước, thiết nghĩ nàng vừa viết vừa rơi nước mắt.

Cố Quỳnh đọc xong, nội tâm kinh hỉ, khâm phục nữ sinh, biết lúc nào nên làm gì, lúc nào không nên làm gì, sắp tới là kì thi quan trọng, nàng muốn chuyên tâm học hành thực hiện ước mơ, kiên định đi theo mục tiêu rõ ràng, có gì không tốt?

Cố Quỳnh mừng thầm, Trần Kiết Nhiên là người ngay thẳng, sẽ không nói lời dỗ dàng người khác, chờ nàng thi xong ắt sẽ đồng ý bên cạnh cô, bất quá mấy tháng tới thật không dễ dàng.

Sau đêm giao thừa hai người bộc bạch chân tình, thời gian còn lại của kỳ nghỉ dù không gặp mặt nhưng nội tâm vô cùng an ổn.

Trần Kiết Nhiên cao hứng, dồn hết thảy tinh lực vào việc học.

Đến trường, các nàng ngầm hiểu ý, vẫn làm bạn cùng bàn, hơn nữa Cố Quỳnh còn chủ động hướng dẫn Trần Kiết Nhiên làm bài, đừng nghĩ Cố Quỳnh cà lơ phất phơ không màng chuyện học, cô trời sinh đầu óc thông minh, học một biết mười, người khác làm mười đề mới nắm được cốt lõi, mà nàng chỉ một lần đã hiểu ra. Chính vì vậy phụ đạo cho Trần Kiết nhiên rất dễ hiểu, ngắn gọn xúc tích.

Trần Kiết Nhiên nói muốn chuyên tâm học hành, Cố Quỳnh quả nhiên thu hết miệng lưỡi và hành vi mờ ám, có Cố Quỳnh hướng dẫn, thành tích của Trần Kiết Nhiên tăng chóng mặt, lần thi thử đầu tiên sau kì nghỉ, điểm số tăng hơn 30 điểm, đã làm xong nửa quyển số học. Cứ như vậy cho đến lần thi kế tiếp lại tiếp bộ không ít. Cứ theo đà này, nàng nắm chắc trong tay một suất tân sinh viên trường sư phạm Lâm Uyên!

Trần Kiết Nhiên mơ màng nhìn thấy tương lai phía trước vẫy tay chào đón nàng.

Rốt cuộc đã tới ngày thi chính thức, làm xong bài kiểm tra cuối cùng, Trần Kiết Nhiên thả bút, thở phào nhẹ nhõm.

Kì thi kéo dài 2 ngày, Trần Kiết Nhiên trúng tủ, hạ bút như thần, đặc biệt là toán học, đều là những đề Cố Quỳnh từng cho nàng giải qua, tuy rằng cuối cùng có hai bài quá khó nàng không làm được, nhưng Trần Kiết Nhiên có lòng tin, kết quả thi lần này nhất định khiến nàng thoả mãn.

Từ trường thi đi ra, Cố Quỳnh đã sớm đứng chờ, Trần Kiết Nhiên vừa bước khỏi cổng, Cố Quỳnh liền nắm cổ tay nàng kéo vào góc tường, nâng cằm, ngăn chặn môi.

Cố Quỳnh đã nhịn suốt nửa năm, từ Đông sang Hạ, lúc này hôn xuống không quản nhiều, tiến quân thần tốc, mút đến nỗi cuống lưỡi Trần Kiết Nhiên tê dại.

Trần Kiết Nhiên muốn khước từ, chỉ thấy Cố Quỳnh cắn nhẹ môi nàng, thở gấp thì thào: "Tự cậu nói, sau khi thi xong sẽ đáp ứng mình, bây giờ đã thi xong rồi, không lẽ cậu muốn đổi ý?"

Trần Kiết Nhiên bị nắm thóp không thể phản bác, Cố Quỳnh cong môi, nắm cằm nàng, tiếp tục hôn. Trần Kiết Nhiên tiếp nhận nụ hôn đến hai chân mềm nhũn, run run rẩy rẩy đứng không vững, chỉ biết ôm lấy cổ cô, Cố Quỳnh ép nàng sát tường.

Đầu váng mắt hoa thanh âm Cố Quỳnh ám muội bên tai: "Đêm nay cậu đừng về, đến nhà mình đi." Cố Quỳnh cắn vành tai Trần Kiết Nhiên, nụ cười ẩn hàm thâm ý: "Chúng ta ăn mừng lớn một chút."

Cố Quỳnh nhấn mạnh hai chữ "Ăn mừng" rót vào tai, trầm thấp tao nhã cực kỳ êm ái, câu dẫn hồn phách. Trần Kiết Nhiên chóng mặt gật đầu, âm thanh run rẩy đáp một tiếng: "Được."

Cố Quỳnh ôm nàng, hôn nàng, giờ phút này cho dù cô muốn làm gì, nàng cũng nguyện ý.

- ------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tiến cử lên bạn đồng tính mới mở văn văn: (Rất tốt tân văn nha ~~ cảm thấy hứng thú độc giả có thể đi thu trốn một chút ~~)

Sống lại vinh quang song hậu [ Giới giải trí ]

Tác giả: Thất Nguyệt Trà

Văn án:

Sống lại trước:

Vừa lộ ra màn huỳnh quang, Quý Tinh An liền vững vàng đang "hot" hoa đán một trong.

Tiệc vui chóng tàn, Quý Tinh An ỷ vào trong nhà có tiền có thế tại giới giải trí hô mưa gọi gió, chơi hàng hiệu.

Còn thường thường làm một cái không đáng chú ý thiếu nữ thần tượng tay xé đạo diễn tổ, kết cục miệng pháo cái khác nghệ sĩ, hầu như đắc tội rồi hơn một nửa cái giới giải trí.

Ngày nào đó.

Bại hoại hết thảy hảo cảm, phong bình cực sai, bị toàn võng đen Quý Tinh An bởi vì cồn trúng độc không trừng trị bỏ mình, kết thúc nàng tội ác một đời.

Nhưng Quý Tinh An không một chút nào hối hận, đặc biệt không hối hận lúc trước tại cửa kiếm về tiểu khả liên.

Cổ Nghệ Hi là cái tiểu khả liên, lảo đảo dài đến 15 tuổi, lại lập tức rơi vào Quý Tinh An cái này hung nữ nhân trong tay.

Nhưng là nàng phát hiện ——

Hung nữ nhân không mắng nàng, còn khen nàng;

Hung nữ nhân không trách nàng, còn sủng nàng;

Hung nữ nhân không đánh nàng, còn ôm nàng;

Hung nữ nhân không yêu nàng, còn thân hơn nàng.

Sau đó nàng thông suốt, hạnh phúc là cần chính mình chủ động tranh thủ, sắp xếp!

Sau khi sống lại:

Quý Tinh An từng làm hai cái hối hận sự.

Thứ nhất, yêu Quý Phương Ly này con bạch nhãn lang.

Thứ hai, phụ lòng Cổ Nghệ Hi cái này tiểu khả liên.

Quý Tinh An Quả đoạn từ bỏ bạch nhãn lang, ôm lấy tiểu khả liên.

Tiểu khả liên đáng yêu lại mềm mại manh, mỗi ngày oan ức ba ba địa cầu thân hôn ôm một cái nâng cao cao.

Quý Tinh An lão mẫu thân tâm thức tỉnh.

Quyết định muốn bồi Cổ Nghệ Hi từng bước từng bước hướng đi giới giải trí đỉnh lưu.

Nhưng nàng càng cảm thấy không thích hợp lắm.

Không biết khi nào thì bắt đầu nàng từ mẹ phấn đã biến thành bạn gái phấn!

Tại Quý Tinh An lén lén lút lút liếm bình thời điểm, Cổ Nghệ Hi từ phía sau lưng cuốn lại eo nàng, lành lạnh gò má dán vào nàng, khóe miệng nhàn nhạt làm nổi lên, như có như không chạm được nàng khéo léo dái tai, nhiệt khí phun tại trong lỗ tai của nàng.

"Ồ? Nguyên lai tỷ tỷ đối với ta mưu đồ đã lâu."

"Dưới một bộ phim chúng ta đồng thời đập thế nào?"

Quý Tinh An tao mặt nóng bỏng, ấp úng gật đầu.

Cổ Nghệ Hi cắn lỗ tai của nàng, dùng năm đó Quý Tinh An hống ngữ khí của nàng khinh nhu nói: "Tỷ tỷ thật ngoan, nói cho ngươi nha, dưới bộ phim, ngươi diễn lão bà ta."

---------------------

Cảm tạ tại 2020-07-27 00:38:13~2020-07-27 22:25:37 trong lúc vì ta ném ra Bá Vương phiếu hoặc tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ nha ~

Cảm tạ ném ra lựu đạn tiểu thiên sứ: Lấy cái tra tên 1 cái;

Cảm tạ ném ra mìn tiểu thiên sứ: MISS lý 12 cái; Triệu Việt nàng lão bà, Bạch Nguyệt Quang nói ta được, xuyên quần lót Đại thúc, Bách Hợp tra công giới đỉnh lưu Du Khinh Hàn, kayo 1 cái;

Phi thường cảm tạ đại gia đối với ta ủng hộ, ta sẽ tiếp tục cố gắng!