Bất Công

Chương 8: Hy vọng có người thích ta



Sau khi kết bạn với Cố Quỳnh, thần may mắn bắt đầu đến bên cạnh Trần Kiết Nhiên.

Cố Quỳnh có vẻ ngoài xinh đẹp nhưng lạnh lùng, lại có gia thế hiểm hách, chuyển đến mấy ngày, không đồng học nào dám chủ động làm quen, có điều chỉ cần qua hai tiết thể dục, cô đã nhanh chóng hoà mình vào không khí lớp học, không ít nam nữ sinh chen chúc tán gẫu với cô.

Trần Kiết Nhiên ngồi trong góc nhỏ, ba năm qua chưa từng có nhiều người tập trung ở bàn của nàng như vậy, trước đây mọi người chỉ xuống đây giải toả cơn khát, xong việc thì lập tức đi ngay, Cố Quỳnh vừa đến, góc nhỏ liền trở nên náo nhiệt, nói trời nói đất, cười đùa, tán gẫu về minh tinh, tán gẫu chuyện quốc tế. Cố Quỳnh hiểu biết rộng, đề tài nào cũng có thể dễ dàng bắt chuyện, không biết cái gọi là lúng túng.

Trần Kiết Nhiên nằm nhoài trên bàn, im lặng nghe các nàng tranh luận, có những việc nghe xong nàng cũng không hiểu, nhưng vẫn tỉnh tỉnh mê mê thu vào tai, hai mắt chăm chú nhìn bạn cùng bàn, thấy Cố Quỳnh cười, khoé môi cũng vươn lên khúc khích.

Đồng học vì yêu thích Cố Quỳnh, tiện thể sắc mặt nhìn Trần Kiết Nhiên nâng lên một chút, nhìn nàng cười ngây ngốc, nửa đùa nửa thật trêu chọc: "Trần Kiết Nhiên, cậu cười ngốc cái gì vậy? Cậu nghe hiểu được sao?"

Đám người hưởng ứng cười vang.

Trần Kiết Nhiên xấu hổ gãi đầu, nàng co vai, chôn nửa khuôn mặt vào bên trong khuỷu tay, nhỏ giọng nói: "Mình...Mình nhìn các cậu cười, cảm thấy rất vui..."

Cố Quỳnh liếc mắt nhìn nàng, Trần Kiết Nhiên cúi đầu, mí mắt đóng một nửa, hàng lông mi cong nhẹ, bị mọi cười đến thẹn thùng, khoé mắt nhuộm thành hồng nhạt, cần cổ trắng nõn đáng yêu, Cố Quỳnh theo bản năng duỗi tay đặt lên cổ nàng.

Trần Kiết Nhiên thất kinh rụt cổ, cảnh giác ngẩng đầu nhìn lên, thấy người đó là Cố Quỳnh, trong lòng liền an tĩnh, thả lỏng cơ miệng, cười với cô.

Cố Quỳnh phát hiện con ngươi của nàng không lớn nhưng rất linh động, tròng mắt đen kịt sáng bóng như trân châu, giây đầu tiên co rút dè chừng, giây tiếp theo thả lỏng đầy tín nhiệm, không biết vì sao tâm Cố Quỳnh đột nhiên nóng lên, mềm mại cười, ôn nhu đến gần: "Cậu không hiểu bọn mình nói gì?"

Trần Kiết Nhiên nhận định Cố Quỳnh thật tình đối tốt với nàng, để mặc cô sờ gáy, gò má ửng đỏ, cười nhẹ: "Có chút hiểu, có chút không hiểu."

Trần Kiết Nhiên giống như con mèo ngoan ngoãn, tâm tình Cố Quỳnh càng tốt hơn, cô cười lớn: "Sau này không hiểu cái gì cứ nói với mình, mình sẽ từ từ giải thích." Dứt lời, nhìn Trần Kiết Nhiên nháy mắt một cái: "Chúng ta là bạn bè cơ mà."

Vành tai Trần Kiết Nhiên giật giật, nghe hai chữ bạn bè thốt ra từ miệng Cố Quỳnh, nàng cười tươi tắn, hướng mắt về nữ sinh dùng sức gật đầu: "Ừm!"

Trong lòng rạo rực hưng phấn, Trần Kiết Nhiên cảm thán, thì ra cảm giác có bạn là như thế này.

Thật tốt a.

Khoé miệng Trần Kiết Nhiên vươn càng cao, hạnh phúc đến nỗi muốn kéo đến mang tai, mải nhìn Cố Quỳnh cười khúc khích.

Quá dễ thoả mãn, Cố Quỳnh cười mà không phải cười, ban phát cho vài lời tốt đẹp đã vui đến vậy.

Cô tiếp cận nàng, mục đích chỉ vì muốn lấy lòng Trần Tử Oánh, nhưng lúc này, dù đã trôi qua một tiết học nhưng Cố Quỳnh vẫn chưa hồi phục tinh thần, ánh mắt cứ vô thức lia về phía Trần Kiết Nhiên, ngón tay hờ hững gõ lên bàn.

Trước đây không chú ý, nữ sinh ngèo túng này thật ra không quá xấu, tuy mắt có hơi nhỏ, sống mũi không cao, không giống với gu của cô, mắt hạnh nhân, mũi cao thẳng, miệng anh đào, mặt trái xoan, mỹ nhân tiêu chuẩn, nhưng nhìn lâu một chút cũng rất đáng xem, nụ cười đặc biệt đáng yêu.

Ý niệm này vừa xẹt ngang đại não, ngón tay lập tức dừng lại, Cố Quỳnh choáng váng, mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.

Ngớ ngẩn, mình đang nghĩ cái gì vậy? Cố Quỳnh hãi hùng khiếp vía tự mắng mình, thế giới này nhiều mỹ nhân như vậy, một Trần Tử Oánh còn chưa chiếm được, nào có thời gian lãng phí cho Trần Kiết Nhiên? Lẽ nào hằng ngày đều muốn ngửi mùi đồ ăn thừa bám chặt trên người nàng sao?

Nghĩ như vậy, ánh lửa trong mắt Cố Quỳnh vụt tắt, vừa lúc Trần Kiết Nhiên xoay người, cười tươi nhìn cô, Cố Quỳnh lo lắng, nóng giận hừ một tiếng: "Cười cái gì? Có cái gì vui cơ chứ?"

Trần Kiết Nhiên giật nảy, bận bịu thu hồi tầm mắt, khổ sở tự vấn, không biết bản thân đã làm sai điều gì khiến Cố Quỳnh tức giận.

Trần Kiết Nhiên nhận định Cố Quỳnh là bạn, theo thói quen ôm đồm trách nhiệm về mình, nỗ lực tìm kiếm điểm chưa tốt, nhưng lại không tìm ra, nàng gấp đến sắp khóc, chỉ lo Cố Quỳnh giận quá, không còn muốn làm bạn với nàng.

Một khi được nếm thử tư vị ngọt ngào, mới biết quãng thời gian lẻ loi có bao nhiêu gian nan, một tấm bình phong vô hình ngăn cách giữa Trần Kiết Nhiên và niềm vui, nàng nhìn thấy, nàng nghe được, nhưng không cách nào bước vào chốn náo nhiệt.

Trần Kiết Nhiên thật sự không muốn quay lại khoảng thời gian đó.

Nàng vắt óc suy nghĩ nửa tiết hoá vẫn không hiểu nguyên do, bèn hí hoáy viết lên sổ tay, đưa tới trước mặt Cố Quỳnh:

Xin lỗi, không phải mình cười cậu, chỉ là mình cảm thấy làm bạn với cậu rất vui, thật sự rất vui, vì thế mình mới bật cười, xin lỗi xin lỗi xin lỗi! Cố Quỳnh, cậu tha thứ cho mình đi, có được không?"

Cố Quỳnh nhìn hàng chữ hối lỗi nhiều lần, lại thấy ánh mắt Trần Kiết Nhiên căng thẳng, mớ buồn phiền hỗn độn trong lòng bỗng nhiên tan thành mây khói, cầm bút lên viết:

Được rồi, tha thứ cho cậu.

Trần Kiết Nhiên vừa nhìn liền vui mừng hớn hở, hai má ửng hồng.

Vốn không phải lỗi của nàng, nhưng nàng lại nhận về mình, Cố Quỳnh mặc nhiên trở thành người rộng lượng, không tính toán chi li, trong lòng thầm mắng, loại người này có cái gì đáng để xem trọng, khí khái không theo kịp một góc em gái nàng, chán.

Nhớ lại hình ảnh Trần Tử Oánh hướng cằm về cô cười lạnh lùng, đẹp đẽ kiêu ngạo, đúng là trời sinh dáng vẻ phong tình, Cố Quỳnh nheo mắt lại, trong lòng ngứa ngáy, đưa tay tự cào cào, có chút gấp gáp không thể chờ thêm.

Tiết học cuối cùng của buổi chiều thứ sáu là tiết thể dục, ngày mai là lễ nhà giáo, toàn trường nghỉ học, tổ chức hội diễn, thuận tiện cử hành lễ thành niên cho học sinh khối 12.

Sinh nhật Cố Quỳnh vào tháng năm, bây giờ đã đủ 18 tuổi, mà Trần Kiết Nhiên còn một tháng nữa mới đủ tuổi trưởng thành, Cố Quỳnh nhân cơ hội này, làm bộ vô ý hỏi nàng: "Trần Kiết Nhiên, sinh nhật cậu là ngày nào?"

Trần Kiết Nhiên không nghĩ nhiều, làm theo hiệu lệnh của lão sư chuyển động cổ, nói: "Ngày 25 tháng 12."

"Trùng hợp như vậy? Là lễ Giáng Sinh a?" Cố Quỳnh nở nụ cười: "Sinh nhật cậu cũng chính là lễ Giáng Sinh, nhất định rất vui?"

Trần Kiết Nhiên cười cười, Cố Quỳnh không nhìn thấy thương tâm ẩn sâu trong đáy mắt nàng.

Cố Quỳnh không biết, Trần Kiết Nhiên chưa bao giờ tổ chức sinh nhật.

Hằng năm trên bánh kem chỉ viết "Chúc bạn nhỏ Trần Tử Oánh sinh nhật vui vẻ", Giống như mọi người đều đã quên, nàng và Tử Oánh sinh ra cùng một ngày.

Trần Tử Oánh có nhân duyên tốt, hằng năm bạn bè sẽ đến nhà tổ chức sinh nhật cùng nàng, mà đúng ngày đó, Trần Kiết Nhiên luôn trốn ở trong phòng, nghe mọi người hát mừng sinh nhật, chúc Tử Oánh những lời tốt đẹp.

Ngôi nhà các nàng đang ở là nơi cơ quan của ba Trần phân phó, diện tích rất nhỏ, chỉ có hai phòng ngủ, một là phòng ba mẹ, một là phòng riêng của Trần Tử Oánh, mẹ Trần sợ Trần Kiết Nhiên quấy nhiễu Trần Tử Oánh học tập, bèn kê cho nàng một cái giường nhỏ trong góc phòng khách, treo thêm một tấm rèm, coi như nàng có phòng riêng.

Dù không được tổ chức sinh nhật, nhưng hằng năm vào ngày ngày nàng đều rất cao hứng, bởi vì nàng cũng có thể nhận lấy một mẩu bánh kem hình tam giác, mùi vị rất thơm ngon, Trần Kiết Nhiên thường dỏng tai nghe đám đồng học bên ngoài chơi trò chơi, cẩn thận dùng cái muỗng nhỏ lấy một miếng kem, chậm rãi đặt vài đầu lưỡi thưởng thức.

Thât sự rất ngọt.

Trần Kiết Nhiên thường tưởng tượng trên miếng bánh này có mấy ngọn nến, hai tay tạo thành hình chữ thập đặt trước ngực, cúi đầu nhắm mắt, thành khính ước nguyện.

Hy vọng trời cao ban cho con một người, một người vĩnh viễn yêu con.

Nàng thầm bổ sung, "Chỉ yêu con".

Quá xấu hổ, nguyện vọng này có phải rất tham lam.

Chỉ cần có người yêu nàng đã là chuyện rất tốt, sao còn dám to gan lớn mật hy vọng người ta chỉ yêu một mình nàng? Nàng không xinh đẹp, cũng không thông minh, không nên mơ tưởng cao xa như vậy.

Có thể vì mỗi cái bánh sinh nhật chỉ thực hiện được một điều ước, mà điều ước đó đã dành cho Trần Tử Oánh, vì lẽ đó nguyện vọng của nàng không ứng nghiệm.

Trần Kiết Nhiên không nản lòng, lúc nào cũng tự động viên chính mình, ngày tháng còn dài, nàng sẽ lớn lên, đến lúc đó tự kiếm tiền mua cho mình một cái bánh sinh nhật, ước nguyện tâm nguyện của riêng nàng.

Hi vọng có người thật tâm yêu Trần Kiết Nhiên.

- -----------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm tạ tại 2020-07-12 20:15:48~2020-07-13 21:45:54 trong lúc vì ta ném ra Bá Vương phiếu hoặc tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ nha ~

Cảm tạ ném ra lựu đạn tiểu thiên sứ: Bách Hợp tra công giới đỉnh lưu Du Khinh Hàn 1 cái;

Cảm tạ ném ra mìn tiểu thiên sứ: Hoa nở phú quý 2 cái; xuyên quần lót Đại thúc, mê muội hút hoa nhỏ cương thi 1 cái;

Cảm tạ tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ: Mê muội hút hoa nhỏ cương thi 20 bình; di nhớ đến 5 bình; cùng cũng 2 bình;

Phi thường cảm tạ đại gia đối với ta ủng hộ, ta sẽ tiếp tục cố gắng!