Bất Công

Chương 81: Cho mình một cơ hội



Vị trí gần kề trái tim bị môi Trần Kiết nhiên không nặng không nhẹ chạm tới, tuy là ngẫu nhiên, là bất ngờ, nhưng không thể coi thường sức mạnh, cực kỳ giống cố ý hôn nhẹ.

Mới vừa tắm xong, trên người lưu lại hơi ấm, môi Trần Kiết Nhiên lạnh buốt làm Cố Quỳnh giật mình, dòng điện chạy khắp toàn thân, đầu ngón tay tê rần, giống như dư âm sau cơn sóng lớn, một lần nữa theo dòng máu trở về trái tim, trong lòng gợn sóng, khó lấy lại bình tĩnh.

"Xin lỗi." Trần Kiết Nhiên tỉnh ngủ, hốt hoảng đứng thẳng lên, cúi đầu nhặt quần áo, không rõ biểu hiện, chỉ thấy đôi tai nhỏ đỏ thấu, đỏ đến kiều diễm ướt át, đại khái là bị nhiệt khí trên người Cố Quỳnh hun đỏ.

Cố Quỳnh nhìn chằm chằm cặp tai kia, thật muốn kéo nàng lại gần, để đôi tai kia càng đỏ hơn.

"Hôm nay mình không muốn ngủ sô pha." Cố Quỳnh bình tĩnh nhìn Trần Kiết Nhiên trừng trừng, ngữ khí không thương lượng, nói xong câu này, trực tiếp hướng về phòng ngủ.

Trần Kiết Nhiên nghĩ, nếu cô chủ động muốn ngủ trong phòng thì nàng ra sô pha là được, không có gì ghê gớm, chỉ là nhớ kỹ đêm nay Cố Quỳnh có khả năng bị sốt, thế là lấy nhiệt kế, trả về 36 độ, để Cố Quỳnh kẹp ở dưới cánh tay.

"Mình không muốn." Cố Quỳnh vẫn dùng ánh mắt đó nhìn nàng, trong giọng nói mang theo tâm tình không tên: "Cậu muốn mình đo nhiệt độ thì đến đây đo đi."

Cô ăn vạ trên giường. Lười biếng nhấc cánh tay lên.

Cố Quỳnh chiếm phòng ngủ của nàng, giường của nàng, còn muốn nàng hầu hạ? Nàng nợ Cố Quỳnh sao? Trần Kiết Nhiên giật mình, con ngươi trừng trừng, tức giận vung nhiệt kế lên giường: "Nói đo không đo, ốm chết đáng đời cô!"

Dứt lời liền xoay lưng đi ra phòng khách, Cố Quỳnh nhanh tay bắt kịp.

"Đi đâu?"

"Ngủ."

"Ngủ chỗ nào?"

"Phòng khách."

Trần Kiết Nhiên tức giận nghĩ, cô chiếm giường của tôi rồi, còn không biết ngại mà hỏi tôi ngủ ở đâu? Bình thường cô ngủ chỗ nào? Biết rõ còn hỏi cái gì?

Nào ngờ Cố Quỳnh nói: "Ngủ ở đây đi."

Dứt lời lại bổ sung: "Ngủ với mình."

'Cô thật khéo nghĩ." Trần Kiết Nhiên vung tay: "Cố Quỳnh, cô nên biết rõ điều này, tôi thấy cô đáng thương nên mới mang cô về, không có nghĩa là đã hoà hảo rồi, không có nghĩa là cô muốn tôi làm gì tôi sẽ làm đó, rõ chưa?"

"Rõ." Cố Quỳnh gật gù, mặt không biến sắc: "Ngủ với mình."

Trần Kiết Nhiên thật muốn gõ một cái để mở sọ não Cố Quỳnh ra xem đầu óc của cô có phải làm bằng đậu hũ hay không.

"Còn hồ đồ thì cút khỏi nhà tôi." Trần Kiết Nhiên lạnh mặt uy hiếp.

Quả nhiên Cố Quỳnh không nói lời nào, không chút biến sắc nhìn nàng, con ngươi mịt mờ, lông mi khép hờ, xem ra yếu đuối bất lực, khiến lòng người sinh thương hại, vậy...

Đặc biệt là chỗ cổ áo, ánh đèn rọi xuống xương quai xanh tạo ra hai mảng sáng tối rõ ràng, càng làm cho yết hầu Trần Kiết Nhiên giật giật mấy lần.

Không thể trách nàng.

Nàng là con người bằng xương bằng thịt, thất tình lục dục là chuyện thường tình, thậm chí việc giữ vững lập trường khống chế thần kinh còn gặp khó khăn.

Muốn trách thì nên trách Cố Quỳnh, một thân uể oải, lại cứ trắng nõn mềm mại, mắt ngọc mày ngài, quyến rũ mê người, nào ai có thể chịu nổi.

Bề ngoài bất biến nhưng nội tâm giao chiến kịch liệt, vừa lúc này, Cố Quỳnh lại đổ thêm vốn liếng vào, suy nhược nhẹ giọng cầu khẩn: "A Nhiên, mình lạnh."

Vì muốn biểu hiện thêm chân thực, Cố Quỳnh cố ý run lên một hồi.

Bị sốt sẽ lạnh, Trần Kiết Nhiên cắn môi.

"Trước đây cậu nhiều lần phát sốt, mơ hồ nói lạnh, đều là mình ôm cậu, lẽ nào cậu không nên ôm mình một lần?"

Lý do hợp lý không thể chê vào đâu được.

Thế là Trần Kiết Nhiên chầm chậm chui vào trong chăn, cùng Cố Quỳnh đầu sát bên đầu, đưa cánh tay luồn ra trước người cô: "Như vậy còn lạnh không?"

"Lạnh."

Nàng đan hai tay vào nhau nắm chặt một vòng: "Như vậy thì sao?"

"Lạnh."

Nàng lại siết chặt hơn.

Thời điểm Trần Kiết Nhiên bó tay hết cách, Cố Quỳnh vươn mình đổi tư thế, Trần Kiết Nhiên nằm gọn trong ngực cô, chặt chẽ vững vàng, cằm lót bả vai, môi dán vào tai nàng, mới thoả mãn cười nói: "Như vậy không còn lạnh nữa."

Đâu chỉ không lạnh, Trần Kiết Nhiên bị cô buộc chặt đến nỗi chóp mũi ứa mồ hôi, lít nha lít nhít từng hạt đọng lại, không ngăn được ngứa ngáy. Tay Trần Kiết Nhiên không thể động, nàng dùng sức chau mũi một cái, vẫn ngứa, hơn nữa càng ngứa, cuối cùng nhịn không được ngoác to miệng, hắt hơi một cái, ngẫm lại, tiến vào ngực Cố Quỳnh, sượt sượt lau mồ hôi.

Chủ động lại mang hàm nghĩa mờ ám, tuy chỉ là cử chỉ vô ý, nhưng trong mắt cố Quỳnh càng lộ vẻ quý giá đáng yêu, ngực bị nàng sượt đến ngứa, cười thành tiếng.

Trần Kiết Nhiên nghe Cố Quỳnh cười đến mặt đỏ tai nóng, xấu hổ nói: "Nếu cảm thấy buồn nôn thì nới lỏng tôi ra một chút."

"Sao lại thế?" Cố Quỳnh kéo dài âm điệu, cuối cùng thả thêm hai chữ: "Yêu thích."

Trái tim Trần Kiết Nhiên hẫng một nhịp.

"Lại lừa người." Nàng mạnh miệng.

"Không có lừa người."

"Lừa."

"Không có."

"Có."

Âm thanh hai người đều rất nhẹ, giống như tiểu hài tử tranh luận không chút sức sống.

Cuối cùng Trần Kiết Nhiên không kiên trì nổi, cơn buồn ngủ kéo tới, con mắt dần dần nóng lên, âm thanh nhỏ dần, nỉ non một chữ lừa không trọn vẹn, sau đó hô hấp bằng phẳng đều đều.

Cố Quỳnh cẩn thận nhìn kỹ khuôn mặt nàng, cuối cùng dừng lại trên môi. Cô giơ tay, ngón tay cái chống đỡ bên má Trần Kiết Nhiên, mấy ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa, lại nâng cằm nhỏ, nhẹ nhàng kéo lên.

Cố Quỳnh hạ thấp cổ, muốn lưu lại trên môi Trần Kiết Nhiên một nụ hôn.

Miễn cưỡng tiếp xúc, giữa đường ngừng lại, đầu hơi hơi chếch một, hai centimet, cuối cùng nụ hôn này rơi vào bên cạnh khoé miệng, điểm cuối của vết sẹo hình con rết.

"Không có."

"Sẽ không lừa cậu."

"Sẽ không lừa cậu nữa."

Trần Kiết Nhiên đang ngủ chỉ nhíu nhíu mày.

Ngày hôm sau Trần Kiết Nhiên tỉnh dậy trước Cố Quỳnh, đột ngột nhớ lại ngày nàng mười tám.

Lúc đó Trần Kiết Nhiên đần độn, mỗi sáng đều làm điểm tâm cho cô, mỗi ngày đều dậy sớm, mở mắt ra người đầu tiên nhìn thấy chính là Cố Quỳnh, nhìn khuôn mặt xinh đẹp say ngủ, nàng cảm thấy vô cùng hài lòng, không nỡ đánh thức.

Đột nhiên hoài niệm khoảnh khắc đó.

Thật ngốc.

Biết rõ là giả.

Trần Kiết Nhiên sờ sờ trán Cố Quỳnh, không nóng.

Cố Quỳnh thân cường thể kiện, cảm mạo và sốt nhẹ sẽ rất nhanh khỏi, căn bản không phải chuyện lớn.

Trần Kiết Nhiên nhìn cô, nhớ lại đêm qua Cố Quỳnh ỷ mình ốm yếu yêu cầu quá đáng, không chút do dự giơ chân lên, nhắm vào lưng Cố Quỳnh, một cước đạp xuống.

Cố Quỳnh đáng thương đang mơ mộng đẹp, cô mơ thấy Trần Kiết Nhiên híp mắt lại muốn hôn cô, cô cũng chu miệng nghênh đón, cũng sắp chạm môi rồi, đột nhiên rầm một tiếng, chờ tỉnh táo thì đã thấy bản thân nằm trên sàn nhà.

Cố Quỳnh đỡ mông đứng lên, mê man nhìn Trần Kiết Nhiên, chuyện này là sao? Chẳng lẽ cô nằm mơ mà mộng du muốn hôn nàng, vì lẽ đó mới thành ra thế này?

"A Nhiên, mình sai rồi!" Cố Quỳnh thuần thục xin tha: "Nhưng cậu cũng biết nằm mơ không phải chuyện mình chủ động được a, tỉnh táo thì còn có thể, lẽ nào nằm mơ còn có thể khống chế sao..."

Nằm mơ cái gì?" Trần Kiết Nhiên không hiểu: "Cô hết sốt rồi, mau về đi, tôi không muốn thấy mặt cô."

Cố Quỳnh: "..." Không phải vì chuyện nằm mơ? Vậy thì nàng tức giận cái gì?

Đứng trước mặt Trần Kiết Nhiên Cố Quỳnh không có bản lĩnh gì, có thể nói thứ duy nhất đáng tự hào chính là mặt dày, bị Trần Kiết Nhiên nặng lời xua đuổi, cô làm như người ngoài cuộc không liên quan, cười hì hì, ân cần chủ động quét dọn nhà cửa, rửa chén bát, trước khi Trần An An đeo ba lô đến trường, nàng không nhịn được cười cô: "Dì Cố, dì thật giống chó săn."

Trẻ con không có kiến thức, không so đo với con.

Cố Quỳnh phản bác trong lòng, dì thế này gọi là thương vợ.

Trần Kiết Nhiên rất khoa học và quy củ, mấy giờ ăn điểm tâm, mấy giờ bắt đầu ôn tập, mấy giờ chuẩn bị bữa trưa, ngủ trưa một giấc, buổi chiều đúng giờ lại dậy học...Đều có lịch trình rõ ràng, viết lên tờ giấy dán trên cửa tủ lạnh, Cố Quỳnh cảm thấy thật cẩn thận tỉ mỉ đáng yêu.

Chỉ là hôm nay ôn tập có chút mất tập trung, bởi vì Cố Quỳnh ở bên cạnh quấy rầy nàng.

Cũng không thể tính là quấy rầy, phần lớn thời gian Cố Quỳnh đều duy trì yên lặng, ngồi cách bàn học không xa, chống cằm nhìn nàng, mỗi khi Trần Kiết Nhiên vô ý quay đầu lại, cô liền nghẹo cổ cười với nàng một hồi.

Chính nụ cười này đe doạ tâm thần Trần Kiết Nhiên bất ổn không yên, nàng cầm bút viết lung tung vào trang sách, nhìn ngang nhìn dọc đều chỉ thấy gương mặt Cố Quỳnh cười tươi.

Trần Kiết Nhiên hành động trong vô thức, đột nhiên sau tai truyền đến tiếng cười khẽ, tiếp theo là âm thanh Cố Quỳnh thổi vào: "A Nhiên, cậu viết tên mình nhiều như vậy để làm gì? Chẳng lẽ tên mình có trong bài thi?"

Trần Kiết Nhiên cả kinh thả bút, định thần nhìn lại, nàng viết tên Cố Quỳnh chừng mưới mấy lần. Muốn che cùng không che được.

Trần Kiết Nhiên ngồi nghiêm chỉnh, xếp gọn sách vở, nhét vào ngăn kéo, không nói ra lời, bên tai chỉ có nhịp tim mãnh liệt của chính mình.

Không chỉ nàng nghe thấy, Cố Quỳnh cũng nghe thấy.

Cố Quỳnh một tay chống mép bàn, tóc dài trượt xuống bả vai, che khuất tầm mắt Trần Kiết Nhiên, nàng chỉ men theo khe hở giữa mấy ngọn tóc mới lộ ra vài đường ánh sáng.

Cố Quỳnh nắm cằm nàng, nâng mặt nàng lên.

Không cho Trần Kiết Nhiên có cơ hội phản ứng, trực tiếp hôn tới.

Bắt đầu lướt qua rất nhanh, sau đó thật giống như bất chấp, cô giữ vai Trần Kiết Nhiên, trăn trở, để Trần Kiết Nhiên e sợ, rụt cổ trốn về sau, Cố Quỳnh thủ sẵn tay sau gáy, khoé miệng truyền đến cảm giác đau đớn, cuống lưỡi tê dại.

Trần Kiết Nhiên không biết tay nàng đặt lên cổ Cố Quỳnh từ lúc nào, tay áo rũ xuống cùi chỏ, sau đó hai cánh tay gầy nhỏ mềm mại treo ở bả vai Cố Quỳnh, chờ Cố Quỳnh nới lỏng thì, trong mắt nàng đã bao trùm một tầng hơi nước mông lung, môi đỏ au, cánh tay vô lực trượt xuống, lại bị Cố Quỳnh bắt được đặt trở về vị trí cũ.

"A Nhiên, hãy cho mình một cơ hội."

"Chờ đến ngày cậu lấy được bằng đại học, hãy chấp nhận mình có được không?"

Giống như trước đây, ngày cuối cùng của kỳ thi đại học kết thúc, cậu liền trao thân cho mình.

- ------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm tạ tại 2020-09-28 22:44:39~2020-09-29 23:09:36 trong lúc vì ta ném ra Bá Vương phiếu hoặc tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ nha ~

Cảm tạ ném ra mìn tiểu thiên sứ: Lấy cái tra tên, DetectiveLi, xuyên hoa áo Đại thúc 1 cái;

Cảm tạ tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ: 42158299, yuany, món ăn bánh bao tương 5 bình; thiêu nha là thật sự 2 bình; Anna, yes 1 bình;

Phi thường cảm tạ đại gia đối với ta ủng hộ, ta sẽ tiếp tục cố gắng!