Bất Giác Rơi Vào Lưới Tình

Chương 12



Ngày 22 tháng Chạp, tôi tạm biệt Hứa Đào rồi ra khỏi trường cùng Chu Khinh Nghiên.

Chúng tôi đi tàu cao tốc về, chỉ mất hai giờ đã đến nơi.

Trước khi xuống tàu, tôi nhấn mạnh lời cảnh cáo Chu Khinh Nghiên: “Chuyện chúng ta yêu nhau đừng nói gì với mẹ tớ và cô Chu vội.”

Cậu ấy lườm tôi: “Cậu không muốn chịu trách nhiệm với tớ à?”

“Cứ nói bóng nói gió trước đi đã, để bọn họ chuẩn bị tâm lý.”

Mẹ tôi vẫn còn đang cố làm cho xong việc ở công ty cho nên cô Chu lái xe tới đóng chúng tôi.

“Hai đứa không ăn đồ trên tàu cao tốc nên chắc giờ đói lắm hả?”

Cô Chu cười híp cả mắt, xoa đầu tôi, “Cô đã làm món chân giò kho mà con thích, còn có cả gà quay hạt dẻ với canh cá đậu hũ nữa, cô cho hết vào nồi giữ ấm rồi.

Chu Khinh Nghiên đứng sau tôi, phụng phịu nói: “Còn con thì sao?”

“Con ấy hả? Có gì ăn nấy chứ còn sao nữa.”

Tôi và Chu Khinh Nghiên cùng ngồi ở hàng ghế sau.

Cô Chu vừa lái xe vừa hỏi thăm liên hồi:

“Khương Khương sao đợt này gầy thế con, có phải thi cuối kỳ quá mệt không? Cô mua cả anh đào nhập khẩu với dâu tây Đan Đông nữa đấy, rửa sạch hết rồi, lát về đến nhà là có thể ăn ngay.”

“Dạo gần đây Chu Khinh Nghiên ở nhờ chỗ con, chắc là đã gây phiền hà nhiều rồi đúng không?”

Tôi còn chưa kịp nói gì, Chu Khinh Nghiên đã cướp lời: “Đúng là phiền hà nhiều rồi mẹ ạ, khiến Khương Vọng mệt lả cả người.”

“…”

Chu Khinh Nghiên cười không thèm giấu, rõ ràng là cố ý.

Trước mặt cô Chu tôi cũng không tiện biểu hiện quá nhiều. Cách một lớp áo lông mềm mại, tôi đưa tay véo eo cậu ấy một cái.

“Ss…”

Chu Khinh Nghiên khẽ xuýt xoa.

Tôi đắc ý liếc nhìn cậu ấy, rồi còn giả bộ quan tâm: “Chu Khinh Nghiên cậu không sao chứ? Đầu bị đập vào đâu rồi đúng không?”

Cậu ấy nhìn tôi đầy ý vị.

Sau đó, ngay khi cô Chu đang dừng đèn đỏ, Chu Khinh Nghiên nghiêng đầu, dựa thẳng lên vai tôi.

“Tớ mệt quá à, cho tớ dựa lát nha.”

“…”

Tôi bắt gặp ánh mắt của cô Chu qua gương chiếu hậu. Cô chẳng những không khiếp sợ mà còn vui mừng.

“Cô à…”

“Ái dà, cô biết ngay mà, thằng nhãi Chu Khinh Nghiên này chắc chắn ủ mưu tán con từ lâu rồi, lúc trước cô hỏi nó lại còn giãy đành đạch, chối bay chối biến.”

Cô Chu khởi động xe, giọng vui vẻ vô cùng, “Đợi lát nữa về nhà cô sẽ báo tin mừng này cho mẹ con, ôi chao ôi, chẳng phải hai nhà chúng ta lại thân càng thêm thân sao!”

Cô Chu càng nói càng phấn khởi, thậm chí còn mở một bài hát vô cùng vui vẻ trên đầu đĩa của ô tô.

Tôi dại cả người.

Mãi cho đến khi Chu Khinh Nghiên vỗ vỗ mu bàn tay tôi, ra hiệu tôi xem điện thoại.

Tôi mở ra, liền thấy tin nhắn WeChat mà cậu ấy gửi tới: “Thế nào, chẳng phải chuẩn bị tâm lý gì đâu đúng không?”

Tôi nghiến răng nghiến lợi gõ chữ: “Cậu cố tình!”

“Đương nhiên, mọi thứ đều là của cậu rồi còn gì, ít nhất phải cho tớ cái danh phận đi chứ.”

Tôi ở lại nhà Chu Khinh Nghiên, được cô Chu nhiệt tình khoản đãi cơm trưa, thậm chí còn được cầm cả một hộp anh đào về nhà.

Tôi về nhà ngủ đến xế chiều, mẹ tôi cuối cùng cũng về.

Mẹ dựa vào khung cửa phòng ngủ của tôi, nhìn tôi đầy ẩn ý: “Ước nguyện thành thật rồi chứ gì?”

Tôi đỏ mặt, cuộn người trong chăn như con sâu.

“Ây da, mẹ này…”

Mẹ tôi “chậc” một tiếng, bóc một quả quýt: “Mau rời giường đi, mặc đồ vào rồi hai mẹ con mình ra ngoài mua thức ăn.”

Buổi tối tại siêu thị đồ tươi sống, mẹ tôi và cô Chu cùng nhau đẩy xe hàng đi đằng trước, lựa này lựa kia.

Tôi phờ phạc đi đằng sau, sóng bước với Chu Khinh Nghiên.

Cậu nhíu mày: “Chưa tỉnh ngủ?”

Thế là Chu Khinh Nghiên chạy thẳng lên chỗ hai bà mẹ, nói một hai câu rồi lại quay về: “Đi thôi, về nhà, tớ ngủ cùng cậu một lát.”

Tôi tỉnh táo ngay tức thì, bắt đầu nhìn Chu Khinh Nghiên bằng ánh mắt cảnh giác, trong đầu vô thức mường tượng ra vài cảnh gì đó.

Chu Khinh Nghiên không hề thương tiếc mà phá tan tưởng tượng của tôi: “Nghĩ gì vậy? Chỉ là ngủ thôi mà.”