Bất Phụ Tương Tư

Chương 16



Bạch Quân Dao càng siết chặt tay hơn, tàn nhẫn tước đoạt dưỡng khí làm Ninh Hữu Thiện giẫy giụa kịch liệt, giống như cá sắp chết lờ đờ nổi trên mặt nước tìm dưỡng khí, không biết nữ nhân lấy đâu ra thứ sức mạnh khủng khiếp này, một tay trấn áp khiến người đối diện đến ú ớ cũng khó khăn, tay còn lại đưa đến trước mặt con mồi.

Ngón trỏ thon dài của nàng bò ra một Ma Chu, toàn thân phủ màu lông đỏ như máu, khớp chân vàng ánh, đôi mắt to đen óng linh hoạt bên trên hai răng nanh đang nhỏ độc xanh.

Nàng không vội, muốn từ từ tận hưởng vẻ mặt sợ hãi đến cực điểm khiến người ta mất cả liêm sỉ, ánh mắt hoảng loạn như hồn phách muốn bỏ cả thân xác bất lực để trốn chạy.

Khuôn mặt trắng mịn không tiếc nở nụ cười tà ác:

" Đừng sợ, nó rất ngoan, loài nhện độc này biết phân biệt chủ nhân, sẽ không tùy tiện cắn người. Nhìn này, thứ nhớp nhớp màu xanh trên răng của nó có chứa kịch độc, rất nhanh khi thâm nhập vào da sẽ lập tức lan khắp cơ thể, ăn mòn phế phủ. Ma Chu tính tình nghịch ngợm, có sở thích chui xuyên qua da thịt trực tiếp cắn đứt nội tạng bên trong."

" Bạch Quân Dao, cô là yêu nữ."

" Yêu nữ sao? Cảm ơn ông đã tặng ta danh xưng này. Bé cưng ngươi thấy cách gọi này có đủ oai phong không?"

Ma Chu phát ra âm thanh sành sạch sởn gai ốc, nàng thổi làn hơi nhẹ vào lớp lông tơ đỏ thẫm, chậm rãi đặt ngón tay lên gò má của Ninh Hữu Thiện, nhện độc từ từ chạm vào da thịt ông ta, nhưng yết hầu của Ninh Hữu Thiện sớm đã bị nàng khống chế, càng giẫy giụa càng đau đớn gấp bội.

" Ninh Hữu Thiện, cảm giác từng phân từng đoạn tế bào run rẩy là cảm giác như thế nào? Có phải thú vị lắm không? "

" Tướng Quân phu nhân, ta cầu xin người hãy tha mạng cho ta, cầu xin người."

Cơ dưới mắt của Ninh Hữu Thiện không tự chủ giật giật, đồng tử đen láy run run nhìn theo đường đi của Ma Chu, liên tục van xin nàng tha mạng.

Khóe môi nữ nhân hiện ra hình bán nguyệt, phẫn uất nói:

" Ninh Hữu Thiện, nếu như không phải ông ở trước mặt của Đạm Đài Quân nói xằng bậy thì tên cầm thú đó đã không có cách hành hạ ta đến ma cũng chẳng ra ma, đừng nghĩ chuyện mà ông nghe theo lời xúi giục của Ngụy Y Na để mặc Chu Sa dần dần tàn phá cơ thể của Hoa Phi thì không ai hay biết, Xuân Đào chết rồi không còn người đối chứng, nhưng không có nghĩa ông sẽ dễ dàng thoát tội. Nhìn kỹ ta chính là Bạch Quân Dao người đã bị ông hại chết, nợ mới thù cũ hôm nay sẽ tính cả vào ông."

" Phu nhân, ta van xin người tha mạng, ta thừa nhận đã nhận lợi lộc của Nhị Vương Phi tiếp tay cho việc xấu của cô ta, nhưng cái gì mà dùng máu người để chữa bệnh ta hoàn toàn không biết."

" Ông nên xuống âm tào địa phủ mà hỏi lại Diêm La Vương."

Trên cổ của Ninh Hữu Thiện in rõ dấu răng nanh, chất độc xanh lục tràn ra khỏi miệng vết thương chảy tới đâu da thịt nơi đó liền rơi xuống, thời khắc tứ chi mềm nhũn, môi lạnh trào bọt trắng cũng là lúc thanh quản của ông ta bị Ma Chu cắn lìa, lục phủ ngũ tạng trong tích tắc phân hủy mạnh mẽ.

Nàng nhìn cơ thể của người đàn ông bên dưới mặt đất co quắp hàng mi cong dài không có lấy một lần chớp mí, giẫy giụa vài giây cố chống trả lại cơn đau, không phát ra thêm động tĩnh nào liền vong mạng, chỉ hận thâm cung tai vách mạch rừng để ông ta chết nhanh chóng như vậy đã là quá nhẹ nhàng.

Thân ảnh như bóng ma phiêu dật rời đi, không để lại chút vết tích gì, ánh trăng trắng bạc phủ lên hắc y của nàng một cơn sương khuya buốt giá, đôi mắt dưới rạn hoa lê không thấy rõ buồn vui.

Nàng trở về phòng trong Thấn Vương Cung, ngồi thẩn thờ bên bàn bát tiên nhìn chằm chằm vào đôi tay bị cái rét làm ửng đỏ khớp ngón của mình, tâm tư tự giễu:

" Cuối cùng thì đôi tay này vẫn đắm chìm trong máu tanh, thế nào là chính? Thế nào là tà? Lúc trước muốn bảo vệ người mình yêu nên dùng những thủ đoạn tàn độc này tước đi trăm nghìn sinh mệnh, bây giờ muốn giành lại công bằng cho bản thân mình cũng không do dự trỗi dậy ác niệm trong lòng. Ta tôi luyện tâm hồn mình thành thanh gươm sắc hay sau khi trùng sinh vẫn nguyên vẹn là một ác ma? Chỉ khác mục đích giết người không giống nhau nữa."

Tinh Húc từ trong buồng ngủ bước ra, trông thấy nữ nhân bạch y phong phanh ngồi gần cửa chính, tách trà bên cạnh đã nguội từ lâu, thần sắc nàng cũng không được ổn, hắn chậm rãi vuốt lên mái tóc mát lạnh của nàng:

" Gió nổi lớn rồi chúng ta vào trong nghỉ ngơi thôi, còn ngồi nữa sẽ bị cảm lạnh mất."

Quân Dao ngẩng đầu, đèn đom đóm đẹp đẽ ngoài kia cũng không sánh bằng đôi mắt ôn nhu như nước của Tinh Húc nhìn nàng, đứng dậy từ từ đặt bàn tay mình sờ lên khuôn mặt của nam nhân, làn da mềm ấm chân thật đánh thức xúc giác vô cùng dễ chịu.

Tinh Húc sững sờ, đây là lần đầu tiên nàng chủ động thân mật với hắn, lại còn rất gần, cứ như nhất thời muốn mang toàn bộ hình dung hắn nhấn chìm trong biển ngọc xanh nhạt tại mắt nàng.

Quân Dao hỏi:

" Tinh Húc, nếu một ngày ta làm nên chuyện xấu xa chàng có còn yêu ta nữa không?"

Hắn không hiểu nàng đang muốn nói gì, cho phép bản thân mạnh dạn thêm chút ôm lấy quanh eo thon thả của nàng:

" Là chuyện xấu gì?"

Bàn tay ngọc đi qua sau gáy Tinh Húc, tay còn lại mân mê thắt lưng vải bên hông hắn:

" Giết người phóng hỏa, những việc thương thiên hại lý."

Hắn phì cười, nữ nhân yếu đuối như nàng thì có thể làm ra chuyện tày trời gì? Có phải Quân Dao đang thăm dò tấm chân tình của hắn hay không? Nhưng thật lòng hắn cũng không biết vì sao lại yêu nàng, chỉ biết mỗi sợi tóc, nếp môi, cử chỉ đến cái nhíu mày của nàng cũng đủ khiến tâm can vốn cứng cỏi của hắn xáo trộn.

Thuận theo xương hàm nàng đang áp rất gần vào môi mình, Tinh Húc hít một hơi sâu mùi Quế Hoa trên mái tóc dài như tấm lụa hoa, trầm ấm trả lời:

" Ta không tin nàng lại có thể làm nên chuyện giết người phóng hỏa gì, nhưng chỉ cần là nàng bao nhiêu nghịch lý, nhân quả báo ứng Thượng Quan ta cũng nguyện đảm đương, chỉ mong hai chúng ta sinh sinh tử tử không rời, đời đời kiếp kiếp hữu duyên hữu nợ."

Bạch Quân Dao, có phải nàng không thể ngờ đây là những gì mà hắn nói ra? Nhưng lòng nàng sớm đã bị cơn đau làm cho tê liệt, bao nhiêu là thật, bao nhiêu là giả chỉ còn cách để thời gian trả lời.

Thời khắc này chỉ có lồng ngực nhỏ bé liên hồi loạn nhịp, chút hạnh phúc hiếm hoi đột nhiên len lỏi vào thớ tim đã băng hàn từ lâu.

Nàng chậm rãi hút tầm mắt hắn lên đôi môi thơm mọng của mình, từ từ chiếm hữu, hắn cùng với lưỡi nàng cuồng nhiệt dây dưa.

Rèm ngủ buông xuống, thắt áo đã nới lỏng một thân yếm gấm tử sắc hiện ra, làn da nhẵn mịn dưới ánh đèn bừng sáng, nam nhân trì trệ thân người phía trên vuốt nhẹ đường nét đỏ lựng theo khuôn mặt nàng.

Môi mỏng hơi cong, hôn lên bờ môi mềm ngọt, đi qua vùng cổ ẩm ướt mồ hôi, thứ mùi hương thoang thoảng phả vào, làm tăng hương vị của cảm giác xác thân va chạm.

Hắn ghé môi cùng làn hơi mỏng manh như thể sợ làm đau nàng vào xương quai xanh, nâng niu từng đầu ngón tay đang đặt trên vòm ngực rắn rỏi, đôi gò bồng phập phồng lộ ra sau tà yếm, Tinh Húc ghé mắt nhìn biểu cảm ngượng ngùng của nàng.

Quân Dao biết rõ hắn đang ngầm hỏi ý, cũng biết rõ cơ thể nam nhân đã nóng ran như hòn than cháy đỏ, ấy vậy mà hắn vẫn không nỡ tổn thương nàng, dù là tâm hồn hay thân xác này, đều cùng trân quý.

Nàng đặt đôi tay vòng sau gáy Tinh Húc, dịu dàng hỏi hắn:

" Có phải chàng đã nhận được giao phó của Hoàng Thượng rồi không? "

Từ từ đi bàn tay uyển chuyển xuống chiếc áo ánh xanh, kéo thắt gút để lộ cơ bụng săn chắc, mặc hơi thở bên trên đã bắt đầu gấp gáp, Quân Dao tùy ý vuốt ve đường nét phân múi rõ ràng.

Tinh Húc hạ thân thấp xuống ghé miệng vào vành tai mỹ nhân trong lòng:

" Tình hình ở Khinh Châu đang lúc căng thẳng, ta đã ở lại Lôi Thành thời gian khá lâu rồi, cũng nên lên đường làm tròn trách nhiệm."

Nàng cẩn thận giúp Tinh Húc trút bỏ y phục, bưng gương mặt góc cạnh tuấn mỹ của hắn bằng hai tay, ngẩng đầu lên hôn nhẹ nhàng vào môi hắn, thì thào:

" Ta muốn đi cùng chàng."