Bất Phụ Tương Tư

Chương 9



Ngụy Y Na rất bình tĩnh, tùy ý cầm vò rượu trên bàn rót vào chung của mình:

" Tướng Quân phu nhân quá câu nệ rồi, ta chỉ muốn hòa hợp cùng các tỷ muội, cô đừng hiểu lầm, để ta mời lại cô một chung nữa nhé."

Vừa nói Ngụy Y Na vừa rót đầy chung sứ cho nàng, rượu tràn ra ngoài ướt cả mặt bàn, nhỏ giọt xuống thấm ướt chéo váy của nàng ả vẫn không có ý định dừng tay, sau đó cố ý trút ngược chung rượu làm bẩn váy của Quân Dao, trên môi hiện ra nụ cười ranh mãnh, nhướng mày khiêu khích nàng, tròng mắt cũng thật sắc sảo làm kẻ đối diện cảm thấy kích thích.

Bạch Quân Dao không trực tiếp phản ứng, bình tĩnh đứng dậy đi ra trước bàn tiệc, từ tốn cầm vò rượu chỉ còn hơn nửa nhằm ngay bộ váy lộng lẫy trải qua hơn hai tháng trời thêu dệt cầu kỳ của Ngụy Y Na, nở nụ cười tà mị, Ngụy Y Na bất ngờ trước thái độ này của nàng, nhìn không thấu hành động tiếp theo trong đôi mắt lạnh lẽo của nữ nhân trước mặt, dù chẳng hung hăng nhưng khí tức bức người này nhất thời làm cho ả ta sững sờ.

Quân Dao còn không đợi nàng ta sắp xếp lại cảm xúc trên gương mặt, nàng đã nhướng đuôi mày đáp trả, buông lỏng ngón tay:

* Choang *

Mảnh vụn sứ vỡ tan tành trên sàn, đào hoa tửu văng tung tóe thấm ướt bộ lễ phục đẹp đẽ đắt đỏ của Ngụy Y Na, tất cả ánh mắt đều lập tức tập trung vào nàng, không khí bên trong yến tiệc liền tắt ngấm âm thanh náo nhiệt, gần như nín thở vì căng thẳng, Quân Dao lùi người hiên ngang nói:

" Ây yo Nhị Vương Phi, thật là ngại quá ta chỉ muốn rót thêm rượu đầy chung cho người, nhưng tay chân vụng về lại khiến y phục người vấy bẩn, tự thấy có lỗi ta xin được phạt mình ba chung rượu xem như tạ tội."

Ngụy Y Na sắc mặt khó coi cực điểm, gằn tên nàng:

" Bạch Quân Dao. Cô thật to gan, dám thất lễ với ta như vậy, người đâu mang cô ta ra ngoài đánh gậy."

Nàng đáp:

" Nhị Vương Phi người quên rồi, đây không phải là Huân Y Cung của người sao đám nô tài lại có thể tùy ý người sai khiến."

Ngụy Y Na nhíu mày hung dữ nhìn quanh, phát hiện rất nhiều cặp mắt hiếu kỳ đang đổ dồn về phía mình, thần sắc vốn hồng hào của nàng ta đột nhiên nhợt nhạt, không phải vì hoảng loạn, mà là vì bệnh cũ trong người đang cuộn theo cơn thịnh nộ làm nhịp tim đập mỗi lúc một nhanh hơn, hơi thở cũng nông hơn. Đây chính là thứ mà Quân Dao muốn thấy, chọc cho ả xấu mặt, cho ả phát bệnh mà lăn ra đất, nội tâm nàng như con hổ dữ hận không thể nhào ngay đến mà cắn xé dung mạo chăm chút của nàng ta một lần, vành mắt nàng ánh đỏ khiến ai nhìn vào cũng thấy bất an, nàng tự nghĩ:

" Ngụy Y Na, kiếp trước ngươi uống máu của ta, hành hạ ta như một tội nhân chỉ vì ghen tuông, kiếp này ta bắt ngươi phải trả giá."

Ả biết tính tình của Lục công chúa xưa nay nổi tiếng khó chiều, vì nàng ta là vị công chúa duy nhất của Lôi Đế nên đặc biệt được sủng ái, đắc tội với nàng ta không có lợi chút nào, nhưng cái gai trong mắt này đã bắt đầu nhức nhối làm sao ả có thể cam tâm:

" Được, vậy ta sẽ đích thân trừng phạt cô. Trân nhi."

Ngụy Y Na gọi cung nữ hầu hạ bên cạnh mình, ra lệnh cho nha đầu tát tai Quân Dao, nàng bình thản nghe bước chân do dự của nha đầu đó đi đến, tay trái rút vào áo mỏng thủ sẵn độc châm.

" Khoan đã."

Đạm Đài Sở Giao đột nhiên lên tiếng, hắn chứng kiến toàn bộ những gì diễn ra từ nãy đến giờ, cũng chẳng có tâm tư để ý chuyện của nữ nhi, nhưng phàm là việc liên quan đến Đạm Đài Quân hắn lại cực kỳ thích thú, vì sao? Vì hắn và Đạm Đài Quân ngoài mặt tựa sóng trước sóng sau, nhịp nhàng bình lặng chung một con sông, nhưng bên dưới đã ngầm chuẩn bị cho đối phương một đợt thủy triều, chờ cơ hội nhấn chìm đối thủ.

Đạm Đài Sở Giao đứng dậy, dáng dấp đạo mạo khiến bất cứ ai trông thấy cũng đều sinh lòng ngưỡng mộ, cẩm y tím nhạt hai bả vai là tầng lông vũ cùng màu, viền áo thêu họa tiết phức tạp, kim quan cài đầu bằng vàng cầu kỳ, nhìn qua khí khái cũng không kém phần nho nhã.

Hắn đứng giữa nàng và Ngụy Y Na, thâm thúy nhìn Quân Dao rồi quay sang nói với nàng ta:

" Cũng không phải là chuyện gì to tát, nàng ta đã nói rằng mình vô ý, sao phải làm lớn chuyện?"

" Đại Vương Gia, người nói như vậy không đúng rồi, ta thân là Vương Phi, nàng ta sao có thể thất lễ như vậy, nếu không phạt làm gương cứ để mặc cho người khác chẳng biết ý tứ xảy ra sai sót, rồi lại đổ lỗi cho vô ý sao? Như vậy còn gì là thể diện hoàng thất?"

Đạm Đài Sở Giao điềm tĩnh mỉm cười:

" Nhị Vương Phi đã nói đi quá xa rồi, chỉ là một vò rượu, hoàng đệ muội cũng không tổn hại gì nếu y phục bẩn có thể về cung thay mới, sao phải nằng nặc ghép tội người ta, còn chưa nói là hoàng đệ muội không phân đúng sai đã nóng lòng muốn trách phạt, thể diện của hoàng thất sẽ không vì việc nhỏ này mà bị ảnh hưởng, chẳng lẽ thể diện của hoàng đệ muội lại chỉ bằng một vò rượu thôi sao?"

Bạch Quân Dao tự tin nói:

" Nhị Vương Phi, quả thật là do ta bất cẩn nên mới làm bẩn y phục của người, Vương Phi thân phận cao quý, nếu người trách phạt ta đương nhiên không dám ý kiến, có thể để ta sửa lại y phục đã bẩn cho người không?"

Đạm Đài Sở Giao bỗng nhiên nhìn nàng, ánh mắt có hơi thay đổi, rõ ràng là không phục nhưng vẫn kiên quyết tiếp cận Ngụy Y Na, hắn thầm nghĩ:

" Nữ nhân này cũng thật khá, ta đã ra tay giải vây giúp cho nàng vậy mà lại còn muốn khiêu chiến."

Hắn nhìn thấy rất rõ ràng, trong tay áo của Quân Dao đang chứa một ám châm, có thể người khác không nhìn ra, nhưng với hắn chẳng quá khó khăn để phát giác. Trộm nghĩ nữ nhân bên cạnh lấy đâu ra lá gan lớn như vậy, hành thích người của hoàng thất tội không hề nhẹ, giữa nàng và Ngụy Y Na rốt cuộc đã có thâm thù đại hận gì mà lại mang ý định ra tay độc ác như vậy?

Tránh sự việc bị đẩy đi quá xa Đạm Đài Sở Giao hắng giọng rồi ra lệnh:

" Bổn Vương đã nói là hiểu lầm, hai người đừng có tiếp tục làm loạn nữa, hôm nay là sinh thần của Lục hoàng muội, yến tiệc vẫn chưa bắt đầu đã muốn phá hỏng rồi sao?"

Ngụy Y Na không cam tâm, vùng vằng:

" Nhưng..."

" Náo loạn đủ chưa? Y Na, về chỗ của mình đi."

Âm giọng trầm thấp hữu lực của Đạm Đài Quân cất lên, điệu dáng hắn ung dung ngồi tại bàn không hề có động thái bênh vực ả, nàng ta trưng ra bất mãn nói với hắn:

" Y phục của thiếp bẩn rồi, thiếp muốn về thay bộ y phục mới."

Đạm Đài Quân nghiêm nghị phẩy tay, ả hậm hực rời đi, Quân Dao chưa thể đạt được ý đồ nhưng nàng hết sức bình thản thu ám châm về, mọi biểu cảm trên mặt nàng đều nằm gọn trong tầm mắt của Đạm Đài Sở Giao, nhưng từ đầu tới cuối hắn không vạch trần.

" Tướng Quân phu nhân, ta đã giúp nàng giải quyết rắc rối, xem như nàng nợ ta một ân tình."

Bạch Quân Dao liếc mắt, bình thản đáp:

" Ai cần ngài giúp."

Khi hắn vẫn đang kinh ngạc với câu trả lời của nàng, nét mặt sượng sùng khó coi không biết giấu vào đâu thì Quân Dao đã ngồi yên vị tại bàn của mình, không tỏ ra bất cứ biểu cảm gì sau chuyện vừa rồi, đồng tử trong trẻo bị hơi lạnh giăng thêm một màu hàn khí nhàn nhạt.

Đạm Đài Sở Giao bỗng thấy nực cười, cũng đúng, là do hắn tự nguyện ra tay làm anh hùng cứu mỹ nhân, nàng chưa từng nhờ vả hắn giúp đỡ vì vậy sao có thể xem là nàng mang nợ ân tình.