Bẫy Tình

Chương 11



Cô nhỏ nên nằm gọn trong lòng hắn, Kiều Hiển Nông ôm chặt lấy cô, bầu ng*c hắn áp sát vào cơ thể của Lam Du. Hắn vươn tay để cô nằm lên cánh tay săn chắc của mình, đặt tay còn lại lên eo cô rồi mới yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Hai thân thể loã lồ nằm trên giường, trong căn phòng tràn ngập mùi dục vọng sau cuộc hoan ái của cả hai. Quần áo rơi tứ tung trên sàn khiến người ngoài nhìn vào cũng biết đêm qua họ đã làm những gì.

Bên ngoài, quả cầu lửa cũng đã nhô lên, những tia nắng ban mai chiếu qua ô cửa sổ, tiếng chim hót líu lo chào đón một ngày mới.

Căn phòng yên ắng đến độ có thể nghe thấy rõ tiếng thở của hai người.

Đến tầm trưa, Lam Du bị ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào mặt, cô nheo mắt, mày chau lại. Đôi mắt khó khăn mở ra.

Lam Du chẳng còn chút sức lực nào cả, chống tay ngồi dậy còn bị ngã, cô gắng gượng ngồi dậy. Chân cô run rẩy vì đau đớn, bộ phận bên dưới đã sưng tấy và đỏ au lên, khắp người chằng chịt các dấu hôn, vết thâm... đây chính là thành quả của hắn đã tạo ra trong đêm qua.

Hai bên gò má, nước mắt từ từ rơi xuống, hai con ngươi cô như phủ một màng sương mỏng.

Lam Du đứng dậy, chầm chậm mở cửa bước vào phòng tắm. Cùng lúc đó, hai người hầu bước vào, dọn dẹp bãi chiến trường của cô và hắn. Một người hầu phải trợn tròn mắt thốt lên:

"Trời ơi, một đống máu trên drap giường kìa mày!!!"

"Ông chủ đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết!"

Hai người họ cùng lúc nhìn nhau, lắc đầu ngao ngán. Họ thương thay cho số phận của Lam Du, vì một khi đã rơi vào tay Kiều Hiển Nông thì chỉ xác định là khổ dài dài.

Có rất nhiều cô gái từng bước qua cuộc đời hắn. Người lâu nhất là nửa năm, một tháng có, một tuần có, thậm chí là vài giờ cũng có.

Những người đó sau khi lên giường với hắn sẽ được nhận một khoản tiền hậu hĩnh. Bọn họ chỉ là kẻ đào mỏ, không giống như cô, phải bán mình cho hắn.

Lam Du ngây thơ phải trải qua lần đầu tiên thô bạo và đau đớn như vậy, cô làm sao chịu cho nổi, người cô lại mảnh khảnh như thế khiến người ta có cảm giác chỉ cần động nhẹ là sẽ vỡ ra nên cần phải cưng chiều, nhỏ nhẹ, vỗ về. Không thì vật nhỏ như cô sẽ bị hỏng mất.

"Cốc cốc"

"Cạch"

"Ai đó?"

"Lam Du tiểu thư, lát nữa cô tắm xong xuống lầu gặp ông chủ nhé!"

"Vâng, cảm ơn cô vì đã nhắc!"

"Không... không có gì, là chuyện tôi nên làm mà!"

Hai người hầu bất ngờ nhìn nhau, Lam Du là người đầu tiên đối xử với họ tốt đến vậy, những cô gái trước đó toàn trả lời họ một cách khinh bỉ, thậm chí có người còn chửi, đánh, mắng nữa.

Cô đúng là rất xứng với chức danh bà chủ của họ.