Bé Con, Xin Đừng Dụ Dỗ!

Chương 18: Bé con, em đang ở đâu?



Sau lời nói ấy, Nghiên Trì không bước thêm bước nào nữa mà quay người lại, hắn nhìn Carole đầy khó hiểu.

Carole trước kia hắn quen là một người trẻ tuổi có tính khá tùy hứng, là con trai của một nhà kinh doanh lớn nên suốt ngày chỉ ăn chơi hưởng thụ và tiêu tiền của gia đình.

Nhiều năm trôi qua vậy rồi, bây giờ trông anh ta đã chững chạc hơn rất nhiều, tuy nhiên cả lời nói và ánh mắt đó làm cho hắn cảm thấy thật kỳ lạ. Và đương nhiên những hành động của Carole cho dù là trước kia hay hiện tại đều không nằm ngoài dự đoán của hắn vì nó khiến người ta luôn không thể lường trước được.

“Thư Nghiên đang ở đâu?”

“Tôi chưa thể nói cho cậu biết được.”

“Các người muốn gì?”

Carole gật đầu cười vui vẻ nhìn hắn.

Quả nhiên Farid vẫn như thế, vẫn thông minh và thẳng thắn như vậy!

Carole tiến tới vài bước đứng trước mặt hắn rồi mới nói tiếp, “Mười lăm triệu nhân dân tệ.”

Mười lăm triệu nhân dân dệ...

Nghiên Trì không vội đáp mà đứng tĩnh lặng không rõ ẩn ý.

Không phải vì hắn sợ không có đủ tiền, mà có thể gọi là đang sốc, chỉ là không thể hiện ra ngoài.

Dùng bé con của hắn để đổi lấy tiền sao?

Bé con của hắn, còn đáng giá hơn những đồng tiền rẻ mạt đó nhiều!

“Người còn nguyên vẹn, tiền không thiếu một đồng.”

“Được, xem như nể tình cậu, tôi sẽ không làm hại đến cô gái đó. Vì số tiền cũng không hẳn là nhỏ nên tôi cho cậu thời gian ba ngày, ba ngày sau tôi sẽ gửi cậu địa chỉ. Tôi nhận tiền, cậu nhận người.”

Carole nói xong vỗ vỗ vai hắn rồi lách qua người bước đi, được đoạn bỗng dừng lại bổ sung thêm một ý, “Chỉ được đến một mình, tôi mà phát hiện có mặt của bọn công an thì đáng tiếc cậu sẽ không bao giờ gặp lại mặt cô gái đó nữa. Với lại, số điện thoại lúc nãy tôi dùng để nhắn tin cho cậu cũng chẳng còn tồn tại đâu, bây giờ cho đưa cảnh sát điều tra cũng vô ích. Khuyên cậu tốt nhất đừng phí sức, chỉ cần đến ngày giao tiền là được.”

Nghiên Trì nhìn bóng lưng người đàn ông xa dần chỉ hận không thể lập tức tiến đến giết chết anh ta.

Nói là vậy nhưng Thư Nghiên ở trong tay Carole không chắc sẽ an toàn tuyệt đối, hắn phải hành động càng sớm càng tốt.

...

Mi mắt khẽ động, đôi đồng tử dần dần lộ ra sau hàng mi dài. Thư Nghiên nheo mắt vì bị ánh nắng từ thông gió chiếu vào mặt, cô gượng người ngồi dậy hoảng loạn nhìn xung quanh.

Căn phòng này chỉ chiếu được chiếu sáng bởi những thông gió trên tường, có vẻ như là căn nhà kho, bởi vì những thứ này toàn là đồ dùng hư hỏng đem đi bỏ. Còn có cả những con gián, chuột hay bọ chạy khắp nơi.

Trước kia sống ở khu ổ chuột nên giờ nhìn cảnh tượng này chẳng khiến Thư Nghiên sợ hãi, cô là đang sợ vì biết mình đang bị người xấu bắt cóc.

Khi đang ngồi đợi Nghiên Vi bỗng dưng có ngửi được mùi kỳ lạ gì đó, cô liền thấy chóng mặt, sau đó hai ba người đàn ông bước tới gần cạnh cô. Chân đã định chạy rồi, nhưng cả cơ thể đều bị choáng không thể nhúc nhích. Những người đàn ông đó giữ lấy cô, trước khi mất đi ý thức chực nhớ đến lời Nghiên Trì nói, cô chỉ kịp để lại chiếc vòng tay. Một người đàn ông cao lớn cõng cô trên lưng, sân bay đông người như thế căn bản chẳng có ai để ý chuyện gì đang xảy ra, mà khi nhìn vậy thì lại tưởng rằng cảnh tượng bố cõng con bình thường.

Rốt cuộc có ai phát hiện cô mất tích chưa... Liệu rằng hắn có trở về đi tìm cô không?

Thư Nghiên đứng dậy lảo đảo tìm lối ra nhưng bốn bề đều là tường, có cánh cửa đã bị khoá ngược thì cô phải thoát bằng cách nào đây?

Cánh cửa đột nhiên mở ra làm cô giật mình bước giật lùi về sau rồi ngã phịch xuống sàn. Một người đàn ông bước vào nhìn cô nở nụ cười man rợ, nhân tiện khoá lại lối thoát duy nhất.

“Trong vòng năm phút nữa nếu người cô muốn gặp hay là người duy nhất có thể cứu cô mà không xuất hiện thì chắc chắc hắn ta sẽ không đến để cứu cô ra khỏi đây đâu. Nếu thật sự là thế, cho tôi xin phép dùng cơ thể cô một chút nhé.”

Thư Nghiên cắn môi ngồi nép trong góc tường mà không ngừng run rẩy.

Lời nói đó hoàn toàn là giả, trong vòng năm phút tới Nghiên Trì không thể xuất hiện ở đây được. Bởi vì ba ngày, ba ngày nữa hắn mới có thể gặp được cô.

Nhưng lúc này bé con đáng thương lại một mực vô cùng tin tưởng, tin rằng chốc nữa chú sẽ đến cứu mình!

Bốn phút nhanh chóng trôi qua, chỉ còn lại một phút nữa thôi...

Ba mươi giây...

“Hai chín, hai tám, hai bảy...”

Người đàn ông đó chậm rãi đếm ngược con số, hắn ta không vội, cũng chẳng sợ, vì cho dù có đếm tới ngày mai thì Nghiên Trì vẫn không thể tới!

Môi bị cắn đến bật máu, Thư Nghiên không kiềm chế được nữa mà hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má.

Chú vẫn chưa đến sao...

“Ba, hai, một.”

“Thật sự là không có ai đến cả, Triệu Thư Nghiên nhỉ? Như lời nói lúc nãy, cho tôi dùng cơ thể cô nhé.”

Người đàn ông đó như một con mãnh thú mà nhào tới...