Bé Con, Xin Đừng Dụ Dỗ!

Chương 39: Yêu Em Nhiều Chút



Cuộc hội họp hôm nay quả thực rất quý giá, khi người nào người nấy đều có bí mật của riêng mình, và những bí mật ấy sắp sửa bị phơi bày.

Bốn người ngồi trên sô pha ngoài phòng khách, ban đầu thì không ai nói gì và chẳng biết nói gì khiến bầu không khí vô cùng kỳ quặc.

Giờ đã tối rồi, có khi là muốn ở lại cùng nhau ăn tối?

Nghiên lão gia vốn định xuống phòng khách thưởng trà xem tin tức nhưng thấy vậy thì liền gạt bỏ ý định. Tụi trẻ cả ngày làm việc không có thời gian rảnh rỗi, hiếm khi đông đủ như vậy thôi thì cho chúng không gian riêng.

Nghiên Trì nhìn sang bé con ngồi bên cạnh, tuy cô đã thay áo dài tay nhưng vẫn thấy được dấu tích mờ mờ trên cổ, hắn không để ý lắm tới mọi người xung quanh mà lại vô cùng vui vẻ, mặc dù sâu thẳm bên trong có chút tiếc nuối.

“Tư Thịnh, cậu đến để hỏi tôi về Nghiên Vi mà, bây giờ em ấy đã ngồi bên cạnh cậu rồi, có thắc mắc gì thì hỏi đi.”

Sao nghe đâu trong này có mùi cay đắng, mùi vị của trả thù ấy nhỉ?

Tư Thịnh vừa nghe xong đương nhiên là ra sức phủ nhận, anh xua tay cười cười một cách chắc chắn nhưng lại không có đủ tự tin để nhìn Nghiên Vi.

“Cậu đùa rồi, tôi đến xem thử bé con của cậu có ổn không ấy mà.”

“Tôi đâu có rỗi mà đùa với cậu, rõ ràng lúc nãy cậu hỏi tôi rằng Nghiên Vi đã tỉnh chưa? Là đàn ông cương trực lên nào, cậu có dám nói với lòng là mình không nói dối không?”

Nụ cười trên môi dần dập tắt, Tư Thịnh ấm ức nhìn hắn. Bạn bè không thể cho nhau chút mặt mũi được sao?

Anh lấy hết can đảm quay về phía Nghiên Vi, lần đầu tiên đối diện với cô mà lòng lại căng thẳng đến thế.

“Em... Có nhớ gì về chuyện đó không?”

“Có chuyện gì đáng để nhớ à?”

Anh nghe xong thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Nếu nói như vậy thì hình như cô không nhớ gì hết, không nhớ cả nụ hôn đó nữa?

Ánh mắt nhìn Tư Thịnh có gì đó khác thường so với lúc trước, dường như là có chút khá lãnh đạm thờ ơ.

Không phải... Tuy không nhớ được toàn bộ chi tiết sự việc nhưng cô nhớ người đàn ông đã đưa mình về là ai, và nhớ rất rõ nụ hôn khi ấy!

Nghiên Trì ngồi đối diện bình tĩnh xem xét tình hình giữa hai người họ, thái độ Nghiên Vi lúc này hoàn toàn như một người khác vậy. Chỉ mới trải qua nửa ngày mà đã trưởng thành hơn rồi sao? Thực sự đã từ bỏ Tư Thịnh rồi ư?

Không gian tự nhiên lại rơi vào tĩnh lặng, hai người không nói một lời nào nữa, mà đúng hơn là không còn gì để nói.

Thư Nghiên bặm môi nhìn ba người, thật sự không ai nói gì nữa hả? Không định cứ ngồi mãi thế này đến khuya chứ?

“Thư Nghiên đói chưa, chúng ta ăn tối thôi.”

Nghiên Trì vừa cầm lấy tay cô chuẩn bị đứng dậy liền bị Nghiên Vi lên tiếng ngăn lại.

“Còn anh, ngồi yên đó.”

Hắn miễn cưỡng ngồi đàng hoàng lại nhìn cô em họ như con nhím đang xù lông, để mọi chuyện không làm ầm lên và được giải quyết trong yên lặng nên hắn mới không nhắc Nghiên Vi xem lại thái độ nói chuyện với anh lớn. Càng ngày càng cứng đầu, nếu không dạy dỗ nghiêm túc lại thì cô sẽ trèo đầu cưỡi cổ người anh họ này mất.

“Anh đúng là chẳng phải mẫu người chuẩn mực gì cả.”

“Con bé này, em đang chê anh đấy à?”

“Còn chưa kết hôn mà anh dám làm ra những chuyện đó hả?”

Câu hỏi của Nghiên Vi làm hắn hoàn toàn câm nín, hắn cũng đoán trước được là cô đã biết rồi. Nhiều khi con người này nhanh nhạy chẳng đúng lúc gì cả.

Tư Thịnh nghe xong phản ứng liền chậm lại, mãi một lúc mới kêu lên kinh ngạc.

“Gì? Cậu... Không phải lúc tôi đến là cậu đang ‘vậy’ chứ?”

“Hai người cảm thấy đây là chuyện dễ dàng nói ra thế này à?”

Thư Nghiên lúng túng chẳng biết giấu mặt vào đâu, tay thì lại nắm chặt bàn tay hắn.

Giá như da mặt cô dày như Nghiên Trì thì có lẽ sẽ không cảm thấy xấu hổ như bây giờ, vô liêm sỉ nhiều khi cũng có lợi đấy chứ.

“Em chỉ là nhắc nhở anh thôi, nếu anh thật sự lo lắng cho cô ấy thì hãy đợi mọi chuyện đâu vào đấy rồi mới thực hiện nhé. Anh đừng có ức hiếp trẻ con quá đấy...”

“Nhưng mà... Là em tự nguyện...”

Chưa đợi hắn lên tiếng thì Thư Nghiên đã mạnh dạn đáp lời, biết là người khác có nói gì thì hắn cũng không để tâm nhưng cũng không thể để hắn vì cô mà mang tiếng xấu thế được.

Bé con là đang bảo vệ hắn sao?

Nghiên Vi ngán ngẩm thở dài, “Thật sự không nói nổi hai người nữa mà. Em về đây.”

Tư Thịnh nghe vậy bất giác đứng dậy, “Tối rồi, anh đưa em về.”

“Thôi không cần.”

Lần đầu cô từ chối anh cơ đấy, rất dứt khoát! Sợ rằng Tư Thịnh sau này có hối hận cũng chẳng còn kịp.

Thời gian hôm nay trôi quá là chậm, chỉ trong một ngày mà đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện lớn nhỏ, nhưng chung quy lại người có lợi nhất vẫn là Nghiên Trì.

Trong đầu hắn đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt, không biết sẽ làm gì với cô đây? Hắn còn chưa cho cô một danh phận chính thức mà đã ngang nhiên hành động thế rồi, thật là có lỗi.

“Vì em đáng yêu quá mức nên đã làm hại bản thân anh rồi đấy, biết không?”

“Là anh tự làm hại bản thân mình, sao lại đổ lỗi cho em chứ.”

Hắn chột dạ bật cười, “Thật lòng xin lỗi, anh sai rồi. Một nụ hôn tạ tội được không?”

“Không được.”

“Vậy thì sau này cho anh yêu em nhiều chút.”