Bé Khóc Nhè Omega Của Đại Lão Rất Giỏi Làm Nũng

Chương 39: Rảnh rỗi liền khiến người ta không thể xuống giường



Nụ cười lạnh lùng làm An Tương Quốc rùng mình. Trần Thừa Phong đang đứng trước mặt lão sớm đã không còn là đứa trẻ cao không đến nửa người lão mấy năm trước. Bây giờ lão còn phải ngước lên nhìn hắn.

"Hối hận rồi à, An Tương Quốc?" Trần Thừa Phong ngồi xổm xuống, túm cái đầu dính đầy máu làm hắn cảm thấy bẩn thỉu.

Hắn như có thể nhìn thấu rất nhiều chuyện, tuy chưa đến ba mươi nhưng đã sớm vượt qua bạn bè đồng trang lứa. Cho dù gặp con cáo già An Tương Quốc hắn cũng có thể không chút do dự xử lí lão.

"Vốn không muốn làm thế này, ông cứ sống yên ổn không tốt sao?"

"Mày! Nếu mày làm gì tao, An Lê sẽ không vui vẻ với mày nữa. Nó sẽ nghĩ mày là kẻ giết người, mày cảm thấy loại người nhu nhược như nó..."

"Bộp" một tiếng, lão chưa nói xong, Trần Thừa Phong đã tát một cái, cười lạnh nói, "Tên của em ấy mà ông cũng dám gọi à? Ông cho rằng ông là thứ gì?!"

An Tương Quốc khó tin nhìn Trần Thừa Phong. Dường như lão không nhận ra hắn là ai nữa, trước kia đưa An Lê đến bên cạnh Trần Thừa Phong là lão sai rồi, thật sự ngu muốn chết.

"Ha, một đứa omega như vậy mà mày cũng che chở?" An Tương Quốc cười, "Mày cảm thấy nó là cái thứ gì? Mày không biết, trước kia ở nhà tao, nó chỉ như một con chó mà thôi!"

Lão nói gì cũng vô dụng, hôm nay Trần Thừa Phong nhất định không bỏ qua cho lão. Nhưng dám nói An Lê là con chó? Vậy hắn sẽ khiến lão đến con chó cũng không bằng.

"Ồ, để tôi nghĩ lại, là tay nào đánh em ấy?" Trần Thừa Phong đứng dậy, nhìn thoáng qua lão, tự hỏi.

Mấy người đang giữ An Tương Quốc đều hiểu rõ, ấn lão xuống đất.

Tầng cao nhất thuộc quyền sở hữu của Trần Thừa Phong.

Năm đó Trần gia thua bởi trò quỷ của An Tương Quốc. Bây giờ hắn ngóc đầu dậy, có thể tại tầng cao nhất ở trung tâm thành phố X ngắm cảnh, sau đó lại nhìn An Tương Quốc không bằng một con kiến.

"Mày… Mày muốn làm gì!" An Tương Quốc run rẩy hỏi. Vừa nãy bị tên áo đen đánh một trận, dù chỉ là một vài vết thương ngoài da, nhưng đối với một người đã lớn tuổi mà nói lại vô cùng đau đớn.

Trần Thừa Phong nhìn lão, đuôi mắt tỏ vẻ xem thường, "Làm cái gì?"

Đôi giày da sáng bóng dẫm lên mu bàn tay An Tương Quốc, như động tác dập tắt tàn thuốc, càng dẫm mạnh hơn.

An Tương Quốc kêu to, "A!"

"Ồn ào thế, hay là tôi dẫm sai rồi? Không phải cái tay này sao?" Trần Thừa Phong cười cười, ánh mắt lạnh băng, như vực sâu không đáy.

Mu bàn tay An Tương Quốc bị nghiền ép, rách da, chảy huyết, cái tay kia cũng không may mắn thoát được. Hắn nhìn đồng hồ, cảm thấy cũng đến lúc rồi.

Hắn không có nhiều thời gian ở đây nghe thứ rác rưởi này gào khóc. Tay An Tương Quốc đầy máu tươi, run run rẩy rẩy, mồ hôi chảy ròng ròng.

Nhưng lão cứng đầu, dù bị đánh như vậy cũng không xin tha. Bởi vì lão biết Trần Thừa Phong không dám giết. Dù sao cũng ở trước mặt nhiều người, dù Trần Thừa Phong không phải Phật Tổ Như Lai, nhưng cũng chưa tới mức tùy tiện giết người, một tay che trời.

Tranh thủ đang ở đây, Trần Thừa Phong châm thuốc, hút một hơi, "Ông thật sự cho rằng tôi không dám giết ông à? Chỉ là tôi sợ nói với An An sẽ khiến em ấy hoảng sợ. Giữ mạng lại cho ông, sau này còn có nhiều tác dụng. Từ từ tra tấn ông, nếu để ông chết thì dễ dàng cho ông quá."

Trần Thừa Phong lại rít một hơi, mùi khói cay nồng tràn vào phổi khiến hắn tỉnh táo hơn. Lên đây một lúc lâu, nghe chó sủa nửa ngày trời, lỗ tai hắn mọc kén luôn rồi.

Dập thuốc vào gạt tàn vệ sĩ đưa qua, hắn đứng dậy vỗ vỗ tây trang, "Nên làm thế nào, các cậu đều biết. Nếu tay ông ta không làm được gì, vậy bỏ luôn đi."

"Vâng."

"A Tường, cậu theo tôi cũng lâu rồi, ra tay có chừng mực là được."

Trần Thừa Phong giương mắt nhìn người trên mặt đất, không thèm quay đâu trực tiếp rời đi. Tiếng kêu thảm thiết của An Tương Quốc lại vang lên, mắng chửi không ngớt. Trần Thừa Phong nghĩ, lần sau hẳn là nên bẻ răng lão, hoặc là rút lưỡi, để lão nói chuyện phiền muốn chết.

A Tường gật đầu, y đã đi theo Trần Thừa Phong nhiều năm, cũng coi như trợ thủ đắc lực bên người Trần Thừa Phong. Y làm việc gì cũng đều không khiến hắn phải nhọc lòng, hắn đã cứu mạng y, người này cũng rất trung thành.

An Tương Quốc không thể chết, muốn đối phó với lão, Trần Thừa Phong có rất nhiều thủ đoạn. Nhưng hắn muốn để lão tận mắt chứng kiến An gia sụp đổ mới đủ sảng khoái.

Xử lí xong, vừa chuẩn bị vào thang máy lại thấy cửa thang mở ra. Tiêu Liên Vân ở trong đè Mục Liên Khê vào góc hôn, thang máy tháng máy đầy mùi hoa nhàn nhạt khiến Trần Thừa Phong phải nhíu mày.

"Tiêu tổng có nhã hứng thật đấy." Trần Thừa Phong đi vào thang máy, đối với mùi hương này, hắn tỏ vẻ thờ ơ.

Tiêu Liên Vân nhếch môi, nói bên tai Mục Liên Khê, "Dám phóng pheromone? Lát nữa về xử lí cậu."

Chỉ thấy Mục Liên Khê run nhẹ, mắt ngậm nước, yên lặng cúi thấp đầu dựa vào người Tiêu Liên Vân, suýt nữa không đứng nổi. Y nhanh chóng dán miếng dán ức chế lên, môi bị Tiêu Liên Vân cắn, còn hơi sưng đỏ.

Tiêu Liên Vân vô cùng thoải mái, cứ vừa rồi hôn Mục Liên Khê chỉ là tìm trò vui lúc nhàm chán. Gã ngửi ngửi trên người Trần Thừa Phong, "Khó trách cậu thờ ơ với hương vị của Liên Khê nhà tôi, hoá ra tra trên người Trần tổng cũng có mùi hương. Thơm quá."

Gã cười khinh miệt, dường như coi Trần Thừa Phong là cùng một loại người với gã. Tiêu Liên Vân trước nay đều lưu luyến bụi hoa, quen biết cả đống minh tinh nhỏ xinh đẹp. Bây giờ ở cùng Mục Liên Khê, dục vọng hàng ngày đều là một mình tiểu dựng phu giải quyết. Người này tuy rằng khốn nạn nhưng vẫn có điểm mấu chốt. Mấy việc ngoại tình, gã lười làm.

Ngày thường Mục Liên Khê vừa trêu một cái là khóc, không hề có bộ dáng chủ động bò lên giường hắn như lúc trước, ngược lại làm Tiêu Liên Vân cảm thấy y đang giả vờ, mỗi ngày đều muốn làm y khóc. Cho dù y đang mang thai cũng không tha, rảnh rỗi liền khiến người ta không thể xuống giường. Gã cũng chẳng quan tâm bụng y, bình thường Mục Liên Khê cầu xin gã, gã cũng không bỏ qua.

Chỉ là miệng gã tương đối lẳng lơ, dường như đối với ai cũng thấy hứng thú. Trần Thừa Phong không thèm để ý gã, "Tự quản mình cho tốt đi."

"Xì." Tiêu Liên Vân luôn cảm thấy người đàn ông này thật không thú vị, không biết omega của hắn chịu đựng kiểu gì.

Hai người họ ở cùng tầng, Tiêu Liên Vân lôi kéo Mục Liên Khê. Lòng bàn tay lạnh lẽo bị Tiêu Liên Vân kéo đi, có chút sợ hãi, nhẹ giọng nói, "Anh Vân, hôm nay có thể không… không làm không… Bụng em đau…"

"Không phải cậu gả cho tôi vì muốn làm chuyện này sao?" Tiêu Liên Vân nhìn thoáng qua cái bụng phồng lên của y, "Đã bao nhiêu tháng rồi, đừng có lấy cớ đau bụng nữa."

Trần Thừa Phong biến mất hành lang khách sạn, Mục Liên Khê bị mang vào phòng, thừa nhận nụ hôn nóng bỏng...