Bé Khóc Nhè Omega Của Đại Lão Rất Giỏi Làm Nũng

Chương 44: Muốn omega mặc đồng phục... LÀM GÌ ĐÓ



Tim đập thình thịch, có thể đây là một loại thích khác.

Công ty Trần Thừa Phong có rất nhiều chuyện, hơn nữa sau chuyện ở buổi từ thiện, việc hắn kết hôn đã sớm lan truyền khắp giới quyền thế, đồng thời những lời bàn tán của người khác cũng đến tai hắn.

Miệng lưỡi thế gian đúng là đáng sợ. Nhưng Trần Thừa Phong cảm thấy không sao cả, cưới omega mà mình thích, ở bên nhau, yêu ai thì nói, mặc kệ những lời phỏng đoán nói An Lê không có tiếng tăm, An gia sắp rơi đài, không thể trụ nổi nữa.

Hắn muốn cho An Lê đi học, không phải vì người khác nói cái gì Trần Thừa Phong là du học sinh về nước, còn An Lê ngay cả học cấp ba cũng không được học tử tế, gia thế hay xuất thân đều không xứng với hắn. Hắn chỉ không muốn tương lai của An Lê có khiếm khuyết gì.

Vừa muốn cậu đi học, vừa muốn cậu luôn ở cạnh mình, lại còn muốn cậu sinh một đứa con, như vậy quá ích kỉ, Trần Thừa Phong không làm được. Hắn có thể thấy được An Lê rất muốn đi ra thế giới bên ngoài.

"Đi học..." Ánh mắt An Lê mang theo chút chờ mong, "Nhưng mà có thai rồi, có phải sẽ giống tiên sinh xinh đẹp hôm đó không? Em trông anh ấy không thoải mái."

An Lê vẫn nhớ hai người Tiêu Liên Vân ở buổi từ thiện, omega của gã đi phía sau, có vẻ không vui, ngược lại còn sợ gã. Bụng bầu phồng lên làm cả người y trông thật tiều tụy.

Nghĩ đến bộ sáng kia, An Lê có chút lo lắng. Trần Thừa Phong cũng biết hai người có thể sẽ ly hôn, không muốn để Tiêu Liên Vân cản trở việc hắn muốn cùng An Lê sinh con, ôm An Lê không cho cậu suy nghĩ lung tung.

"Họ là họ, chúng ta là chúng ta, không liên quan gì hết. Cho nên không sao cả, tôi thề sẽ không bao giờ làm An An khó chịu, được không?" Hắn nhẹ nhàng dỗ cậu.

"Vâng..."

Người đàn ông này luôn cho cậu cảm giác không giống nhau, nhưng vẫn đủ an toàn.

"Tiên sinh, ôm một cái ~"

Omega nhỏ của hắn vừa ngọt vừa mềm, làm nũng mấy câu cũng có thể khiến xương cốt mềm nhũn. Cậu quá đáng yêu, khiến Trần Thừa Phong muốn nhéo đỏ mặt cậu.

Được rồi, hắn đã thật sự làm vậy. Lúc trước bắt nạt người ta trên giường, bây giờ lại dùng sức nhéo mặt, làm An Lê đau muốn khóc, hốc mắt hồng hồng nhìn hắn.

Đã nói không bao giờ làm phiền Trần tiên sinh nữa, sao hắn vẫn cứ bắt nạt cậu vậy? Hễ rảnh rỗi là lại nhéo mặt cậu, làm cậu đau quá chừng.

Trần Thừa Phong vẫn luôn bận rộn tìm trường cho An Lê, tìm đại học tư, hợp tác các kiểu rồi nhét vợ nhỏ nhõng nhẽo của mình vào trường.

Bây giờ hắn đã kết hôn, coi như là đã công khai trong giới rồi, tiệc rượu bình thường khó tránh phải dẫn An Lê theo, đánh dấu tạm thời vẫn có tác dụng, có thể đủ dùng.

Còn những bữa tiệc vớ vẩn gì đó hắn sẽ không đưa cậu đi.

Có thể đi học tiếp, An Lê kích động thiếu chút nữa không ngủ được. Cậu ôm cánh tay Trần Thừa Phong, hai ba phút lại hôn hôn khuôn mặt hắn thể hiện sự hưng phấn.

Có cảm giác như nuôi con vậy, nuôi lớn rồi ăn.

Chẳng lẽ đây là dưỡng thành hệ liệt sao? Thật kích thích, thật ra đại học không có đồng phục, nếu không để An Lê mặc đồng phục rồi đè cậu xuống giường thì còn kích thích hơn nữa.

"Tiên sinh, sao anh lại chảy máu mũi thế?" Mái tóc xoăn xoăn của An Lê cọ cọ vào ngực Trần Thừa Phong.

Cậu thấy dưới mũi Trần Thừa Phong xuất hiện chất lỏng màu đỏ từ từ chảy ra. An Lê ngẩng đầu lên, lo lắng nói, "Có phải là nóng trong không? Em đi pha một ít trà giải nhiệt cho tiên sinh nha?"

Trần tổng không làm người nữa, omega của hắn đang nằm trong vòng tay, mà hắn lại ảo tưởng mấy chuyện này rồi chảy máu mũi!

"Không sao, em ngủ đi, tôi đi làm đây."

Hắn vội vàng xuống giường, cầm khăn giấy lau máu mũi. Như này cũng thật không có tiền đồ, gì vậy chứ, chỉ nghĩ thôi cũng có thể chảy máu sao? Không phải mới vừa ăn người ta sao?

"A..."

Ngay lần đầu tiên Trần Thừa Phong đã làm người ta phát khóc. Hắn chưa từng ngủ với ai, vậy mà còn có thể nghĩ đến đồng phục play, có thể thấy được mấy ham mê đặc thù được vị Trần tiên sinh nào đó che giấu sắp xuất hiện rồi...

Tuy đã kết hôn nhưng hắn vẫn rất bận rộn. An Lê đến trường học ngoại ngữ, vì cấp ba thành tích không tồi nên Trần Thừa Phong muốn cho cậu học công chức nữa, nhưng An Lê lại không thấy hứng thú.

Nên là theo ý An Lê vậy.

Được đi học nên mỗi ngày An Lê đều vui vẻ không thôi, khuôn mặt nhỏ tràn đầy hạnh phúc. Cậu lớn lên xinh đẹp, trước đó Trần Thừa Phong còn do dự không biết có nên để bé cưng của mình đến trường không.

Hắn luôn muốn nhốt cậu làm chim hoàng yến của riêng hắn, nhưng lại không thể vì sự ích kỉ của mình mà làm lỡ dở tương lai sáng lạn của bé cưng.

An Lê ít khi ra ngoài, hắn sợ bé cưng nhà mình ra ngoài thấy người khác, sẽ không thích hắn nữa. Bé cưng của hắn tốt như vậy, hắn sợ bị người ta cướp đi mất.

Nhưng mà sau đó ý nghĩ này cũng biến mất, bởi vì không cần hắn nói, An Lê cũng ngoan ngoãn báo cáo những chuyện xảy ra trong ngày. Hắn đổi điện thoại cho An Lê, không có số điện thoại của ai cả, chỉ có một mình Trần Thừa Phong.

"Tiên sinh, em đến trường á, trời ạ, đại học với cấp ba không giống nhau. Hình như mọi người đều không thích học, luôn chơi game, tuy là em sẽ không..."

"Ăn cơm á, tiên sinh đi làm nhất định phải ăn cơm đúng giờ. Lúc em đi học phải ghi bài, nhưng đột nhiên lại muốn viết tên của tiên sinh, nghĩ đến ngài một lúc lâu lận. Ở lớp em còn có hai bạn mới nha!"

"Sắp tan học rồi, hôm nay có nhiều chuyện lắm, cái gì cũng mới lạ, em chưa từng gặp qua đâu! Giảng viên đều giảng bài bằng tiếng Anh... em nghe không hiểu lắm..."

Mỗi lần Trần Thừa Phong mở họp đều sẽ phát màn hình. Tin nhắn của An Lê lần lượt xuất hiện mấy người trong phòng họp cũng vô cùng chuyên nghiệp, đều giả vờ không thấy, mà Trần Thừa Phong thì mím môi.

Nhìn nhau nửa ngày trời mới nhẹ giọng nói, "Họp tiếp đi, thất thần cái gì?"

Nhân viên, "..."

Nội tâm: Không phải là đang xem ngài khoe khoang sao?

Đại học X là đại học tư thục ở phía nam thành phố, tuy là trường tư nhưng ngoại trừ học phí đắt hơn một chút, nếu có thể thi vào thì chắc chắn là điểm cũng không thấp.

Chưa từng nghe nói có thể chuyển lớp ở đại học, nhưng đại học chính là không ai để ý liệu lớp có thêm một người, bớt một người hay không. Chỉ trừ An Lê.

Bởi vì cậu không chỉ là một omega, còn là một omega chưa bị đánh dấu hoàn toàn. Tùy mùi hương trên người rất nhạt nhưng vẫn khiến người ta chú ý.

"Ngày mai tớ sẽ đem bánh bông tuyết tớ làm cho cậu, ngon cực kì luôn. Vốn trong ban chỉ có mình tớ là omega, đám người kia suốt ngày vây quanh tớ phiền chết đi được." Phương Lâm oán giận lôi kéo An Lê đi ra ngoài.

Là bạn học An Lê mới quen, cũng là một omega. Hiện tại giới tính này khá ít, chỉ chiếm thiểu số, còn đám alpha đều như hổ rình mồi.

"Làm phiền cậu quá..." An Lê cười cười. Cậu không có tâm phòng bị, gặp ai cũng cười khanh khách muốn làm quen bạn mới.

"Có gì đâu, cậu tự về à? Hay là bảo tài xế nhà tớ đưa cậu về luôn nhé?"

Theo dòng người tan học ra ngoài, chưa ra tới nơi đã nhìn thấy chiếc xe thể thao màu xám bạc. Người ngoài không thể lái xe vào trường.

Phương Lâm nhìn thoáng qua, "Người đó... là ai vậy? Hình như không giống đang học ở trường mình."

Chỉ thấy Trần Thừa Phong mặc tây trang, có vẻ là vừa tan ca là đến đón cậu ngay. Phương Lâm nhìn chòng chọc, Trần Thừa Phong đang chờ ai đó bên ngoài xe.

Nhìn trong đám người, liếc mắt một cái là có thể tìm thấy An Lê, hắn cong môi cười.

An Lê nói, "Không cần đâu, tiên sinh nhà tớ tới đón rồi ~ Cảm ơn cậu nha, mai gặp lại ~"

Cậu chạy như bay xuống dưới, nhào vào ngực Trần Thừa Phong, "Tiên sinh!"

"Chạy cái gì, tôi đi đâu được chứ, gấp cái gì?" Trần Thừa Phong nhéo nhéo khuôn mặt cậu, "Hôm nay có vui không?"

"Vui lắm! Em mới quen bạn mới, ưm... Nhưng mà giảng viên giảng bài có chỗ em không hiểu. Chắc là về nhà em phải học tiếp, em muốn được điểm cao." Cậu cười hì hì nói.

Phương Lâm đứng cách xa, nhìn An Lê nhào vào ngực Trần Thừa Phong, nheo mắt.

Trần Thừa Phong đứng trong trường cực kì chói mắt, có thể lái xe vào trường, hơn nữa khác với đám sinh viên, trên người hắn toả ra khó chất quyết đoán và chèn ép của một thương nhân.

Diện mạo xuất chúng, cho dù đứng lẫn trong đám thanh niên cao lớn cũng cực kì nổi bật.

Người qua đường sôi nổi liếc nhìn, Trần Thừa Phong mở cửa xe cho An Lê, phía sau truyền tới một tiếng, "An Lê."

"Sao vậy?" An Lê vừa vào xe, thò đầu ra nói, "Tiên sinh, đây là bạn học hôm nay em mới quen, tên là Phương Lâm."

Trần Thừa Phong liếc mắt đánh giá, gật đầu tỏ ý đã biết.

Phương Lâm khẩn trương đứng bên cạnh An Lê, "Không ngờ là... An Lê đã có alpha rồi. Đúng rồi, đây là vở ghi của tớ, cậu cầm về xem qua đi?"

"Có thể ư? Cảm ơn."

"Cảm ơn cái gì, chúng ta là bạn học, sau này còn gặp nhau nhiều, giúp cậu chuyện nhỏ này cũng không tốn sức..." Phương Lâm nói, ánh mắt mơ hồ nhìn Trần Thừa Phong, không hiểu sao lại đỏ mặt.

Trần Thừa Phong trực tiếp bỏ qua ánh mắt đưa đẩy của omega này, "An An nhà tôi làm phiền cậu."

Nói xong thì lên xe luôn, "An An, đóng cửa sổ lại đi."

"A..." An Lê vẫy tay tạm biệt Phương Lâm, "Mai gặp."

An Lê ở trên xe ríu rít nói chuyện ở trường làm quen được với những ai, sách viết gì cậu không hiểu, không biết có học được không. Trần Thừa Phong nghiêm túc nghe, "Chậc, An An, có ai theo đuổi em không?"

"Đuổi em?" An Lê suy nghĩ, "Em không trộm đồ, sao lại muốn đuổi em nha. Nếu có ai đuổi em, em cũng sẽ chạy đi. Tiên sinh muốn em tập thể hình sao?"

"..." Trần Thừa Phong thấp giọng cười, "Không, tốt lắm."

Hắn chỉ là muốn để An Lê có việc làm khi hắn đến công ty, dục vọng chiếm hữu rất mạnh, ngay cả khi An Lê ở trường, hắn vẫn biết nhất cử nhất động của cậu.