Bé Khóc Nhè Omega Của Đại Lão Rất Giỏi Làm Nũng

Chương 47: An Lê bị hãm hại động dục!



An Lê không thích tham dự các loại tiệc tùng nên Trần Thừa Phong cũng ít đi, đối với bên ngoài lấy lí do là, omega nhà mình quản quá chặt, không được về nhà muộn.

Bé cưng An An đáng thương, chỉ ngồi im trong nhà, nồi từ trên trời rơi xuống.

Trong ổ chăn truyền ra âm thanh, An Lê bị đè dưới thân, thở hổn hển. Trần tiên sinh thật biết cách bắt nạt cậu, không cắn gáy cũng không chịu hôn môi.

Để cho người này đi học dường như là cho cậu có nhiều thời gian để nhớ hắn hơn. Nhưng lúc đi học đều không ngoan ngoãn, dám gửi tin nhắn trêu chọc, không phải nên trừng phạt cậu hay sao?

An Lê có chút không chống cự được, thở hổn hển, "Tiên sinh, đừng... đừng hôn nữa, miệng em cũng phải nghỉ ngơi mà..."

Đẩy người ta, nhưng tay cậu mềm như vậy, giống như không có chút sức lực nào, khi môi chạm môi, tựa như kẹo kéo, như mùa xuân tới.

Cực kì ngọt!

Vừa bước vào nhà đã ôm ngang thân cậu lên phòng ngủ, hôn từ cửa hôn đến trên giường, "Ưm... tiên sinh..."

Trần Thừa Phong cắn môi cậu, uy hiếp hỏi, "Nói, đi học không nghe giảng, gửi tin nhắn cho tôi làm gì? Cho em đi học hay là quấy rầy tôi làm việc?"

Việc cậu đi học gửi tin nhắn cho hắn, toàn bộ người trong công ty đều đã biết, tiểu kiều thê Trần tổng nuôi trong nhà vẫn còn là học sinh. Trần tổng không phải người! Sờ đùi còn nhéo mông! Làm người ta đau!

An Lê bị bắt nạt đến hai mắt hồng hồng, toàn thân mềm mại không chút sức lực, khuôn mặt đỏ bừng, giọng ngọt như sữa nói, "Không mà..."

Còn có chút quật cường, nhất quyết không thừa nhận mình có tâm tư quấy rầy tiên sinh, "Em không cố ý mà, tiên sinh nói bậy..."

Trần Thừa Phong đè lên người cậu, không cho cậu trốn thoát, "Vậy em nói xem, tôi nên phạt em thế nào đây? Hay là cứ đưa em đến công ty đi, để em đỡ phải nhớ tôi?"

"Tiên sinh! Sao... sao ngài lại như vậy chứ!"

Sao lại không giống lúc ở ngoài chút nào vậy? Cho đến giờ cậu vẫn còn nhớ rõ, lúc đầu khi phải gả cho Trần Thừa Phong, mấy lời đồn bên ngoài thật sự doạ cho cậu sợ mất mật.

Có người nói Trần Thừa Phong là gian thương, rất biết kiếm lời, cũng có người nói hắn có quen biết với xã hội đen! Không hợp ý hắn đều sẽ bị giết. Một người như vậy, An Lê lúc mới đến cực kì sợ hãi.

Nhưng bây giờ xem ra không có gì đáng sợ. Trần Thừa Phong trước mặt cậu còn có chút vô lại, như kẻ lưu manh vậy, giở trò với cậu, còn thích chiếm tiện nghi!

Bởi vì lúc cậu đi học đã gửi tin nhắn nhớ tiên sinh nên giờ không muốn cho cậu đi học, mà theo hắn đến công ty? Nếu đến công ty, vậy đến làm gì đây? Hay là ở công ty, chổng mông nhỏ trên bàn làm việc của Trần Thừa Phong?

Như vậy không được, Trần tiên sinh quá khoẻ. Lần trước chỉ làm có một lần, An Lê đã biết Trần tiên sinh rất lợi hại, thương cậu nhưng không chịu tha cho cậu, làm chân cậu mềm nhũn mấy ngày liền.

"Tôi làm sao?" Trần Thừa Phong cúi đầu, chôn vào bả vai An Lê, cố gắng ngửi mùi sữa trên người cậu.

Hắn hối hận tại sao lần trước không đánh dấu hoàn toàn cho An Lê, nếu không bây giờ cũng không đến mức phải mỗi ngày nhìn vợ, còn phải nhẫn nhịn khó chịu. An Lê không động dục, vậy sẽ giống như lần trước, cậu không hề thoải mái, ngược lại còn đau muốn chết.

Trần Thừa Phong có chút không nỡ nhìn bé cưng nhà mình đau phát khóc, tuy là ở trên giường nhưng hắn vẫn muốn để An Lê thoải mái một chút, còn nữa...

Thật ra tính theo tuổi tác thì cậu vẫn còn nhỏ, tuy là đã thành niên, nhưng trước đây chưa từng trải qua chuyện này, là một tờ giấy trắng thuần khiết. Chính mình đâm thủng sẽ làm người ta đau đớn.

"Tiên sinh, anh đừng chọc em được không? Cứng quá... thật khó chịu, cộm lắm..."

An Lê nhỏ giọng nói, chậm rãi di chuyển hai chân. Trần tiên sinh thích chiếm tiện nghi, nhưng mà đau quá, An Lê vẫn nhớ mình bị làm một lần, đi đường đều run rẩy, cậu không dám trêu chọc nữa.

Khuôn mặt đỏ rực, quay đầu sang chỗ khác, lại nghe Trần Thừa Phong cắn vành tai cậu thì thầm nói, "Còn chưa động dục nữa, tiểu yêu tinh nhà em... cố ý tra tấn tôi phải không?"

"Em không có! Tiên sinh không thể nói oan cho em..."

Cậu cười hì hì ôm cổ Trần Thừa Phong, "Tiên sinh, em thấy em may mắn quá đi... Cuộc sống thế này, cả đời em cũng không nghĩ tới..."

Có thể có một alpha yêu mình, thương mình, có thể đi học tiếp, hết thảy giống như ông trời ban tặng cho cậu vậy.

Trong mắt Trần Thừa Phong chỉ có một omega ngây thơ như vậy, hắn không biết vì sao An Lê muốn nói cảm ơn, bởi đối với hắn, mọi thứ đều là cậu nên có.

Bé con của hắn nên được chiều chuộng lên trời, được hắn nâng niu trong lòng, không chịu bất kì bão táp nào mới phải.

"Coi như em nói ngọt, hôm nay tha cho em."

Hôn thật mạnh mấy cái lên sườn mặt An Lê, sau đó lại về phòng tối, úp mặt vào tường phòng tắm kiểm điểm.

An Lê ở trường học ngoại ngữ, Trần Thừa Phong lớn lên ở nước ngoài từ nhỏ, đối với mấy thứ này hắn nhắm mắt cũng có thể làm được.

Buổi tối nhìn các loại tài liệu trên giường, Trần Thừa Phong không nhịn được nhíu mày, có chút bất đắc dĩ. Đứa nhỏ này cũng thật hiếu học, lấy một quyển sách từ vựng, chăm chỉ luyện tập.

Cần cù bù thông minh, cậu không chịu ngủ, ngày đầu đi học cũng rất hưng phấn, "Em ngốc qua, nếu không nỗ lực sẽ không đuổi kịp người khác, nhất định phải học tập thật tốt mới không làm tiên sinh mất mặt nha.

Trong thoáng chốc, Trần Thừa Phong có ảo giác. Hắn nghĩ nếu đại học cũng có họp phụ huynh thì tốt rồi, hắn sẽ dùng thân phận gia trưởng tham dự họp phụ huynh của đứa nhỏ nhà mình, nghe xem ở trường cậu tiếp xúc với ai, sau đó về nhà sẽ trừng phạt cậu, sẽ đánh mông.

An Lê ngoan ngoãn giao thời khoá biểu cho hắn ngay buổi học đầu tiên, Trần Thừa Phong sao có thể không biết rõ hành tung của đứa nhỏ nhà mình chứ?

Dục vọng khống chế của hắn chẳng qua là để trông chừng An Lê. Nhưng cũng may em bé của hắn quá ngoan ngoãn, căn bản sẽ không để bụng chuyện này. Mỗi ngày đều cẩn thận ghi chép, khoanh tròn những chỗ không hiểu, sau đó về nhà hỏi Trần tiên sinh. Mặc dù mỗi lần hỏi đều bị hôn rất lâu, nhưng nhất định phải có dáng vẻ cầu tiến mới được.

Phương Lâm nhìn An Lê cười với điện thoại, dùng cánh tay chọc cậu, "Tớ thấy alpha của cậu đối xử với cậu không tồi nha, tốt như vậy sao? Ngọt ngào quá đi."

Y nháy mắt nhìn cậu, đây có thể coi là người duy nhất trong trường mà An Lê có thể nói chuyện. Alpha trong trường không ít, mà chỉ có một omega là Phương Lâm chơi với cậu, Trần Thừa Phong cũng không ngăn cản.

Chỉ cần có người đàn ông nào đến gần cậu sẽ bị tiên sinh xách cổ vào phòng dạy dỗ một trận, làm An Lê không dám nói chuyện cùng người khác. Chủ yếu là trong nhà đã có tiên sinh rồi, kết bạn gì đó cậu cũng không quá để ý.

"Tiên sinh nhà tớ... vẫn luôn rất tốt với tớ..." An Lê mím môi cười rộ lên.

"Hôm nay tớ thấy cậu mệt mỏi lắm, đêm qua... hehe, lăn lộn đến khuya hả?" Phương Lâm nhướn mày, không có ý tốt nhìn cậu.

Thật ra cũng không cần phải đoán, trên cổ An Lê chi chít dấu hôn, đủ biết là do người khác làm ra, có thể nhìn ra được cậu đã có đối tượng.

An Lê hơi đỏ mặt. Buổi sáng cậu cũng đã phát hiện, nhưng Trần Thừa Phong chưa đánh dấu hoàn toàn cậu, vì muốn đánh dấu chủ quyền nên đã làm ra một đống dấu hôn, còn không cho cậu dán băng cá nhân, phải để cho người khác nhìn thấy.

Mỹ danh là, bằng chứng hắn thích bé con nhà mình.

"Đã lâu như vậy mà anh ấy vẫn chưa đánh dấu cậu, hẳn là rất thương cậu nhỉ?" Ánh mắt Phương Lâm nhìn cậu có chút kì quái, có điều An Lê không phát hiện.

An Lê đang vội trả lời tin nhắn của Trần Thừa Phong, chỉ ừ ừ đáp lại

Sắc mặt Phương Lâm mang theo một chút ghen ghét. Y lớn lên không tệ, trước kia ở trong trường đều là omega chúng tinh phủng nguyệt, muốn gì có đó, luôn được người khác nâng niu.

Hiện tại An Lê xuất hiện, alpha của cậu làm Phương Lâm mở mang tầm mắt. Một người đàn ông trưởng thành, có tiền lại nhã nhặn, chính là một người hoàn mỹ.

Dáng vẻ Trần Thừa Phong dựa vào xe thể thao chờ An Lê tan học thật sự đã mê hoặc y. Y chủ động bắt chuyện, mà người đàn ông này lại làm lơ, còn cho y hít khói xe.

Sau khi điều tra mới mới biết, đây vậy mà lại là tổng tài Trần thị quật khởi ở thành phố X! Mà nhìn dáng vẻ An Lê, dựa vào đâu lại có thể ở bên một alpha ưu tú như vậy? Dựa vào đâu?

Nói về dung mạo, y tuyệt đối không thua kém An Lê, hơn nữa y cảm thấy người này quá ngốc, lúc đọc sách còn lắp bắp. Muốn tiếp cận một alpha như Trần Thừa Phong...

"Alpha của cậu thương cậu thật đấy, không nỡ đánh dấu cậu. Không giống đám đàn ông kia l, mỗi ngày đều quỳ xuống muốn cắn tớ, phiền muốn chết."

"Đừng nói vậy... Là do kỳ động dục của tớ chưa đến, phải thành kết mới có thể chân chính trở thành omega của tiên sinh. Người bên cạnh cậu cũng không tồi mà, rất tốt với cậu."

An Lê không có tâm phòng bị vố mọi người xung quanh, chỉ cảm thấy Phương Lâm tình nguyện nói chuyện với cậu, đối xử với cậu không tồi. Có qua có lại, thỉnh thoảng cậu cũng kể chuyện của mình và Trần Thừa Phong cho y nghe.

"Đây là cơm cuộn trứng đầu bếp mới nhà tớ làm, cố ý mang thêm phần cho cậu, cậu nếm thử không? Đồ của nhà ăn thật sự không ngon..."

Phương Lâm đưa bát đũa của mình cho An Lê.

An Lê hơi sửng sốt. Bình thường đồ ăn của cậu đều là mang từ nhà đi, bởi vì cậu ăn uống khá kém nên trong nhà có người chuyên làm đồ ăn cho cậu.

Cậu ngượng ngùng, lễ phép nhận lấy, nếm thử một miếng, "Cảm ơn... ngon lắm!"

Nhưng lại không phát hiện ánh mắt của Phương Lâm loé lên tia gian xảo.

Trao hết niềm tin vào con auto và cái kết sai tên nv tè le 🙇‍♀️👏🥲