Becoming

Chương 4: Quá khứ và hiện tại



Ciel chỉ mới có năm tuổi. Cậu có rất nhiều thứ không hiểu.

Nhưng mỗi lỗi lầm cậu luôn nghĩ rằng đều do chính bản thân mình gây ra.

Cậu nhìn chằm chằm vào cái xác của hai chú thỏ cưng của mình đã bị cắt xén, nằm bất động trên nền chuồng phủ đầy bụi gần khu vườn có cây cối rậm rạp ở trang viên. Tiết trời se lạnh trong ánh bình minh, khi những tia nắng mặt trời vừa bắt đầu ló dạng khỏi lớp chăn của man đêm, cả bầu trời là sự trộn lẫn màu sắc của hoa oải hương, hoa ly và hoa lan. Ciel đã làm trốn khỏi trang viên trước khi ông Tanaka bắt cậu phải mặt đủ quần áo và chuẩn bị mọi việc cho ngày hôm nay, bây giờ cậu đang đứng bên ngoài cái lồng, thân thể run rẩy trong bộ đồ ngủ được làm bằng vải bông và một chiếc áo choàng khoác trên vai. Tiếng gió xào xạc yếu ớt trên những cành cây, cùng với tiếng chim hót buổi sớm của những chú chim sống bên trong cây liễu rũ rượi được trồng rải rác bên trong trang viên của dinh thự Phantomhives.

Cậu vòng tay ôm hai vai của mình để cố chống chịu với cái lạnh buổi sáng, ánh mắt lướt qua thân thể bất động của hai con thỏ.

Bộ lông trắng muốt sang trọng và tinh tế của chúng đã bị vấy bẩn bởi máu. Chúng làm cậu nhớ đến vào dịp lễ Giáng Sinh, cậu đưa cho Lizzie xem một chú lính đồ chơi nhưng lại vô tình bị nó cắt trúng lồng bàn tay. Những giọt máu tươi khi ấy nhiễu xuống đất giống như những cánh hoa hồng đỏ rực nổi bật trên nền tuyết trắng.

Ciel mím môi và ánh mắt vẫn cứ thủy chung nhìn chằm chằm vào chúng, cậu cảm thấy cổ họng mình bắt đầu đắng chát. Cậu có thể ngửi thấy mùi ẩm của đất vẫn còn vương vấn sau một cơn mưa mùa Thu, trận mưa ấy đã để lại những giọt sướng lấp lánh trên những cánh hoa hồng trắng của mẹ trong luống vườn gần đó. Cha cậu đã gọi mùi hương ấy là Petrichor(*) - một mùi hương thật sạch sẽ. Ciel cảm thấy thật buồn cười và có chút kỳ lạ khi mọi thứ đều có tên gọi; và những thứ mùi hương ấy lại có cả tên gọi cụ thể như vậy.

Petrichor(*): là mùi hương của đất, hay còn được gọi là hơi đất, xuất hiện khi trời rơi xuống mặt khô. Trong tiếng Hy Lạp, từ này có nghĩa là petra, nghĩa là 'đá' +, là máu của các vị thần trong thần thoại Hy Lạp.

Nguồn: https://vi.wikipedia.org/wiki/Petrichor

Có vẻ như đã có một thứ gì đó tấn công chúng vào ban đêm, đó có thể là cáo hoặc lửng, nó đã phá banh cái lồng và tấn công hai con thỏ. Cả hai bọn nó đều nằm trong góc lồng ngay gần tấm lưới, như thể chúng đang cố gắng tìm mọi cách thoát ra bên ngoài khi nhận ra mình đã bị bao vây.

"Chúng sẽ không tỉnh dậy nữa rồi" - cậu nói với người ở phía sau mình.

Vincent lặng lẽ bước đến bên cạnh Ciel, đặt tên lên vai và khẽ bóp nhẹ:"Ta biết. Ta xin lỗi".

"Con nghĩ đó là lỗi của con" - Ciel nói, giọng cậu nhẹ nhàng và rung động, cậu cúi gằm mặt xuống và cố tránh xa cha mình.

"Con đã quên đóng chốt lồng sau khi chơi với chúng vào đêm hôm qua" - gương mặt cậu bắt đầu nhăn lại, những giọt nước mắt tội lỗi lăn dài trên đôi má tráng như tuyết.

Một loạt động tác tao nhã xuất hiện, Vincent cuối người xuống ôm cậu vào lòng và tựa đầu cậu vào vai ông:"Suỵt...hoàng tử ngọt ngào của ta, không sao đâu".

Bàn tay ông khẽ lướt qua tóc, qua lưng cậu và thủ thỉ nói:"Đó không phải là lỗi của con".

"Có đôi lúc những điều này sẽ xảy ra. Con không thể cứ tự trách bản thân mình được".

"Nhưng mà tại sao? Tại sao nó lại xảy ra chứ?"

"Tất cả mọi thứ xảy ra đều có lý do của nó" - Vincent nói với cậu với giọng điều vô cùng nhẹ nhàng.

"Nó không phải lúc nào cũng có lý do rõ ràng" - ông khẽ đặt lên đầu cậu một nụ hôn.

"Nhưng mọi thứ xảy ra đều sẽ có lý do".

*****

Trong vài tháng đầu tiên sau khi ký hợp đồng, các bức tường của trang viên Phantomhives rên rỉ vì đau đớn. Sự đau đớn dường như đã len lỏi qua từng kẻ nứt, thông qua từng kẻ hở và đổ xuống từ bức tường. Chúng dường như bao bọc mọi thứ bên trong bằng sự nham hiểm của nó. Sebastian không thể chắc chắn nhưng hắn không nghĩ rằng mình đã từng có một vị chủ nhân mỏng manh, dễ tan vỡ, khá nhỏ bé và có một cuộc đời bi thảm như vậy.

Đối với con người, thời gian là một thứ xa lạ.

Thời gian chỉ là một thứ tương đối và nhận thức về nó cũng như vậy. Thời gian luôn không ổn định và có thể thay đổi, chúng sẽ kéo dài khi một cuộc đời bắt đầu và kết thúc vào cuối đời của mỗi con người. Thời gian dường như vẫn còn đọng lại trong tâm thức giống như những sợi tảo bám trên những tảng đá lớn, nhẹ nhàng đung đưa theo dòng suối; giữ lấy, chịu đựng mọi sự vui vẻ và đau khổ nhất để những ký ức này dường như kéo dài đến vô tận trong trí nhớ của một người.

Đối với vị chủ nhân nhỏ tuổi của hắn lần này, trong một tháng đau đớn, trải qua những tra tấn và tuyệt vọng đó đã làm lu mờ hết những ký ức của mười năm trước, bây giờ nó đã để lại những ký ức vĩnh viễn trong linh hồn và thân thể của cậu, điều này sẽ quyết định phần lớn bản chất của cậu sau này. Nó không chỉ đơn giản là mất đi tất cả những gì mà cậu có, mà là tất cả những gì đã đem đến cho cuộc sống của cậu có ý nghĩa hơn. Cha mẹ, nhà cửa, niềm tự hào và phẩm giá của cậu. Những tổn thất này đã đủ tổn thương và nghiền nát tâm trí của cậu, nhưng tổn thương lớn nhất vẫn chính là cậu đã tự hủy hoại mình.

Tất cả điều này xuất phát từ sự sụp đổ trong quan niệm thế giới này luôn là một nơi tốt đẹp của cậu. Trước đây cậu luôn cho rằng nó an toàn, cân bằng và hợp lí.

Rằng cha mẹ có thể mãi giữ cho cậu bình an vô sự.

Con người cơ bản đều có sự nhân từ, đáng tin cậy và thiện chí.

Cuộc sống của cậu trước đây luôn được bảo vệ rất và được dạy dỗ rất tốt khiến cậu khó có thể thay đổi và chấp nhận một cái nhìn khác về nó.

Nhưng giờ đây cậu buộc phải nhìn mọi thứ qua một chiếc lăng kính với những mất mát và đầy chấn thương của mình. Qua lăng kính này, cả thế giới trở nên méo mó và vô cùng xấu xí cứ như chúng được bao bọc bởi những tấm gương trong công viên giải trí. Điều đó giống như bạn đang ngủ quên trong thế giới thật của mình và thức dậy trong ác mộng, tiếp theo đó bạn phát hiện ra rằng cơn ác mộng ấy hoàn toàn có thật, bạn từng nghĩ rằng đó là một cuộc sống bình dị của bản thân nhưng đó chỉ là một giác mơ.

Trong vài tháng đầu tiên, Ciel bắt đầu neo mình trong ma trận của sự mất mát và đau đớn, sự tức giận và hận thù. Trước đó, đây là những gì mà cậu có thể làm. Cậu buộc phải làm vậy. Trước kia, việc kéo mình xuống làn nước sâu để bản thân chết đuối chính là lựa chọn duy nhất. Nhưng bây giờ, cậu đã cố gắng vựt dậy lại một lần nữa. Sau khi vết thương bắt đầu lành lại, thì đó sẽ là một con người hoàn toàn mới. Sẽ không còn là một đứa trẻ trước đây đã trải qua mọi tra tấn vì bọn bắt cóc nữa.

Hoặc ít nhất, những vết thương đó bắt đầu đóng vảy.

Sebastian biết rằng vết thương ấy sẽ không bao giờ thật sự lành lại - cơ thể con người một khi đã bị thương sẽ không bao giờ trở lại giống như trước kia. Xương đã gãy thì cho dù có lành lại thì vẫn sẽ để lại dấu vết, nếu là thịt sẽ tạo nên các mô sẹo nếu chúng bị rách đi, ta có thể sờ được hình dạng của nó. Nhờ vào những vết tích ấy mà ta có thể chẩn đoán rằng cơ thể của mình trước kia đã bị chấn thương tại đâu.

Thông thường những mô ấy sẽ trở nên xấu xí và thô ráp khi cơ thể con người tự động lành lại, chúng sẽ để lại những vết sẹo và gây khó chịu. Nó sẽ liên tục nhắc nhở họ về những tổn thương và nguyên nhân đã tạo nên chúng. Không chỉ thân thể mà tâm hồn và linh hồn cũng giống như vậy. Linh hồn của một vài người sẽ có thể bình phục và trở lại như trước đây, nhưng có một số người lại trở nên ám ảnh và đau đớn hơn, giống như làn da bị bỏng nặng dẫn đến phồng rợp và chịu nỗi đau triền miên trong tâm trí của họ.

Ciel luôn trải qua những ngày đối lập với nhau. Cậu luôn vững tin vào cuộc sống của mình, tiếp tục cho việc kinh doanh, xây dựng lại những thứ đã mất của mình thông qua sức mạnh ý chí và sự kiên cường của mình, tìm lại chỗ đứng cho mình và lấy lại địa vị cao quý của bản thân. Vào những ngày khác, cậu sẽ dành thời gian nghỉ ngơi. Nhưng một thứ gì đó - một vài ký ức nào đó, một vài gợi nhớ về cuộc sống trước đây của cậu - có thể khiến cậu tiếp tục rơi vào làn sóng sợ hãi và cuồng loạn, điều này làm cho cậu không thể nguôi ngoai trong nhiều giờ liền.

Nỗi kinh hoàng và ác mộng vẫn sẽ tìm thấy cậu trong bóng tối, sẽ luôn khủng bố tinh thần của cậu và luôn rình rập cậu như một con mồi. Sebastian đã phải vào phòng ngủ của cậu ít nhất một lần vào lúc nửa đêm vì cậu bị thức giấc bởi những giấc mơ luôn bị bao trùm bởi những âm thanh và hình ảnh khó hiểu. Khi nói chuyện với chủ nhân bằng một nhịp điệu nhẹ nhàng, hắn phải cố gắng làm dịu đi tiếng hét và cứu cậu ra khỏi mê cung của những cơn ác mộng đẫm máu. Sau đó, hắn sẽ thay tấm ga giường đã bị chủ chân vô tình vấy bẩn trong lúc bị mê mang vì ác mộng. Hắn nhẹ nhàng lau người cho chủ nhân của mình khiến cậu cuối đầu nhìn đi chỗ khác với đôi má đỏ bừng vì xấu hổ.

"Sebastian, ta - "

"Không sao đâu, cậu chủ".

Sau đó, hắn sẽ ôm cậu vào lòng, xoa lưng, vò tóc cậu và thủ thỉ với cậu giống như những gì mà hắn cho là gần giống với cái ôm của cha mẹ. Đó chính là điều mà cậu chủ của hắn mong muốn - vì thế Sebastian sẽ thực hiện cho cậu. Lúc trước, khi hắn làm như vậy cậu sẽ sẽ co người lại và hất tay hắn ra. Nhưng hiện giờ, cậu dường như đã tuyệt vọng với mọi sự đụng chạm của hắn, cậu cho phép hắn được nâng niu và ôm mình, cái ôm ấy mang một thứ gì đó - bất cứ thứ gì - một sự ấm áp.

Trong những khoảnh khắc ấy, Sebastian có thể cảm nhận được những làn sóng cô đơn và tuyệt vọng dang bao trùm lấy cậu, chúng luôn tìm mọi cách kéo cậu xuống dưới. Sự thuần khiết, vẻ đẹp và sự mới lạ tuyệt đối của nó sẽ xé toạc trái tim của hắn mà ngay cả chính hắn cũng không thể nhận ra. Vẻ đẹp thuần khiết ấy như khơi gợi lên điều gì đó trong lồng ngực hắn - thứ mà trước giờ vẫn là một màn tĩnh mịch. Nó khiến hắn trở nên thích thú mỗi khi cố gắng lần ra hình dạng của cái thứ đang cố đào sâu vào cơ thể của hắn, trái tim của hắn. Đó giống như một bông hoa nhỏ bé nở trên Trái Đất vậy. Sebastian muốn che đậy nó, che đậy đi sự mới lạ ở bên trong hắn - hắn muốn đặt một chiếc tủ kính để bảo vệ bông hoa bé nhỏ ấy và chờ đợi khoảnh khắc nó trở thành một bông hoa rực rỡ. Nếu nó chỉ xuất phát từ sự tò mò vì món đồ chơi mới, thì có thể một ngày nào đó, thứ tình cảm này sẽ không còn tồn tại.

Khi cậu chủ bé nhỏ của hắn thức dậy, cậu sẽ nhìn mọi thứ xung quanh và nhận ra rằng thế giới này không thay đổi, nỗi bi kịch và sự sợ hãi đã xé toạc mọi thứ ra khỏi cậu. Cậu sẽ nghĩ rằng đây là một sự bất công lớn nhất, cảm giác ấy cứ như đang sát muối lên vết thương của cậu. Thế giới trong cậu đã biến mất, nhưng mặt trời vẫn cứ đều đặn mọc mỗi ngày, gió vẫn thổi trên cành cây và lúc chim vẫn hót những bài ca ban mai.

Và cậu không hiểu.

Trên thế giới này nhất định phải có một lỗ hổng nào đó phù hợp với lỗ hổng trong trái tim của cậu, nhưng Trái Đất cứ quay quanh trục của nó, mặc kệ hết tất cả những gì đã trải qua với cậu.

Chính vì thế, trong vài tháng đầu tiên, ở một nơi nào đó trong tâm hồn tối tăm của cậu, việc theo đuổi sự trả thù ngu xuẩn của cậu được hình thành. Chúng là sự mài gũa của hợp kim nóng chảy và ngọn lửa than hồng được hình thành từ nỗi thống khổ và sự hận thù của cậu. Cậu sử dụng nó hoàn thành công việc của mình, khai thác và định hình nó, sau đó lại lấy nó ra và đúc nó thành hình dạng mới khi cần thiết. Cậu có thể vươn lên bởi một diện mạo mới. Vì cần một hình tượng mới, một mục tiêu mới nên cậu phải gạt bỏ nỗi tuyệt vọng, gạt bỏ đi sự bất lực của cuộc đời như một khối ung thư, hoại tử, rỉ nước đã siết chặt vào phần da thịt đã liền sẹo và những phần xương lành lặn.

Khi làm như vậy, rõ ràng là cậu chủ nhỏ của hắn càng ngày càng không quan tâm đến số phận của linh hồn, nó sẽ kết thúc ở đâu và nó sẽ bị hủy diệt như thế nào. Hắn không còn tin tưởng rằng linh hồn của mình sẽ tốt hơn. Nếu cậu không đánh đổi nó, cậu có thể đã được định sẵn là sẽ được sang thế giới bên kia, một thế giới tốt bụng, tràn ngập ánh sáng và tình yêu thiêng liêng. Cậu mỉa mai rằng đây là một thứ vô giá trị trong vũ trụ này không có luật lệ, không có ánh sáng dẫn đường và đạo đức chuyên chế. Cuối cùng cậu kết luận rằng sự đánh đổi linh hồn chỉ là một cái giá nhỏ mà thôi. Để đổi lấy một sự thay đổi nào đó trong thế giới này, dù là nhỏ nhất hay chỉ xảy ra trong một thời gian ngắn, thì đối với cậu việc đánh đổi linh hồn là quá hời để thay đổi nó.

Sự trả thù của cậu bắt đầu ảnh hướng đến cuộc sống của cậu, khiến cho cảm xúc của cậu không được ổn định. Nó trở thành một con sông với dòng nước hỗn loạn bởi lòng hận thù của cậu, nó đã hóa thành một mạng lưới vững chắc và hình thành nên một cây cầu xiêu vẹo trong nỗi thống khổ của cậu. Nó đã trở thành một thứ để cậu nắm lấy, dùng nó như một sợi tơ nhện để kéo mình lên và thoát khỏi vực thẳm của sự tuyệt vọng. Nó trở thành một tảng đá vững chắc to lớn để đẩy cậu lên đỉnh núi.

- --------------------

Xin chào, lại là Bách Hương Quả đây ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ)ଓ⁾⁾

Sau một tuần vắng bóng thì nay mình lại lên nè, và lần này ngoài post chương mới ra thì mình còn có một điều muốn nói với mọi người.

Thật ra lúc đầu edit bộ này mình không có để ý thời gian đăng truyện của tác giả. Bây giờ mình xem lại thì mới phát hiện ra rằng bộ này đã được tác giả viết từ năm 2018 và cho đến nay vẫn chưa hoàn thành (•‿•)

Trong khoảng thời gian từ 2018 cho đến lần cập nhật chương mới nhất là vào tháng 12/2020, và chỉ mới được 29/35 chương....

Với tiến độ như thế thì mình không biết đến bao giờ mới tác giả mới hoàn bộ này:')))

Cho nên mình nghĩ có lẽ sẽ không thể theo dự định ban đầu là một tuần một chương được, mình sẽ edit từ từ. Với lại tác giả thường xuyên sử dụng những câu rất khó hiểu, mình phải ngồi suy nghĩ rất lâu mới edit được. Mình muốn cho mọi thứ được trôi trải nên chắc một chương sẽ phải ngâm khá lâu....

Thời gian ra những chương tiếp theo chắc sẽ còn tùy thuộc vào độ khó hay dễ của nó nữa. Nếu tần suất trong một chương mà có quá nhiều từ khó hiểu chắc sẽ tốn một khoảng thời gian.

Nhưng mình chắc chắn hứa rằng một chương không quá hai tuần đâu.

Mình cũng sẽ không bỏ hố nên mọi người an tâm!! o(≧▽≦)o