Becoming

Chương 6: Cái chết nghệ thuật (1)



Lời tác giả:

Đoạn đầu tiên chính là một đoạn hồi tưởng khác của Sebastian với hợp đồng trước. Về cơ bản, tôi chỉ thích ý tưởng rằng Sebastian đã học được những mánh khóe và cách lừa gạt người khác từ các vị chủ nhân trước đây của hắn. Giống như, việc hắn không thật sự xấu xa, độc ác. Nhân cách này của hắn chỉ đơn giản là biểu lộ nhân cách đen tối nhất của người chủ nhân mà thôi. Trong bộ này, hắn hiếm khi là người độc ác nhất xuất hiện trong các chương.

Ngoài ra, mặc dù đây chỉ là lời khuyên của tôi thôi. Nhưng mà... đừng lên google với từ khóa "scaphism". Nó thật... khó chịu. Mặc dù nó khiên tôi đồng tình với Sebastian; nhân loại quả thật rất sáng tạo khi tra tấn người khác.

- ----------------------

"Ngươi biết cách để giết một người đàn ông và khiến kẻ đó chết một cách đau đớn nhất không?"

Một vị chủ nhân đang ngồi ở phía đầu chiếc bàn ăn lớn được làm bằng đá cẩm thạch sang trọng của mình, gã nói với ác quỷ đang ngoan ngoãn đứng ở phía bên kia. Gã hỏi điều này với một giọng điệu giống hệt như vị giáo sư uyên bác đang đặt ra câu hỏi để giáo dục một học sinh nhỏ tuổi, đã mắc phải sai lầm của mình. Một giáo sư tận tâm và một người học trò đang học cách rèn luyện sự tàn sát và tàn ác lẫn nhau, học cách để tạo ra tình trạng hỗn loạn và những mối tai họa.

Đúng như dự đoán của gã, ác quỷ lắc đầu đáp lại. Trong những cuộc nói chuyện như thế này, ý kiến của ác quỷ hiếm khi có tác dụng hoặc thực sự nó không cần thiết. Chính vì thế hắn như một người hầu tận tâm để chủ nhân có thể tin vào bản chất của sự tàn sát.

"Một số người tin rằng thiêu cháy chính là cách đau đớn nhất" - gã bắt đầu dùng nĩa chọc vào con cừu nướng của mình trước khi đâm nó và xé một miếng.

"Ngọn lửa lúc đầu sẽ gây ra một cơn đau dữ dội và dằn vặt, cho đến khi đủ để lớp da ở trên cùng bị cháy xém và chạm đến các dây thần kinh nhạy cảm nhất. Chỉ khi đó, một nỗi thống khổ âm ỉ hơn sẽ xảy ra nhưng nó sẽ trở nên sâu sắc hơn. Đây chính là một nỗi đau thấu xương".

Ác quỷ lắng nghe lời chủ nhân nói và khẽ gật đầu, mặc dù ánh mắt của hắn đã dừng lại trên một con ruồi đang bay dọc theo bộ râu của chủ nhân.

"Cho đến khi nạn nhân chảy hết máu và những gì còn sót lại chỉ là những mảng thịt nướng".

Con ruồi đi đến gần miệng của chủ nhân, nhưng gã không hề nao núng trước sự chuyển động của nó, gã vẫn chăm chú ăn bữa tối và tiếp tục bài giảng của mình.

"Một số người khác lại có sở thích đóng đinh" - Chủ nhân tiếp tục với giọng điệu của một người sành rượu, giống như một sommelier(*) đang thảo luận về các loại rượu khác nhau đang được ưa chuộng.

Sommelier(*): theo tiếng Pháp có nghĩa là chuyên gia thử nếm và phục vụ rượu vang, là người có vai trò "chuẩn hóa" quy trình chọn lựa, phục vụ rượu và định hướng gu thưởng thức rượu vang cho khách hàng.

"Phải thừa nhận rằng, có một sự sang trọng nhất định đối với nó. Kẻ bị bắt giữ sẽ bị trói vào xà ngang bằng những chiếc đinh xuyên qua cổ tay và mắt cá chân của mình, tiếp theo chỉ đơn giản là để mặc chúng cho thiên nhiên; ánh mặt trời tàn nhẫn, những cơn bão cát ngột ngạt, những con kền kền nhặt xác, hay đơn giản là sự thương xót bởi những viên đá của người dân trong thị trấn" - Gã dừng lại và cắn một miếng thịt của con vật bị nướng chín trước mặt. Gã nhai kỹ trước khi tiếp tục nói.

"Cuối cùng sức mạnh ý chí của hắn bộc phát lên, và kẻ bị bắt giữ sẽ cố thoát khỏi những chiếc đinh ghim ấy. Nhưng cánh tay của hắn ta sẽ bị xé toạc ra khỏi cơ thể đang bị treo của mình. Cuối cùng hắn ta cũng sẽ chết do đau đớn và đuối sức khi trọng lượng cơ thể đè lên ngực của mình".

Ác quỷ nhìn con ruồi đang giật giật đôi cánh, phát ra một tiếng vo ve gần như khó ai có thể nghe thấy, ngoại trừ hắn ra. Thính giác của hắn được điều chỉnh lên cao nhất, có thể nghe thấy được từ khắp không gian rộng lớn của chiếc bàn.

"Nhưng phương pháp này lại làm cho cái chết đến quá nhanh" - Chủ nhân tựa vào bàn, đặt khủy tay lên trên mặt bàn, điều này đã chứng tỏ rằng bài giảng của gã đã đến đoạn cao trào.

"Nó không để lại đủ thời gian cho việc đau đớn thực sự".

Hắn nhìn chằm chằm vào phía xa, dường như hắn đang chìm đắm vào trong sự say mê của riêng mình mà quên mất đi bữa ăn tối trước mắt:"Sở thích của ta khác với bọn họ, ta thích thấy chúng mắc phải bệnh ghẻ. Nó chính là thứ chậm nhất để kéo dài việc tra tấn. Sự thối rữa sẽ từ từ diễn ra, và con mồi bị buộc phải chứng kiến cơ thể của mình từ từ bị thối rữa và phân hủy. Chúng sẽ phát điên lên vì đau đớn, sợ hãi và kinh hoàng bao trùm lấy hắn. Hắn ta sẽ bị đám sâu bọ nuốt chửng từ từ, hoặc chống chọi với bệnh tật và hoại tử".

Con ruồi di chuyển lên má và vòm hàm của chủ nhân, ngay trước khi đến lỗ tai của gã. Cuối cùng thì nó cũng bị gã chú ý đến, nhưng gã cũng chỉ búng tay một cách lơ đễnh.

"Người Ba Tư thật sự biết cách biến nỗi kinh hoàng thành một nghệ thuật" - Gã kết thúc bài nói của mình với một câu kết đầy sự ngưỡng mộ.

Ác quỷ dõi theo đường đi của con ruồi bằng đôi mắt của mình ngay khi nó đáp xuống bữa tiệc thịt cừu cùng với vài quả sung và mận được đặt ở trước mặt chủ nhân của hắn. Hắn nghĩ đến sự hôi thối, rác rưởi, những mảnh thịt vụn thối và nước thải dơ bẩn mà con côn trùng đó đã đi qua và ăn nó trước khi nó bay đến người chủ nhân của hắn và đáp xuống bữa ăn của gã.

"Nó có vẻ không cần thiết cho lắm, một sự nổ lực quá mức. Tại sao phải bận tâm đến những thứ trang trí bổ sung nếu như kết quả cuối cùng đều giống như nhau? Một cái xác chết. Một cuộc đời nữa đã kết thúc" - Cuối cùng thì chủ nhân cũng nghiêng người về phía trước và nhìn thẳng vào mắt của ác quỷ.

"Nhưng chúng ta phải xem xét sự ảnh hưởng của vụ giết người này, bao gồm những người bị giết và những người chứng kiến nó. Nếu ta muốn làm cho cái chết lên đến đỉnh điểm, muốn tôn lên vẻ đẹp của nó, thì chúng ta phải phủ lên nó bằng sự dau khổ, tráng men nó bằng nỗi sợ kinh hoàng".

Đôi mắt của gã giờ đây tràn đầy ánh lửa và sự kiên định:"Họ có thể quên đi người đã chết trong một khoảng thời gian, nhưng họ sẽ không bao giờ quên đi cái cách mà họ đã chết; sự kinh hoàng và sa đọa tuyệt đối của nó. Những ký ức về kẻ đã chết sẽ phai mờ trong tâm trí họ theo thời gian, nhưng nỗi sợ hãi sẽ mãi khắc sâu trong trái tim và tâm hồn họ" - Chủ nhân đừng lại, một lần nữa ngã người ra ghế, và dùng lưỡi dao để lấy một miếng thịt bị vướng vào kẻ răng.

Bài học đã kết thúc.

Sau đó, chủ nhân bày ra giai đoạn tiếp theo của kế hoạch tiêu diệt vùng đất đang bị chiếm đóng này. Đốt làng, đầu độc vào giếng nước, phá hoại mùa màng. Bất cứ điều gì để khiến cho vùng đất này bị chết đi. Gã sẽ giết bất kỳ sự phản kháng nào, bất kỳ cuộc nỗi dậy nào bằng một cách nghệ thuật nhất đối với những kẻ bị bắt giữ của mình. Gã thảo luận về tất cả mọi thứ với giọng điệu đầy mơ mộng và hăng hái. Ác quỷ hướng mắt nhìn theo vị chủ nhân, gã đang chà đầu bàn chải lên tấm vải, tiếp tục đục lên phiến đá chưa định hình xong. Hắn liếm môi, lại đưa mắt xuống bàn tay trái trên đùi mình. Lướt ngón tay lên mu bàn tay trái, nơi tồn tại kí hiệu kế ước của hắn và chủ nhân. Hắn cảm nhận được tiếng đập của kí hiệu lên đầu ngón tay. Lại lật bàn tay, cong tay nhìn chằm chằm vào hàng móng thâm đen

"Ngươi hiểu chưa?"

"Vâng, thưa chủ nhân. Nếu ngài muốn, tôi sẽ thực hiện vì ngài".

Cuối cùng thì chủ nhân cũng dừng lại. Gã ngả người vào ghế, tựa khủy tay lên tay vịn và nhìn hắn. Ác quỷ nhìn lên, sự im lặng của chủ nhân đã khiến bầu không khí trở nên thay đổi. Hắn nhìn chằm chằm vào chủ nhân của minh với một vẻ mặt lạnh lùng và điềm tĩnh. Hắn nhìn thấy ánh mắt của chủ nhân ngay khi gã lướt qua hình dạng con người của mình. Hắn biết rõ điều gì sẽ tới.

"Muộn rồi" - Chủ nhân thở dài mệt mỏi.

"Đã đến lúc ta nghỉ ngơi rồi" - Gã không đứng lên mà tiếp tục ngồi đó. Khẽ đưa tay lên vuốt cằm và bộ râu của mình, ánh mắt vẫn cứ tiếp tục nhìn chằm chằm vào ác quỷ.

"Vâng, thưa chủ nhân".

"Rất tốt. Ngươi biết phải làm gì tiếp theo rồi đó" - Giọng nói của gã giờ đây trở nên dày đặc và khàn đi. Gã đưa mắt nhìn về phía góc phòng, đốt lên ngọn đuốc lập lòe, bóng của những ngọn lửa cứ như đang nhảy múa trên bức tường được làm bằng cẩm thạch trắng của đại sảnh.

Ác quỷ khẽ cuối đầu, bắt đầu thay đổi hình dáng của mình. Thân thể từ từ thu ngắn lại để theo hình dạng mà chủ nhân mong muốn. Tay chân trở nên mảnh mai hơn, trắng hơn và khuôn mặt của hắn trở nên tròn trịa, không tỳ vết và có chút ửng hồng, trông hắn giờ đây giống hệt như các thiên sứ trong những bức tranh treo tường của chủ nhân. Khi gã nhìn hắn một lần nữa, hình dáng con người của hắn đã biến thành một cậu bé, nhỏ nhắn và thanh tú, cùng với khuôn mặt giống hệt như búp bê. Một cái nhìn đầy dục vọng xẹt qua đôi mắt chủ nhân, gã liếm môi và nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt không kiên dè mà liên tục lướt nhìn hình dạng mới của hắn.

Gã không nói thêm lời nào mà trực tiếp đứng dậy đi về phòng ngủ của mình, cùng với đó là ác quỷ đi theo sát phía sau, đầu cuối xuống và bàn chân nhỏ bé của hắn đi dọc theo sàn nhà lạnh băng được làm bằng đá cẩm thạch, hắn mang theo vẻ cam chịu và sợ hãi theo đúng như sở thích của chủ nhân.

- ----------------

Editor: Chương này quá dài nên mình phải tách ra thành nhiều phần nhỏ nhé.

Đọc xong phần này cảm thấy.... có khi nào gã Chủ nhân cũ thường xuyên!?$&#^$%#%^.... Seb không??