Becoming

Chương 8: Cái chết nghệ thuật (3)



Mưa như trút nước, đập vào cửa kính màu, tạo nên những vệt nước dài trải từ sàn nhà lên trần nhà. Đây quả là giờ nghỉ ngơi đáng hoan nghênh đối với căn biệt thự lúc nào cũng chìm trong màn yên tĩnh. Ciel quyết định điều này khi cậu ngắm nhìn những giọt nước thi nhau chảy xuống trên tấm cửa kính, bẻ cong những tia sáng, cuộn tròn chúng lại như những hình xoáy vạn hoa mờ ảo của ánh sáng phương Bắc hoặc giống như vòng xoáy của ly trà Earl Grey khi cậu thả vào nó viên đường thứ ba. Những kí hiệu đó như đang được in hờ lên bức tường sơn của căn phòng.

Cơn mưa sẽ luôn chấm dứt vào giờ ăn tối.

Thật ra trong trang viên luôn luôn yên tĩnh, nhưng lại đặc biệt trở nên yên lặng hơn vào bữa tối. Trong căn phòng ăn nhỏ rộng lớn ở trang viên Phantom, trên bàn ăn là một bữa tiệc với các món ăn xa hoa nhưng buồn cười là chỉ có một bóng hình đơn độc nhỏ bé đang ngồi ở đầu bàn, vị trí ấy cũng chính là nơi mà trước đây ngài Vincent thường ngồi. Âm thanh phát ra giờ đây chỉ có tiếng va chạm lách cách của dao và nĩa, hoặc là tiếng động tinh tế được phát ra từ ly rượu vang đỏ. Mọi thứ bên trong hoàn toàn trái ngược với bên ngoài, tiếng chim sơn ca đang hát bài hát để chào đón buổi tối u ám hay tiếng lá cây xào xạc trên khung cửa sổ.

Giờ đây, ban ngày trở nên ngắn dần đi và những tia nắng mặt trời cũng đã thưa dần vào buổi tối. Cả căn phòng giờ đây đã được nhuộm sắc đỏ và cam với một chút tàn dư của ánh sáng vào ban ngày đã đổ bóng lên bức tường với hình dạng của những bức tượng và các hàng cột trong nhà ăn. Ciel tự hỏi rằng liệu mình có thể lập ra một biểu đồ đo thời gian qua độ dài của những chiếc bóng trên tường hay không, khi chúng đang có xu hướng trở nên dài hơn vào buổi tối và buổi sáng thì thu ngắn lại.

Ciel ngồi trên chiếc ghế được bọc nhung của mình và đang miệt mài với bữa ăn bao gồm bò kho và khoai tây áp chảo, cậu xây dựng các khối thịt và món ăn phụ thành một tòa tháp ở mỗi bên đĩa của mình, dựng nên chúng, lại xé nhỏ, phá chúng đi và tiếp tục xây lại. Cuối cùng, cậu cũng mệt mỏi với trò chơi này và dựa lưng vào đệm của lưng ghế rồi thở dài.

"Bữa ăn không đúng ý của cậu sao, cậu chủ?" - một giọng nói thoáng vang lên từ phía sau của cậu.

Thật ra món ăn được làm đúng sở thích của Ciel, chúng đã được bổ sung thêm phần kem bơ ngọt giống hệt như trước đây ông Tanaka đã lén để vào phần cho cậu mà không để cho Vincent và Rachel biết. Sebastian chú ý đến từng chi tiết nhỏ, cách mà hắn thực hiện những yêu cầu tầm thường và sở thích của Ciel thật đáng kinh ngạc.

Ciel vẫn không quan tâm mà tiếp tục chọc phá bữa tối của mình.

"Thật là... ta sẽ bị mất tập trung khi ngươi cứ lượn lờ ở sau lưng ta đấy" - cậu hậm hực

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!