Bên Kia Thế Giới - Parallel World

Chương 7: Théodore - Thần kiếm



Bỗng chốc đã xế chiều. Tôi cùng Hoàng hậu mải trò chuyện mà chẳng để ý thời gian. Dù đã muộn nhưng bà ấy có vẻ vẫn còn luyến tiếc nên chưa muốn rời đi. Bà cầm chặt tay tôi mà luôn miệng dặn dò rằng tôi phải dành thời gian nghỉ ngơi, khi rãnh rỗi thì đến thăm bà và Hoàng đế. Bà ấy còn nói thêm với tôi dạo này Hoàng đế phải đau đầu vì nạn cướp biển ở phía Đông của Đế quốc. Nếu được thì mong tôi sẽ đưa ra những đề xuất giải quyết giúp ông ấy. Nghe tới đây thì người tôi cứ đơ ra, tôi chỉ biết gượng cười mà đồng ý... Ôi ông trời ơi... Đống chính vụ con còn chưa đọc xong mà sao ông lại kiếm việc mới cho con rồi. Tôi lần nữa lại than thở trong sự bất lực... Haha...

Sau khi tạm biệt Hoàng hậu, tôi nán lại nơi này thêm một chút để vệ sinh thanh kiếm của mình. Théodore - là tên của thanh kiếm này. Tôi đã được biết về nó khi đọc sách ghi chép về các loại thần binh. Tương truyền rằng thuở sơ khai ở Luden, để giữ hoà bình giữa các nước, Thiên Chúa đã tự tay tạo tác nên các loại thần binh và phân phát chúng cho các quốc gia khác nhau. Và tồn tại đến giờ chỉ còn có 3 thần binh. Thần kiếm Théodore - món quà của Chúa hiện do tôi sở hữu, Trái tim của Nicolas ở một quốc gia phương Bắc và Bàn tay của Phoenix ở một đất nước phương Đông. Thần kiếm có thể chém vụn mọi thứ, trái tim Nicolas có đóng băng vạn vật và bàn tay Phoenix có thể khiến các sinh linh trở thành tro tàn trong phút chốc. Trong sách chỉ nói sơ qua là vậy, nhưng tôi thừa biết mỗi thần binh đều chứa những dị năng và kỹ năng riêng biệt. Như Théodore của Minerva, ngoài việc nó có thể chém đứt đoạn tất cả các kim loại nếu người sử dụng niệm tâm chú, thì nó còn có thể cắt phăng một toà nhà thành hai nửa chỉ trong một lần vung kiếm. Và dị năng của Théodore chính là triệu hồi Thánh thú, nói đúng hơn là một con quái vật đến từ hư vô, được nuôi dưỡng bởi máu và sinh mệnh mỗi khi Théodore giết chết một con người. Dù vậy, bên cạnh sức mạnh vô song thì Théodore lại có một tác dụng phụ chí mạng, đó là người sử dụng thanh kiếm này rất dễ bị điên loạn và cuồng trí nếu không khống chế được cảm xúc của trái tim. Chả trách Miny lại có sắc thái lạnh lùng như vậy... Nhưng giờ đây, trong thân xác này là linh hồn của tôi, liệu tôi có đủ khả năng và bình tĩnh để chế ngự thanh kiếm ấy không? Hay tôi sẽ điên loạn... Không. Dù không đủ khả năng thì mọi giá cũng phải làm cho có đủ khả năng. Tôi không có bất kì quyền lựa chọn nào khác. Tôi phải làm được. Và tôi nghĩ mình nên tập quen dần với việc giữ bình tĩnh ngay từ bây giờ...

Sau khi lau và đánh bóng thanh gươm, tôi với tay lấy vỏ của nó để tra vào. Nhưng tôi lại vô tình vơ trúng chiếc áo khoác của Dylan lúc sớm. Tôi cầm lấy nó và đi đến phòng nghỉ của các hiệp sĩ, định gửi nhờ họ trả lại giúp vì ngày mai tôi không đến thao trường. Nhưng tôi đã vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện đáng khinh bỉ của họ...

"...Công tước chưa bao giờ mặc một chiếc sơ mi trắng như vậy trước đây, có phải do đến tuổi lấy chồng nên con người ta sẽ thay đổi không nhỉ?"

"Haha, có lẽ giờ ta nên gọi cô ấy là Công chúa thôi. Không biết chừng nay mai chúng ta lại được nạp vào hậu cung của Ngài không chừng. Hahaha"

"Mà nói mới nhớ, thân hình của Công tước đẹp thật. Chỉ nhìn sơ qua rất nhiều lớp áo cũng có thể dễ dàng thấy được sự quyến rũ ấy. Nhưng lúc sớm lại được ngắm nhìn chỉ cách một lớp vải mỏng gợi cảm bị dính sát vào da thịt do ngấm nước mưa... Tim tôi đã không ngừng nhảy rộn lên trong lồng ngực đấy."

"Tôi thậm chí còn đã nghĩ đến cảnh tượng sẽ đè lên người Ngài ấy như thế nào nữa cơ..."

Nghe tới đây, tôi không thể giữ nổi bình tĩnh nữa. Tiếng nói cười rôm rả chợt tắt sau một tiếng "phập". Tôi vô thức đâm kiếm vào giữa cổ họng của một tên đang buông lời xúc phạm. Tôi liếc lấy chúng - một đám ô hợp mang danh hiệp sĩ lại mơ tưởng lăn lộn trên giường của bề trên. Tôi rút lại thanh kiếm khỏi cổ tên lính, máu bắn ra liên tục nhiều đến nỗi nhuộm đỏ màu áo của tôi. Những kẻ còn lại xung quanh đều sợ hãi quỳ mọp xuống xin tha lỗi. Nhưng cảm giác này là sao nhỉ? Cảm giác phấn khích kì lạ như một cơn khát đang được giải toả. Mùi máu tươi tanh tưởi cùng sự sảng khoái khi chém vào xác thịt. Thích thật... Hay là mình giết quách hết bọn chúng nhỉ? Tôi vung kiếm lên, rồi chém xuống... Nhưng có một thanh kiếm đỡ lại, Dylan?!

"Dừng ở đây đi Minerva, tôi sẽ xử lý phần còn lại." - Dylan vừa nói vừa đẩy thanh kiếm của tôi vào bao.

Tôi cũng không phản kháng để tránh gây thêm chuyện. Có lẽ anh ta nghĩ tôi bị mất khống chế do Théodore nên mới giết tên khốn kia và còn định giết cả lũ người này. Nhưng mà, đó là chủ ý của tôi... Những kẻ đáng giết thì nên bị thanh trừng.

Quay về thôi, trời lại âm u nữa rồi...