Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy

Chương 2



Nàng ngồi ngẩn ra một lúc, rồi bước đến nhặt lên chiếc giày cũ bám đầy bụi, ném luôn xuống vách đá.

Lúc này đây, mình có nên khóc không?

Nàng thẩn thờ, hốc mắt tự nhiên có chút ươn ướt, bất giác nàng thấy được vị mặn trong những giọt nước đang khẽ rơi xuống trên gương mặt mình. Nàng mơ hồ với những cảm giác trong lòng; chúng không phải là đau đớn, hay sợ hãi, mà tựa như chỉ là chua xót cùng một chút mất mác.

Con người, vốn dĩ là sẽ chết đi, không lão, bệnh, thì cũng là do ngoài ý muốn; vậy mà những người thân cận bên nàng đều không lưu lại trên đời được bao lâu.

Khanh Chu Tuyết từng bước khó khăn lê chân lên núi. Dù cho tuổi còn nhỏ, nàng cũng đã có những suy nghĩ riêng của bản thân mình. Nàng không thể quay đầu, không thể quay trở lại nhân gian kia, nàng lo sợ mình sẽ lại làm liên luỵ đến phụ mẫu của một ai đó.

Nàng phải hoàn thành nguyện vọng của phụ thân, phải tìm đến những vị tiên gia kia, để hỏi về vận mệnh của mình, biết đâu nàng có thể cầu được họ phá giải cho mình số phận thiên sát cô tinh.

Vậy mà ông trời như vẫn còn muốn trêu ngươi nàng.

Nàng vừa lê bước đi được không bao lâu, mặt trời đã khẩn trương lặn xuống, để bóng sau lưng nàng mỗi lúc một dài hơn. Thoáng chốc, trời đã tối đen như mực. Khanh Chu Tuyết từ trước đến nay cũng không được ra ngoài nhiều, huống chi là rừng núi hiểm trở ban đêm, đôi mắt không nhìn rõ được xung quanh khiến nàng có chút luống cuống.

Nếu chỉ là bóng tối, nàng cũng không quá bận tâm, tuy nhiên trong màn đêm đen kịt kia lại còn có những điểm sáng nho nhỏ chớp tắt, trông như ma trơi, không xa không gần bao quanh lấy nàng.

Đom đóm chăng, hay là chó sói?

Dùng hết chút sức lực còn sót lại, nàng mò mẫm tìm đến một thân cây, rồi từ từ bám víu trèo lên trên. Trèo lên được một đoạn, nàng bám vào một nhánh cây sần sùi, giương mắt nhìn xung quanh; sau khi thấy không còn điểm sáng nào bao xung quanh mình, nàng mới yên tâm dựa vào nhánh cây nằm xuống.

Ban đêm nhiệt độ xuống rất thấp, y phục mới mua của nàng lại không dày lắm, khiến nàng không khỏi rét run. Nàng cuộn tròn thân người, cố gắng nhẫn nại chịu đựng cái lạnh. Cơ thể nàng run rẩy, răng đánh vào nhau chịu đựng cả đêm, mãi đến hừng đông, mi mắt nàng đã giăng nhẹ một tầng mỏng như sương tuyết.

Bên tai nghe có tiếng sột soạt, nàng chậm rãi mở mắt. Một đêm không ngủ khiến cơ thể nàng có chút cứng đờ, mỏi mệt. Bình minh đến mang theo chút ấm áp, xua tan đi bóng đêm cùng những đốm sáng như những đôi mắt cả đêm rình rập vây quanh nàng.

Cuối cùng nàng cũng qua khỏi được ải này.

Nàng từ trên cây cẩn thận tuột xuống, xong lại tiếp tục lên đường, bước tiếp những bậc đá còn sót lại. Hôm nay thời tiết có phần không được như hôm qua, sắc trời âm u, trên trời còn có nhiều mảng mây đen che phủ, khiến bầu không khí có phần u buồn.

Khanh Chu Tuyết cầm trong tay một nhánh cây nhỏ, chân đạp lên thềm đá, ngẩng đầu nhìn trời.

Nàng có dự cảm không lành, có cảm giác như mưa giông đang kéo đến.

Quả nhiên, như để đáp trả cho dự đoán của nàng, một tia sét nhỏ trong nháy mắt bổ thẳng xuống cành cao nhất trên cây cách nàng không xa.

Thiên địa giao nhau trong một khắc, tạo ra ánh sáng chói loà và một tiếng nổ đinh tai nhức óc.

Nàng có cảm giác, tia sét này là dành cho nàng, và nó chỉ là tia đầu tiên.

Khanh Chu Tuyết trong đầu lúc này chỉ có một ý niệm.

Chạy!

Tia sét thứ hai bổ xuống, đánh trúng phiến đá ngay gót chân nàng, làm cháy đen một mảng. Tiểu cô nương bị làm kinh hoảng, nhất thời không đứng vững, trượt chân ngã lăn xuống sườn đồi. Nàng lăn xuống càng lúc càng nhanh. Hai mắt nàng nhắm chặt, cả cơ thể căng cứng lên, cố gắng chịu đựng mọi va đập, mọi vết cắt từ sỏi đá, nhánh cây trên đường lao xuống.

Lăn một hồi, nàng cuối cùng cũng dừng lại được. Từ trên cao kia trượt xuống đây, cảm giác như mất đi hết nửa cái mạng. Xuống đây rồi mà nàng vẫn còn nghe những tia sét trên kia vẫn chưa chịu dừng đánh xuống. Khanh Chu Tuyết tạm định thần lại, cố nghĩ xem mình đang ở đâu; sau một hồi suy nghĩ, nàng quyết định chọn đại một phương hướng, rồi dùng hết toàn lực bò lên.

Càng lên cao, tiếng sét càng lúc càng lớn dần, làm con tim nàng đập càng lúc càng nhanh hơn. Vậy mà những tia sét đó cứ như đang đùa giỡn nàng, luôn đánh thiếu một chút, đánh hụt một chút, như mèo con chơi trò vờn chuột.

Nàng hoảng sợ chạy bừa, đang chạy bỗng thấy một vách đá nhô ra, hình thù kì dị, ở giữa tựa hồ còn có một khe hở như cửa động dẫn vào một hang sâu.

Biết mình không còn lựa chọn nào khác, Khanh Chu Tuyết dồn lực vào chân, phóng tới cửa hang, rồi lợi dụng cơ thể nhỏ bé của mình mà lòn vào khe hở chui vào bên trong. Khi nàng vừa chui lọt cũng là lúc một tia sét bổ ngay xuống khe, làm lớp đá bên trên sập xuống, lấp luôn cửa hang.

Tiểu cô nương an tĩnh ngồi trong chốc lát, rồi giương mắt lên quan sát xung quanh động. Nàng thở phào, nhận ra chỗ mình đang ngồi khá an toàn, không có dấu hiệu lún sập, rồi từ từ đứng dậy, mím môi, tiến ra cửa động, thử đẩy lớp đất đá phía trước, nhưng nó không xê dịch chút nào.

Nàng thở dài, biết mình không cách nào ra được bằng đường này rồi.

Nàng đành dời mắt về hướng vào sâu hơn của hang, ngạc nhiên là phía đó cũng không đến nỗi tối lắm, sâu bên trong còn tựa hồ toả ra ánh sáng nhàn nhạt.

Nàng gác lại mọi tâm tư, tựa vào vách tường ướt lạnh đứng dậy, rồi cất bước đi.

Càng đi vào bên trong, tia sáng càng sáng tỏ, ánh sáng này hoàn toàn khác với ánh sáng mặt trời bên ngoài; ánh sáng này màu sắc ấm áp, làm nàng nhớ đến phụ thân khi đó ngồi bên ngọn đèn dầu, ánh đèn cũng chiếu lên tường ấm áp như thế.

Đây không đơn thuần là một cái động tự nhiên, tự có ở chốn hoang dã này. Khi chân Khanh Chu Tuyết giẫm lên một tấm thảm lót bên dưới, nàng liền xác định nơi này đích thực là có người đang cư ngụ. Thảm dưới chân nàng mềm mại, trắng nhung như trực tiếp lấy ra từ bộ da lông của một loài thú nào đó.

Trong động phủ đầy kỳ trân dị bảo, đồ vật vô cùng tinh xảo, hoành tráng, không khỏi bức áp ánh mắt người nhìn. Dọc hai bên động còn treo những chân đèn được điêu khắc tỉ mỉ, trong chân đèn không phải là nến mà là dạ minh châu.

Khanh Chu Tuyết không biết quá nhiều về dạ minh châu, nhưng nàng tự nhiên đi đứng cũng cẩn thận hơn, để tránh không đụng vào khi đến gần chúng. Ánh sáng từ những viên dạ minh châu làm cho đôi mắt đang khẽ nheo lại dần thả lỏng ra, ánh sáng ấm áp từ chúng khiến nàng có thể nhìn rõ mọi thứ hơn.

Đảo mắt nhìn theo tấm thảm trắng rộng mênh mông, nàng thấy được một tấm bình phong, trên đó có thêu lên hoa điểu trùng thảo. Nàng chậm rãi tiến tới, thấy sau tấm bình phong là một ao nước yên tĩnh, nhìn cũng không có vẻ sâu lắm. Nước này lại có màu yêu dị xanh lam, mặt nước tĩnh lặng nhưng đôi khi ngẫu nhiên lại có vài bọt nước nổi lên.

Dòng nước nhẹ nhàng nhiễu loạn, nhưng lại không nhìn thấy đầu nguồn.

Vậy là còn có lối ra sao?

Khanh Chu Tuyết quỳ xuống, mặt cúi xuống mặt nước. Nàng cố nhìn xuyên xuống, rõ ràng ao nước này cũng không sâu lắm, nàng mơ hồ cảm thấy có cái gì đó bên dưới...

Nhưng nàng lại không thấy gì cả.

Bất chợt dưới nước nổ tung lên, làm sóng nước bắn lên cao vút. Khanh Chu Tuyết trong nháy mắt không kịp phòng ngừa, bị nước văng lên làm ướt sũng. Nước lạnh băng làm nàng giật nảy mình, hai tay vội chống lấy cơ thể lùi nhanh ra sau.

Nhưng có nhanh cỡ nào cũng không còn kịp nữa rồi.

Sóng nước bị đẩy lên cao trong một khắc, sau đó lập tức dập thẳng xuống người nàng. Tiếng nước lớn đến nỗi làm nàng ù cả tai, nước đánh vào mặt khiến nàng không khỏi sặc nước. Nàng nằm rạp trên mặt đất, không ngừng ho khan.

Nàng ho đến tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Làm ngươi hết hồn rồi à..."

Bỗng một âm thanh nhẹ nhàng, mị hoặc cất lên, giọng nói như của tình nhân vừa mới tỉnh giấc, dịu dàng nỉ non bên tai.

Tiểu cô nương không khỏi kinh ngạc, đôi mắt mở to, vài giọt nước trên đôi mi dài nhanh đọng thành một giọt lớn rồi rơi xuống. Ánh mắt nàng chạm đến một đôi mắt vô cùng xinh đẹp đang lười biếng khép hờ.

Nàng cứ tưởng đó đã phải là một thuỷ quái, nào có ngờ đâu lại là một nữ nhân thế này.

Cơ thể nàng ta như không xương, mềm mại nằm rũ xuống bên cạnh ao nước. Nàng khe khẽ thở dốc, một nửa sa y màu tím nhạt đã ướt đẫm, dán chặt trên cơ thể, mái tóc đen dài xinh đẹp xoã ra quấn quanh sau lưng.

Tiếng thở dốc không lâu thì ngưng lại, khiến bầu không khí thoáng có chút nặng nề.

"Ngươi là người phương nào? Là chưởng môn phái ngươi đến sao?"

Chưởng môn?

Khanh Chu Tuyết không biết chưởng môn là gì. Nàng ngay cả núi còn chưa lên được, làm thế nào hiểu được cái gì là chưởng môn.

Nữ nhân kia vẫn tựa người ở cạnh bờ ao, mi mắt khẽ nâng lên, ánh mắt hai người nhẹ nhàng giao nhau. Nàng nhận ra tiểu cô nương này chỉ là một chú mèo con bị tạt nước ướt sũng, ngoài việc đang bị rét run lên thì là hoàn toàn vô hại. Nàng nhẹ giọng, nói, "Đến đây."

Khanh Chu Tuyết vừa nghe thấy đã chuẩn bị cất bước, bỗng nghĩ lại rồi lại tự nhìn lấy mình. Thấy bản thân vừa trải qua nhiều lăn lộn, sau còn rớt xuống sườn núi, cơ thể không còn chỗ nào mà không dính bùn đất, cả gương mặt còn bị bẩn trông đến xám xịt. Trên đường đến đây, nàng không khỏi để lại vài vết dơ trên bộ da thú trắng noãn như tuyết kia.

"Sẽ làm bẩn lắm."

Tiểu cô nương khẽ lùi về phía bờ tường.

"Không sao, ngươi cứ đến đây."

Khanh Chu Tuyết nghe được lời này, nàng cũng không còn nghĩ nhiều nữa, cẩn thận bước đến cạnh bờ ao rồi ngồi xuống. Ánh mắt chưa từng dời khỏi nữ nhân kia bỗng chốc không giấu được nỗi chờ mong.

Nữ nhân trước mặt nàng gương mặt vô cùng dịu dàng, mái tóc dài tản ra sau lưng như thêm một nét vào bức tranh hoạ dung hoàn hảo.

Khanh Chu Tuyết nhìn vào dung mạo tuyệt mỹ, cơ thể mỏng manh, thanh thoát, tư thái tựa như cành liễu của người trước mặt, làm nàng không khỏi nhớ đến những lời cha nàng khi xưa luôn dùng để nhắc đến người thương của mình.

Phụ nữ trong thôn hầu hết đều là làm nông, vai thô eo to, thân thể khoẻ mạnh. Nàng từ trong lời kể của người khác biết được mẫu thân mình vô cùng xinh đẹp, so với các nông phụ khác lại có phần yếu đuối, trong vòng mười dặm tám thôn là người được xem là tuyệt sắc.

Nghĩ đến đó, nàng thầm nghĩ, từ tuyệt sắc có lẽ là dành cho người trước mặt mình lúc này.

Mỹ nhân trong thiên hạ đều có nét tương đồng. Liên tưởng một phen khiến tiểu cô nương nàng tự nhiên cảm thấy trong lòng ấm áp, thân quen hơn.

Bỗng một bàn tay vươn đến, chạm vào gương mặt nàng, đầu ngón tay mềm mại mà lại lạnh buốt. Khanh Chu Tuyết cứ cho rằng nàng như trưởng bối muốn xoa mặt tiểu hài tử, nhưng khi đầu ngón tay thon mềm của nàng vừa khẽ chạm đến mặt mình liền lập tức rời đi, để lại làn da vốn dĩ vừa bị trầy xước rướm máu nay đã lành lặn không một dấu tì vết.

Khanh Chu Tuyết sờ lên mặt mình, những vết xước nay đã không còn, làn da nàng trở lại lành lặn láng mịn như lúc ban đầu.

"Khuôn mặt nhỏ bé đáng yêu thế này, phải cẩn thận không lại làm trầy xước."

Nàng thu tay lại, đổi tư thế mà lười biếng đằm mình vào trong ao nước, y sam màu tím nhạt vừa xuống nước đã tản ra, lơ lửng như một đám mây. Nàng nhắm mắt lại, nói, "Ngươi ăn mặc như thế này, cũng không phải là đệ tử của Thái Sơn Cảnh, vậy hẳn là ngươi đi lạc vào chỗ này. Đây lại là nơi ta bế quan, không phải là chỗ để ngươi chơi đùa. Ngươi nên về nhà thôi, tiểu hài."

"Thái Sơn Cảnh?", Khanh Chu Tuyết vừa nghe thấy liền nói, "Ta không có nhà, thực ra lại đang muốn lên Thái Sơn Cảnh. Vị tỷ tỷ này, xin hỏi ngươi có biết đường đi không?"

Nghe tiếng nàng xưng hô vẫn lộ rõ sự non nót trong đó, vị mỹ nhân kia không khỏi bật cười, "Ngươi tiểu gia hoả này, lại là muốn vội vàng lên núi làm đệ tử sao?"

Khanh Chu Tuyết sững sờ trong chốc lát, nàng thật ra là lên núi cầu bảo toàn tính mạng cho mình. Chỉ cần có nơi chịu thu nhận mình, có cơm ăn, nước uống, ngoài ra nàng không cầu gì khác. Có được làm đệ tử hay không, một tiểu cô nương chưa đầy tám tuổi như nàng cũng chưa nghĩ xa được như thế.

"Ta..." Nàng vốn dĩ thật thà, chỉ nhu thuận nói, "Ta không biết nói thế nào. Làm cũng được, không làm cũng được."

Chỉ cần nàng không còn mang tai hoạ đến cho người khác là tốt rồi.

"Nhưng mà cũng thật là không khéo rồi. Năm nay lại không phải là năm chiêu thu đệ tử. Lần sắp tới này cũng phải là mười năm sau."

"Mười năm..." Khanh Chu Tuyết mở to hai mắt. Nàng đại khái với thời gian cũng không rõ ràng lắm, nhưng cũng mường tượng được mười năm là một cái nàng cộng thêm một chút thời gian.

Nói được vài câu, bầu không khí lại rơi vào an tĩnh. Vị nữ nhân xinh đẹp kia mi mắt vẫn đang khép lại, nhưng nàng có vẻ không muốn tiếp tục trò chuyện, tựa hồ nàng đã ngủ mất rồi.

Khanh Chu Tuyết nhìn về hướng cửa hang, lúc này đang vẫn đang bị lấp đầy, nhìn không thấy có ke hở nào. Nàng căn bản là không ra được. Mà có ra được, có lẽ lại phải đối mặt với những tia sét kinh hoàng kia, nói cho cùng cũng là con đường chết. Nàng chỉ còn biết ôm chặt đầu gối mình, tựa vào vách động mà chờ đợi. Nàng nhẹ nhàng hô hấp, sợ làm quấy rầy nữ chủ nơi đây.

Vừa lạnh vừa ướt, lại đi nhiều mà lại chưa được ăn uống gì suốt hai hôm nay, khiến Khanh Chu Tuyết gần như kiệt sức. Nàng ngồi an tĩnh một lúc rồi cũng ngủ thiếp đi.

Khi nàng tỉnh lại, thấy mình cũng không còn ngồi tựa vách đá như khi nãy, mà đang nằm trên một mảng lông thú mềm mại, trên thân còn được đắp cho một miếng thảm nhỏ ấm áp.

Khanh Chu Tuyết ngẩng đầu lên nhìn qua, thấy nữ nhân kia đang ngồi đối diện với một tấm gương đồng, tay đang dùng một cây bạch ngọc trâm chải tóc. Khi đang nhẹ nhàng bôi lên môi mình một chút son, nàng nghe thấy có tiếng sột soạt, liền hơi nghiêng đầu qua.

"Đa tạ." Tiểu cô nương tay nắm thảm nhỏ, khẽ nói.

"Chỉ là chuyện nhỏ, đừng bận tâm."

Khanh Chu Tuyết cúi người đi đến, nhìn ra bên ngoài thấy bầu trời sáng choang. Cửa động đã không còn bị lấp đầy như khi nãy nữa, có lẽ nàng ta vừa ra ngoài một chuyến.

"Nếu như ta đoán không lầm thì ngươi đúng là không còn nhà để về." Nàng nhìn gương nhắp nhẹ môi, sau đó đóng lại một hộp gỗ nhỏ tinh xảo.

Khanh Chu Tuyết không hề che dấu mà kể lại hết sự tình cho nàng. Có lẽ tiểu cô nương này ngày thường quá ít khi tiếp xúc với người khác, nên nàng đối đãi người cũng không biết cái gì là phòng bị. Huống hồ nhìn người trước mắt vô cùng dịu dàng, diễm mỹ tuyệt luân, khiến nàng tin tưởng nàng ta không thể nào là người xấu.

Nữ tử lẳng lặng nghe nàng nói xong, khẽ cười một tiếng, rồi trong hư vô móc ra một khối bánh ngọt trắng mềm như tuyết, đưa tới đút vào miệng nàng. Sau khi thấy nàng ngậm bánh rồi mới buông tay ra.

"Nói một tiếng, bụng kêu một tiếng, thật là ồn ào. Ăn hết chỗ này rồi nói tiếp, được không?"

Ngọt.

Cả ngày chưa uống được giọt nước nào, khiến nàng nuốt xuống có chút gian nan. Thấy thế, nữ nhân nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay của mình vẽ vẽ lên, giữa bầu không khí liền ngưng tụ một giọt nước, chậm rãi bay tới bên môi nàng.

Lần này Khanh Chu Tuyết thấy hết sức rõ ràng.

Nàng không phải là người bình thường.

"Ngươi là tiên nhân sao?"

Nữ nhân áo tím không vội trả lời nàng, chỉ khẽ bảo, "Ngươi đưa tay đây."

Cổ tay nàng bị nắm chặt, cứ như nàng ta đang kiểm tra kinh mạch của nàng, nhưng rồi rất nhanh lại bị buông ra. Khanh Chu Tuyết vẫn không hiểu lắm, chỉ biết nhìn nàng, nghe có vẻ như nàng vừa khẽ thở dài một tiếng.

"Từ nay về sau, ngươi lưu lại bên cạnh ta, được chứ?"

"Vì sao?" Khanh Chu Tuyết bắt đầu nghĩ đến mọi thứ, chân mày không khỏi chau lại, nói, "Ta mang mệnh sát tinh, sẽ hại đến ngươi."

"Ngươi không phải cũng đã nhận ra? Ta không phải phàm nhân, nên không cần lo lắng về việc này."

Rồi nàng chỉ mỉm cười, cũng không nói rõ lý do tại sao mình muốn tiểu cô nương kia lưu lại bên mình. Nàng lấy ra một đoạn dây đỏ, đưa cho Khanh Chu Tuyết. Dây đỏ như có sinh mệnh, bay đến quấn quanh trên cổ chân nhỏ nhắn, phát ra hồng quang nhàn nhạt rồi lập tức biến mất.

"Vật này giữ bên mình sẽ tốt cho ngươi, nó sẽ luôn bảo hộ ngươi."