Bệnh Phú Quý

Chương 12: Không tránh khỏi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hôm sau, Quách Nhã Tâm mặc chỉnh tề dẫn Khởi La tới Tùng Hạc Uyển của Trưởng Công chúa. Tùng Hạc Uyển có vườn hoa lớn nhất phủ Quốc Công, trong vườn trồng vài cây tùng xanh cao mấy chục mét, che lấp mặt trời, xa hơn là một hồ nước, có hạc trắng vươn cổ hót vang, phong thái tao nhã. Trưởng Công chúa thích nuôi chim, không ngờ cũng thích nuôi hạc.

Trong sân có hai phụ nhân đang ngồi, nhìn thấy Quách Nhã Tâm và Khởi La đến thì vội vàng đứng lên hành lễ.

"Bái kiến nhị phu nhân." Một người trong đó có vẻ trí thức, nhan sắc chỉ có thể xem là thanh tú. Mặc một cái áo đối khâm với những bông hoa sẫm màu trên nền xanh ngọc, váy dài màu xanh, trên cổ đeo một sợi dây chuyền bình thường.

Nha hoàn của Trưởng Công chúa giới thiệu: "Vị này là Mai di nương." Khởi La từng nghe Quách Nhã Tâm nói về Mai di nương - Mai Ánh Tú này vốn là nha hoàn của đại bá, vào cửa sớm nhất, bà là mẹ ruột của nhị công tử Chu Cảnh Thuấn. Sắc mặt của bà có vẻ không khỏe, thỉnh thoảng quay đầu ho khan hai tiếng.

Còn vị trẻ tuổi thì vóc dáng nở nang, trông mới hai mươi mấy tuổi, chưa đủ chín chắn, đang nhìn mẹ con Khởi La từ trên xuống dưới. Nhưng cách ăn mặc của người này lại lộ ra vẻ phú quý. Trên người là váy nhu [*] thắt eo cao màu lựu đỏ hợp thời, trên tay đeo vòng vàng to bằng ngón chân cái, trên đầu cài các loại trâm vàng và ngọc, trang điểm xinh đẹp.

Nha hoàn lại giới thiệu: "Vị này là Diệp di nương." Diệp Dung vào cửa muộn nhất, là con gái nhà phú hộ nổi danh, dưới gối chưa có con cái.

Quách Nhã Tâm bắt chuyện với từng người, đang muốn dẫn Khởi La vào trong phòng thỉnh an thì Sơn Kiều canh cửa lại giơ tay lên nói: "Mời nhị phu nhân ở bên ngoài với hai vị di nương. Đại phu nhân đang nói chuyện với Trưởng Công chúa ở bên trong."

Ngọc Trâm có chút tức giận. Sơn Kiều này mấy năm trước ở phủ Ứng Thiên đã vô lễ ngạo mạn đủ kiểu. Ỷ vào là nô tỳ đại phu nhân đưa cho Trưởng Công chúa nên không coi phu nhân nhà mình ra gì. Hiện tại còn muốn ngăn cản phu nhân gặp Công chúa, ý gì đây?

Trong sân lập tức không có người nào dám nói chuyện, hai di nương vốn thấp cổ bé họng, đâu dám gây sự với người của Trưởng Công chúa? Khởi La không vui nhìn Sơn Kiều rồi lớn tiếng hô: "Tổ mẫu, Khởi La và mẫu thân đến thỉnh an ngài! Nơi này có người không cho vào!"

Sơn Kiều tức giận đến nỗi méo miệng nhưng bởi vì Khởi La là chủ tử, lại là trẻ con, nàng ta không thể tức giận.

Chỉ chốc lát sau, Trương ma ma đi ra. Bà cung kính nói với Quách Nhã Tâm: "Trưởng Công chúa mời nhị phu nhân và lục tiểu thư đi vào."

Trong phòng bày biện sang trọng tinh xảo, bình hoa quan diêu [*] sứ men xanh, lư hương ngọc kỳ lân ba chân, bàn ghế bằng gỗ hoàng lê, tất cả đều là loại tốt nhất. Cửa sổ hoành phong giờ phút này khép nửa, có thể thấp thoáng thấy trúc xanh và trăm hoa bên ngoài cửa sổ. Trưởng Công chúa tựa trên giường gỗ mun trước cửa sổ, tay dựa gối lụa, hai nha hoàn đang đấm vai và chân cho bà. Triệu Nguyễn ngồi trên ghế thêu ở bên phải cạnh Trưởng Công chúa, một thiếu nữ mảnh mai ngồi ở bên cạnh bà ta. Triệu Nguyễn không vui liếc Quách Nhã Tâm một cái, nhưng không dám phát tác ở trước mặt Trưởng Công chúa.

[*] Tên đồ sứ dùng trong cung đình thời Tống.

Năm nay Chu Thành Bích mười một tuổi, mày liễu, mắt hạnh, mặt trái xoan, da trắng, rõ ràng là một mỹ nhân tương lai. Trưởng Công chúa căn dặn: "Mang ghế tới cho nhị phu nhân và lục tiểu thư."

Quách Nhã Tâm và Khởi La ngồi ở bên tay trái Trưởng Công chúa, Quách Nhã Tâm cung kính hỏi: "Thân thể mẫu thân đã khỏe hơn chưa?"

Trưởng Công chúa lạnh nhạt trả lời bà: "Khỏe hơn nhiều rồi. Các con thu xếp chỗ ở ổn thỏa chưa?"

"Tạ mẫu thân quan tâm, hôm qua đã thu xếp xong rồi."

Trưởng Công chúa khẽ gật đầu, trong lúc nhất thời hai người không có lời nào để nói. Triệu Nguyễn phá vỡ trầm mặc: "Mẫu thân, người đừng lo lắng chuyện Quốc Công gia nữa. Hoàng hậu nói chờ Hoàng thượng hết giận, nhất định sẽ nói đỡ cho Quốc Công gia."

Trưởng Công chúa liếc bà ta một cái: "Trong lòng ta lúc nào cũng không yên tâm, nhưng bản thân nó lại như chẳng sao cả... Cũng chẳng biết rốt cuộc là ai nhắm vào nó mà âm thầm ngáng chân như vậy."

"Phải chăng trong kinh này có người ghen ghét với nhà chúng ta, không muốn thấy chúng ta tốt?" Triệu Nguyễn nói, hoặc vô tình hoặc cố ý liếc Quách Nhã Tâm. Năm ấy Triệu Thái sư ủng hộ Hoàng thượng, Quách Tùng Lâm giữ thái độ trung lập, mà Tĩnh Quốc công Chu Mục lại giúp đỡ một Hoàng tử khác. Bây giờ Triệu gia và Quách gia đều được trọng dụng, phủ Tĩnh Quốc công lại không được Hoàng thượng thích. Cũng may Triệu Nguyễn là thê tử của Chu Minh Kỳ, có thế nào thì Triệu Thái sư cũng sẽ giúp đỡ phủ Tĩnh Quốc công, nhưng Quách Tùng Lâm vẫn luôn giữ quan hệ không gần không xa với phủ Quốc Công.

Trưởng Công chúa day day huyệt thái dương: "Được rồi, không nhắc tới những chuyện này cũng được. Vừa rồi con nói với ta cái gì? Chuyện A Bích và Thế tử Dũng Quan hầu à?"

"Vâng! Mẫu thân cảm thấy mối hôn sự này thế nào?"

"Huân Nhi xem như người trong nhà, tất nhiên là tốt. Nhưng năm nay nó mười bảy rồi, A Bích mới mười một tuổi, có thế nào cũng phải chờ bốn năm sau mới có thể gả đi, sao người ta chờ được?"

"Chuyện ấy mẫu thân không cần lo lắng. Huân Nhi cũng có thể nuôi tạm hai thiếp thất thông phòng bên cạnh rồi chờ A Bích gả đi làm chính thê là được." Triệu Nguyễn kéo tay Chu Thành Bích: "A Bích của chúng ta xinh đẹp, còn thông minh lanh lợi nữa, phủ Dũng Quan Hầu cưới về không lỗ."

Mặt Chu Thành Bích hơi ửng đỏ, không dám ngước mắt lên. Hôm qua, nàng ta chỉ lén nhìn Lâm Huân một chút ở minh đường, khí chất nam tử mạnh mẽ trên người hắn quả thực khiến lòng người rung động khi so sánh với những con mọt sách ốm yếu. Nàng ta chưa hiểu rõ hắn, cũng chưa thể nói là thích nhiều, nhưng mà có thể gả cho nam nhân như vậy thì chắc chắn sẽ khiến nhiều người hâm mộ ghen ghét muốn chết.

Trưởng Công chúa nói: "Nếu vậy, con bàn bạc với Kỳ Nhi là được, ta không có ý kiến."

Triệu Nguyễn vui mừng, cung kính khom người: "Tạ ơn mẫu thân!"

Trường Công chúa lại quay sang hỏi Trương ma ma: "Lâm di nương còn chưa được thả ra à?"

Trương ma ma trả lời: "Vâng. Tiểu công tử khóc lóc rất thương. Hôm qua tam tiểu thư lại tới chỗ Quốc Công gia cầu xin nửa ngày, Quốc Công gia có chút mềm lòng nhưng vẫn chưa hạ lệnh thả Lâm di nương ra khỏi Tư Quá Đường. Ôi, bà ta cũng chỉ là con cừu chịu tội thay mà thôi..."

Triệu Nguyễn cười lạnh trong lòng, Lâm Thục Dao chịu khổ là đáng đời. Ỷ có mấy phần nhan sắc, đi ra từ phủ Dũng Quan hầu, rất được Quốc Công gia sủng ái, lại còn sinh con trai, trong phủ đều sắp ngồi ngang hàng với bà ta rồi. Lần này Quốc Công gia bị vạch tội so giàu đều vì ả ta, nhốt lại cũng đáng.

Quách Nhã Tâm và Khởi La ngồi một lát, thấy không xen vào được thì dứt khoát cáo từ rời đi. Lúc các nàng đi ra, Mai Ánh Tú và Diệp Dung còn ở ngoài sân chờ Trưởng Công chúa tiếp kiến, hình như cũng đã quen chờ đợi.

Địa vị của thiếp thất trong nhà là như vậy, chỉ có thể xem là nửa chủ tử, mặc cho chủ mẫu sai khiến. Được sủng ái một chút thì có lẽ địa vị cao hơn. Nhưng cao hơn thế nào chăng nữa, con cái bọn họ sinh ra chỉ có thể gọi chủ mẫu là mẫu thân, gọi mình là di nương ở trước mặt người ngoài.

"Lục muội muội chờ chút." Chu Thành Bích chạy theo ra, hành lễ với Quách Nhã Tâm rồi kéo tay Khởi La nói: "Nhiều năm không gặp muội muội, ta có thể nói chuyện riêng với muội không?"

Quách Nhã Tâm đương nhiên cho phép, Khởi La ngờ vực bị Chu Thành Bích lôi đi, nghĩ thầm chẳng lẽ người này đổi nết rồi à? Đến góc khuất, Chu Thành Bích hất tay Khởi La ra rồi đẩy mạnh vai nàng. Bởi vì Khởi La béo, nàng ta gầy nên Khởi La chỉ lùi ra sau một bước.

"Tỷ muốn làm gì?"

Chu Thành Bích hiển nhiên không ngờ không đẩy được Khởi La, không vui nói: "Chu Khởi La, mẹ con các ngươi đến phủ Quốc Công thì phải tuân thủ phép tắc ở nơi này. Mẹ ta yêu cầu các ngươi đừng đi lung tung, vì sao hôm nay chạy tới Tùng Hạc Uyển hả?"

"Tổ mẫu ngã bệnh, chúng ta phải tới thăm, không tính là đi lung tung." Khởi La ăn ngay nói thật: "Cho dù đi lung tung, chúng ta cũng đã phân nhà, mẹ tỷ không quản được mẹ muội đâu."

"Ngươi!" Chu Thành Bích tiến lên một bước, Khởi La không cam lòng yếu thế hỏi: "Thế nào, tỷ lại muốn động thủ à?"

"Muội chờ đó cho ta!" Chu Thành Bích hung hăng trừng Khởi La rồi vênh mặt bỏ đi.

Khởi La trở lại bên cạnh Quách Nhã Tâm, Quách Nhã Tâm tò mò hỏi: "Ngũ tỷ con đã nói gì với con vậy?" Khởi La tất nhiên không thể nói thật, chỉ cười nói: "Hỏi thăm một chút thôi."

Bọn họ đi đến vườn hoa, trông thấy một đám hạ nhân túm tụm lại, chẳng biết đang làm gì. Quách Nhã Tâm bảo Ngọc Trâm đi qua nhìn thử. Ngọc Trâm trở về bẩm báo, thất công tử muốn cưỡi nhị công tử, nhị công tử không chịu, thất công tử đang gào khóc.

Chỉ thấy bên kia bọn hạ nhân hùa nhau lùi lại, một thiếu niên thanh tú mím chặt môi, cúi đầu đứng đấy. Bên cạnh là một đứa trẻ được bà tử bế, lớn tiếng nói: "Ta muốn cưỡi ngựa! Ngươi mau nằm bò xuống đất cho ta cưỡi!"

Giọng của thiếu niên run run: "Nhưng ta là ca ca đệ."

"Ngươi là con của nha hoàn ti tiện, ta không thừa nhận ngươi là ca ca!" Đứa bé kia bá đạo nói: "Ta lệnh cho ngươi để ta cưỡi! Nếu không thì ta nói với cha và tổ mẫu ngươi bắt nạt ta!"

Cơ thể của thiếu niên run rẩy hơn, chầm chậm cúi người. Hắn không cam tâm, hắn cũng muốn phản kháng, nhưng mẫu thân đã khuyên bảo hắn, trong nhà bọn họ là không có địa vị nhất, tuyệt đối đừng đắc tội người khác, nhất là phu nhân và người của Lâm di nương.

Khởi La nhớ tới kiếp trước đệ đệ mẹ kế sinh ra cũng bắt nàng làm ngựa cưỡi. Lúc ấy vì để mẹ kế và đệ đệ vui vẻ nên nàng cũng nhẫn nhịn nghe theo. Nhưng dựa vào đâu những người này muốn giẫm đạp tôn nghiêm của người khác chứ?

Nàng thẳng đi tới, kêu to với thiếu niên: "Không được thỏa hiệp!" Thiếu niên run lên, nghiêng đầu nhìn Khởi La. Khởi La đi đến bên cạnh thiếu niên, nói từng câu từng chữ với đứa ké kia: "Huynh ấy là người, không phải đồ chơi của ngươi."

Chu Cảnh Khải còn nhỏ không vui quát lên: "Đứa béo này là ai? Người đâu, đuổi nó đi!" Thằng bé trông trắng trẻo tròn béo, con mắt cũng to và sáng. Nếu không hỗn xược thì cũng rất đáng yêu.

Lúc này mấy hạ nhân xông tới, Chu Cảnh Thuấn vội vàng hèn mọn nói: "Ta cho đệ đệ cưỡi là được, các ngươi đừng làm khó nàng."

"Không được! Nàng quá xấu, các ngươi mau lôi nàng đi! Ta không muốn nhìn thấy nàng!" Chu Cảnh Khải ở trong ngực nhũ mẫu, không buông tha kêu lên.

"Các ngươi dựa vào đâu động thủ với ta?" Khởi La nhìn bốn phía, mạnh mẽ nói: "Ta là đích nữ nhị phòng!"

Những hạ nhân nhìn nhau, không ai dám tiến lên. Nhị phòng chỉ có một mình lục tiểu thư, vợ chồng nhị gia đều yêu thương vô cùng, trong phủ ai mà không biết? Chu Cảnh Khải cáu kỉnh, nhũ mẫu liên tục dỗ dành. Lúc này Quách Nhã Tâm đi tới, nhũ mẫu trông thấy kinh động đến cả nhị phu nhân thì đâu còn dám lỗ mãng, vội mang người đi.

Chu Cảnh Thuấn nhìn thấy Quách Nhã Tâm, không chắc lắm hỏi: "Ngài là... thúc mẫu?"

Quách Nhã Tâm cười gật gật đầu: "Con là Cảnh Thuấn à? Nghe nói con học ở thư viện Bạch Hạc có thành tích rất tốt." Chu Cảnh Thuấn ngượng ngùng gãi đầu một cái: "Con vẫn kém xa đại ca. Thúc mẫu, con cố ý từ thư viện về thăm di nương, di nương ngã bệnh. Tạ ơn thúc mẫu và... lục muội muội."

"Mau đi đi."

Chu Cảnh Thuấn hành lễ, dẫn theo thư đồng của mình rồi vội vàng đi.

Khởi La nhìn bóng lưng hắn hỏi: "Mẹ, cùng là con thứ, huynh ấy còn là huynh trưởng, tại sao phải chịu để Chu Cảnh Khải ức hiếp? Mẹ đẻ huynh ấy rõ ràng còn ở đó."

Quách Nhã Tâm đỡ vai của nàng nói: "Bởi vì Cảnh Khải là Lâm di nương sinh ra. Lâm di nương là di nương đại bá của con sủng ái nhất, xuất thân phủ Dũng Quan hầu, tuy là thiếp nhưng thân phận đặc biệt."

Khởi La nhìn thấy Chu Cảnh Thuấn là như thấy kiếp trước cúi đầu nhẫn nhục của mình, thật sự giận Chu Cảnh Khải. Tuổi còn nhỏ đã vậy thì sau khi lớn lên chẳng phải giống con trai mẹ kế làm việc ác rồi không chịu hối cải sao? Trên đường lưu vong là hắn ta ngại kham khổ, giả bệnh để mẹ kế nghĩ kế đưa nàng cho quan sai đổi chút ích lợi. Khởi La lắc đầu, cố gắng vứt bỏ những hồi ức không tốt, nói: "Mẹ, mẹ về trước đi, con muốn một mình ở lại chỗ này một lát."

Quách Nhã Tâm cũng không miễn cưỡng, để lại Ninh Khê theo nàng.

Ninh Khê đứng xa nàng một chút, im lặng không nói lời nào. Nàng biết tính tiểu thư, có chút khác những cô bé cùng tuổi. Cô bé tuổi này phần lớn hoạt bát đáng yêu, ngây thơ vô lo, tuy tiểu thư cũng thường xuyên như vậy nhưng vào lúc không ai hay biết sẽ vô thức lộ ra mấy phần nặng nề vượt quá tuổi. Tiểu thư từng nói, bởi vì thường xuyên mơ một vài giấc mơ kỳ quái, trong mơ giống như kiếp trước từng trải qua.

Khởi La đứng ở bên hồ một lát, trong lòng bình tĩnh lại, chuẩn bị đi về. Lúc xoay người trông thấy Chu Cảnh Khải đứng ở đằng kia, cười rất ngây thơ vô tội. Nàng sửng sốt một chút, Chu Cảnh Khải bỗng nhiên ném mấy cái pháo vang tới bên chân nàng, nàng bị kinh sợ, lùi ra sau mấy bước quên mất phía sau là hồ nước!

Ninh Khê sợ hãi kêu lên, nhưng mà tiến lên đã không kịp. Nàng cho rằng thất công tử nói xin lỗi, nào ngờ tuổi còn nhỏ mà lòng dạ độc ác như thế! Lúc này, trên cầu có một người chạy tới, nhào lên đưa tay muốn giữ chặt Khởi La.

Khởi La vốn tưởng rằng mình tiêu rồi, cam chịu nhắm mắt lại. Ai ngờ bỗng nhiên bị một người giữ chặt, nàng vội vã nắm chặt cái tay kia. Không ngờ, người kia lại không giữ chặt nàng, "tùm tùm" một tiếng, hai người cùng rơi xuống nước.

[1] Váy nhu.

undefined