Bệnh Phú Quý

Chương 22: Hứa hẹn



Khởi La kinh ngạc quay đầu.

Người kia xuất hiện trong ánh sáng, mặc áo dài vải màu xám, thân hình cao gầy, ngũ quan xuất chúng. Khởi La lùi ra sau hai bước rồi xoay người bỏ chạy. Nàng cũng chẳng biết tại sao mình muốn chạy, chỉ là không muốn nhìn thấy hắn!

"Khởi La!" Lục Vân Chiêu đuổi theo, giữ chặt cánh tay nàng, nàng hất mạnh ra.

Lục Vân Chiêu bất đắc dĩ ôm eo Khởi La, kéo nàng tới trước mặt mình, trong giọng nói mang theo một tia cầu xin: "Muội nghe ta nói được không?"

Khởi La quay đầu đi, nhưng không tránh hắn nữa.

Lục Vân Chiêu sờ đầu của nàng: "Bất luận muội nghe thấy cái gì thì cũng không phải là thật."

"Muội gửi thư cho huynh, huynh cũng không hồi âm lại! Huynh có biết muội lo lắng cho huynh thế nào không! Nhưng mà huynh thì sao, huynh vào kinh từ lâu rồi, lại ở trong phủ đệ của Phụ Quốc công, bận nịnh bợ Chu Mẫn Quân! Ngày ấy muội ở Nhạc Phong Lâu cũng thấy huynh!" Nước mắt Khởi La rơi xuống, giơ tay quệt đi: "Nhà Phụ Quốc công có thể cho huynh vinh hoa phú quý nên muội vô dụng rồi, huynh không muốn để ý đến muội nữa!"

Lục Vân Chiêu sửng sốt, kéo cánh tay nhỏ mập mạp của nàng: "Sao cơ, muội chưa nhận được hồi âm của ta ư? Khởi La, sao muội lại nghĩ như vậy?"

Khởi La cụp mi, nhìn dung mạo vô cùng tuấn tú của Lục Vân Chiêu. Nàng biết Lục Vân Chiêu không giống Lâm Huân, nhưng nàng không thích cảm giác bị vứt bỏ. Tuy lúc trước nàng biết có thể ngày sau hắn là quyền thần mới thân thiết với hắn. Nhưng mà về sau sớm chiều ở chung, trong lòng nàng thích người ca ca này. Sao nàng không biết lúc trước hắn tiếp cận nàng vì cha mẹ. Nàng cho rằng hắn giống mình, trong mấy năm ở chung cũng có phần tình cảm thật lòng, nhưng không nghĩ rằng một khi lợi ích bày ở trước mặt là nàng bị vứt bỏ không chút do dự.

"Muội biết sớm muộn gì huynh cũng sẽ cưới vợ, muội cũng hiểu rõ huynh không thể không mưu tính cho tương lai mình. Nhưng mà biểu ca, những năm qua huynh có tình cảm với Khởi La không?"

Cho dù năm tháng tàn khốc, vận mệnh nhiều thăng trầm, nhưng vẫn hi vọng mình từng được người trước mặt này đối xử dịu dàng.

Lục Vân Chiêu nghe xong, không những không giận mà còn cười, trên gương mặt trắng nõn có hai áng mây hồng. Sau khi cười, hắn nghiêm túc nói: "Ta biết muội thông minh, có nhiều thứ không nói muội cũng hiểu. Nhưng mà Khởi La, muội sinh ra ở thế gia hiển quý, từ nhỏ có cha mẹ cưng chiều, cơm áo không lo. Muội sẽ không hiểu, nếu như lúc một giọt nước, một hạt cơm cũng phải tự mình tranh, thiện lương ấy, đơn thuần ấy, những cái ấy đều quá xa xỉ."

Trong lòng Khởi La nhất thời cảm thấy khó chịu, Lục Vân Chiêu nói tiếp: "Ta nói những cái này, không phải muốn muội thông cảm. Từ khi ta sinh ra đã là con riêng danh không chính ngôn không thuận. Cha mẹ ngay cả hôn lễ chính thức cũng chưa từng làm, hơn nữa còn cùng mất sớm. Nếu như ta không tranh thì ta cũng chỉ là tiện chủng bị người ta giẫm đạp dưới lòng bàn chân. Nếu như ta không biết mình muốn gì, vĩnh viễn chỉ có thể làm một phế vật không làm nên trò trống gì. Ta oán trách vận mệnh bất công nhưng ta chỉ có thể chấp nhận và chống lại. Cho nên ta không sạch sẽ được như muội nghĩ." Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh, trong mắt lại như có sóng ngầm cuồn cuộn. Những quá khứ đen tối kia vẫn luôn là vết sẹo hắn cố gắng che giấu, bây giờ lại cam tâm để lộ cho nàng xem.

Khởi La vốn không muốn thấy hắn khổ sở.

"Ta thừa nhận ban đầu tiếp cận muội, thật sự là cố tình. Nhưng những năm qua, ta tự nhận không thẹn với lương tâm với muội." Lục Vân Chiêu lấy một túi gấm màu đỏ từ trong tay áo ra để vào trong tay Khởi La, Khởi La không biết trong đó có gì. Lục Vân Chiêu cười nói: "Đây là quà sinh nhật bù cho muội, ta tự mình làm. Bây giờ muội không muốn để ý đến ta cũng không sao, muội nghĩ thông suốt thì viết thư nói cho ta." Nói xong, hắn vỗ vỗ đầu Khởi La rồi đứng dậy rời đi.

Khởi La mở túi gấm đỏ ra, bên trong là một con thỏ nhỏ làm bằng đồng xu xâu bằng dây đỏ, khó trách nặng trĩu. Chẳng biết Quách Nhã Tâm tới từ khi nào, nhìn thứ trong tay Khởi La hỏi: "Vân Chiêu tặng cho con à?"

Khởi La gật đầu.

Quách Nhã Tâm không khỏi khen: "Đồ vật rất độc đáo, tiền là dùng để mừng tuổi, có thể trừ tai ương. Nếu tự mình làm thì rất tốn công sức." Thấy Khởi La không nói lời nào, Quách Nhã Tâm tìm một băng ghế đá rồi ngồi xuống, kéo con gái tới trước mặt, thấm thía nói: "Giảo Giảo, mẹ có chuyện phải nói với con. Trước khi tới kinh thành, mẹ từng hỏi riêng Vân Chiêu có muốn cưới con không, lúc ấy thằng bé nói con còn nhỏ, không đồng ý luôn. Nhưng vừa rồi thằng bé nói với mẹ, nó mong muốn chăm sóc con cả đời. Con biết ý nghĩa của lời cam kết này chứ?"

Khởi La kinh ngạc nhìn Quách Nhã Tâm, nàng không hề biết chuyện này. Quách Nhã Tâm nâng gương mặt của nàng lên nói: "Thằng bé sẽ không lấy con gái Phụ Quốc công, nó muốn cưới con. Những năm qua thái độ của thằng bé với con, mẹ đều nhìn thấy. Còn nhớ khuyên tai mẫu đơn con rất thích không? Trước đó lúc Ninh Khê lấy ra lau, phát hiện bên dưới đáy có khắc chữ, là tác phẩm thủ công của đại sư Minh Tu. Nghe nói yêu cầu ông ta làm đồ vật rất khó."

Khởi La kinh sợ, nàng vốn tưởng rằng thứ ấy chẳng qua là thứ Lục Vân Chiêu mua bừa trong quán nào đó, đâu ngờ lại là đồ Minh Tu làm? Mấy chục năm nay, Minh Tu hầu như không làm đồ trang sức nữa, tác phẩm tồn tại trên đời còn khó cầu hơn. Sao hắn cầu được... lại vì sao trước giờ không nói?

"Không chỉ có đôi khuyên tai, mỗi một thứ hắn tặng cho con đều có thể nói là tốn hết tâm tư. Có thể Vân Chiêu làm việc thật sự vì công danh lợi lộc, nhưng nếu hắn có xuất thân như Thế tử Dũng Quan hầu thì đâu đến nỗi thận trọng từng bước như vậy. Bởi vì như vậy, hắn đối xử thật lòng với con mới càng đáng quý hơn, có phải không?"

Khởi La hiểu ý của Quách Nhã Tâm. Nàng làm người hai kiếp, tuy thân phận rất khác biệt nhưng kiếp trước nàng có Diệp Quý Thần che chở, kiếp này có cha mẹ che chở, Lục Vân Chiêu có cái gì đâu? Chỉ có bản thân hắn. Nếu không có tâm cơ thủ đoạn, với xuất thân của hắn, ngày sau sao có thể ngồi ở vị trí cao?

Quách Nhã Tâm thấy sắc mặt Khởi La không còn quá khó coi, kéo nàng đi cáo từ Tào phu nhân. Tào phu nhân tự mình tiễn các nàng ra ngoài. Trước khi lên kiệu, Tào Tình Tình hiếm khi kéo Chu Khởi La nói: "Đừng suy nghĩ, vui vẻ lên. Nếu trong kinh buồn chán quá thì tới tìm ta chơi." Quách Nhã Tâm mỉm cười nhìn hai đứa bé, nói với Tào phu nhân: "Tẩu tử, vậy chúng ta đi đây."

Tào phu nhân gật đầu, mỉm cười nhã nhặn.

Trên đường trở về, Khởi La nghiêm túc suy nghĩ một vấn đề. Có phải nàng thật sự hơi mập hay không? Cứ cảm giác dáng người yểu điệu giống Chu Huệ Lan, Tào Tình Tình mới trông xinh đẹp.

Quách Nhã Tâm cho rằng nàng đang nghĩ tới Lục Vân Chiêu, bèn nói: "Bây giờ Vân Chiêu muốn chuyên tâm chuẩn bị cho kỳ thi của Lễ bộ, sau khi thi xong, mẹ lại nói chuyện của các con với hắn."

"Mẹ..." Khởi La có chút xấu hổ: "Bây giờ nói những chuyện này chẳng phải quá sớm sao?"

"Sớm chỗ nào? Sang năm là con mười tuổi rồi, sớm quyết hôn sự của con, ta và cha con cũng có thể yên tâm hơn. Huống hồ chỉ là đính hôn, cũng chẳng phải thật sự gả con đi, ta còn phải giữ con lại thêm mấy năm nữa."

Khởi La xấu hổ nghe bà nói, vội vàng chuyển chủ đề: "Mẹ, về sau con không thể ăn uống như bây giờ nữa. Con muốn gầy hơn một chút." Ngón tay Chu Huệ Lan thon dài khớp xương rõ ràng, lúc cầm bút lông cực kỳ đẹp mắt. Nàng ta mặc váy thắt lưng rất nhỏ giống như hoa lan trong cốc. Ngược lại nàng mặc gì cũng trông mập mạp thô kệch.

Vừa rồi lúc Lục Vân Chiêu ôm nàng, hình như còn thở hổn hển, quá mất mặt.

Kiếp trước Khởi La cũng chẳng phải đại mỹ nhân gì, nhiều nhất xem là một tiểu gia bích ngọc [*], nhưng dáng người mảnh mai, dịu dàng nhã nhặn, người tới cầu thân cũng chẳng ít. Ngược lại bây giờ, bởi vì tiếc mạng mà ăn rất nhiều, phù lên giống lu nước, chẳng đáng yêu trắng trẻo bằng lúc bốn năm tuổi.

[*] Con gái rượu của một gia đình có tiền.

Quách Nhã Tâm không nhịn được bật cười: "Vừa rồi còn chê làm mai sớm, bây giờ đã bắt đầu thích chưng diện rồi à? Con còn nhỏ, béo chút mới đáng yêu. Mọi người nói con gái mười tám thay đổi nhiều, có lẽ về sau con sẽ tự gầy đi."

Khởi La bĩu môi, cũng không dám mạo hiểm, nếu như không thể gầy thì sao? Nàng cũng không muốn bị người ta chê cười cả đời.

Vào phủ Quốc Công, Quách Nhã Tâm dắt Khởi La đi về. Đi vào con đường nhỏ trong rừng, gặp Chu Minh Kỳ và Mạnh Tứ Bình từ đối diện đi tới. Mạnh Tứ Bình hình như đang bẩm báo công việc trong phủ, trong tay còn cầm sổ sách.

Quách Nhã Tâm vội kéo Khởi La tránh sang ven đường, để bọn họ đi qua trước. Chu Minh Kỳ lại dừng ở trước mặt bọn họ, mắt nhìn phía trước nói: "Bệnh phong hàn lúc trước khỏi hẳn chưa?"

"Tạ đại ca quan tâm, đã không sao rồi." Quách Nhã Tâm cung kính trả lời.

"Trời giá rét, đi ra ngoài nhớ mặc nhiều một chút." Chu Minh Kỳ nói xong thì dẫn Mạnh Tứ Bình đi.

Khởi La đưa mắt nhìn Chu Minh Kỳ rời đi, nói thật thì Khởi La cảm thấy đại bá tuấn tú xuất chúng hơn phụ thân, trên người có phong độ quyết đoán của gia chủ. Hiếm thấy là tuy ông ấy trông uy nghiêm, nhưng trong cương có nhu, rất thân thiết với bọn tiểu bối Khởi La. Nàng quay đầu nhìn Quách Nhã Tâm, phát hiện ra bà đang thất thần thì gọi một tiếng: "Mẹ?"

Quách Nhã Tâm hoàn hồn, cười nói: "Chúng ta đi thôi." Các nàng đi chưa được mấy bước thì nhìn thấy một mỹ nhân tuyệt sắc vịn tay nha hoàn đứng ở đó, là Lâm Thục Dao. Ngũ quan của bà ta cực đẹp, màu da giống như hồng mai trong tuyết, trong trắng có hồng. Trên người choàng áo che nắng, bên trong mặc áo ngoài thêu hoa văn bươm bướm, váy màu trắng hoa mai, vừa đoan trang vừa không mất vẻ xinh đẹp.

"Nhị phu nhân mới từ bên ngoài trở về à?" Bà ta cười hỏi, giọng rất êm ái, hát lên chắc chắn dư âm còn văng vẳng bên tai.

Quách Nhã Tâm chưa từng có qua lại gì với bên Lan Khê Viện, chỉ từng gặp mặt Lâm Thục Dao mấy lần mà thôi, bèn lịch sự trả lời: "Buổi sáng dẫn Khởi La đi thăm Tào phu nhân. Lâm di nương chuẩn bị đi đâu thế?"

Lâm Thục Dao cười nói tự nhiên: "Ta tới tìm Quốc Công gia, vừa hay hình như thấy chàng đi tới bên này."

Quách Nhã Tâm giơ tay chỉ ra đằng sau: "Đại ca đi hướng kia."

"Đa tạ." Lâm Thục Dao hơi cúi người rồi vịn tỳ nữ bên cạnh đi qua Quách Nhã Tâm và Khởi La.

Sau khi đi xa, Lâm Thục Dao cười như không cười nói: "Ngâm Tuyết, ngươi có nhìn thấy dáng vẻ vừa rồi của Quốc Công gia không?"

"Không có gì khác ngày thường."

Lâm Thục Dao nói với vẻ châm chọc: "Ta theo ông ấy nhiều năm vậy rồi, nhưng tới bây giờ ông ấy chưa bao giờ quan tâm ta có sinh bệnh hay khỏe hay không, mặc nhiều quần áo hay ít."

Ngâm Tuyết như đã hiểu ra: "Ý người là Quốc Công gia đối với Nhị phu nhân... Nhưng mà làm sao lại như vậy? Nô tỳ hoàn toàn nhìn không ra."

"Tính tình Quốc Công gia có thể cho ngươi nhìn ra sao?" Lâm Thục Dao liếc xéo nàng ta một cái: "Lúc trước lão gia Quách gia là Vĩnh Hưng Quân lộ Chuyển Vận sứ, lão Quốc Công gia dẫn theo Quốc Công gia đi nhậm chức làm Đề Điểm Hình ngục Công sự ở đó, Trưởng Công chúa và nhị gia thì ở lại trong kinh. Quách lão gia và lão Quốc Công gia đều là ba năm sau hết nhiệm kỳ mới được gọi về, ai và ai quen biết trước, không rõ ràng sao?"

Ngâm Tuyết bỗng hiểu ra gật gật đầu: "Vậy tại sao về sau Quốc Công gia lại lấy phu nhân? Gia thế Quách gia rõ ràng cũng không kém mà?"