Bệnh Phú Quý

Chương 49: Thăm hỏi



Thi Phẩm Như hết sức tức giận, Triệu Nguyễn cũng tự biết gặp rắc rối rồi nên ỉu xìu rời đi. Khởi La bị bốn năm tỳ nữ vây quanh đưa ra ngoài Trúc Lý Quán, cười xấu hổ: "Sư phụ, không cần huy động nhiều người như vậy. Con không sao, có thể tự mình đi."

"Cẩn thận chút không thừa. Lúc đầu không ngăn Triệu Nguyễn lại, là ta sơ xuất, lại khiến con chịu tội." Thi Phẩm Như nghiêng đầu gọi tỳ nữ đưa cái bọc cho Ninh Khê: "Nơi này để những tác phẩm thời kỳ đầu của Thanh Liên cư sĩ, sư huynh của con sắp xếp lại cho con rồi. Trong lúc con dưỡng thương, lúc rảnh chép vài tấm đi, vết thương lành rồi thì mang tranh vẽ xong rồi cho ta xem."

"Vâng, đồ nhi nhớ rồi." Khởi La nhìn góc khuất trên con đường một chút: "Sư phụ cảm tạ sư huynh thay đồ nhi."

Thi Phẩm Như gật đầu. Thầm nghĩ, bây giờ mà nha đầu này còn nhớ tới Từ Tu. .

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||

Tô Từ Tu là chính nhân quân tử, trải qua chuyện Triệu Nguyễn gây náo loạn cũng không muốn lộ diện, tránh cho liên lụy thanh danh Khởi La. Khởi La cảm kích hắn, trong lòng càng thấy tiếc cho hắn. Người như vậy nên có giai nhân dịu dàng ở bên cạnh, tình người ấm lạnh, thưởng tuấn tài. Chứ không phải như Chu Thành Bích được Triệu Nguyễn dạy dỗ, quả thật là trâu gặm mẫu đơn.

Thi Phẩm Như nhìn Khởi La ra ngoài rồi mới quay người nói: "Ra đi, tấm lòng của ngươi, nàng biết rồi."

"Sư muội huệ chất lan tâm [*], thẳng thắn vô tư, ngược lại là con quá lo lắng." Tô Từ Tu chậm rãi đi tới, cười nhẹ nhàng nói.

[*] Nhân cách và tấm lòng tốt.

"Chuyện Chu gia là Hoàng hậu nương nương ra mặt, ta không thể từ chối ở trước mặt, nhưng cũng không hề đồng ý, cũng không biết Triệu Nguyễn sẽ tìm tới cửa." Thi Phẩm Như xua xua tay: "Thôi, không nhắc tới chuyện này nữa. Nói đi nói lại, Nguyệt Đường à, Tư Nhân qua đời rồi, con cứ một mình như vậy nàng cũng sẽ không yên tâm. Ngũ tiểu thư của Chu gia không phải mối lương duyên, nhưng khuê tú trong kinh cũng không ít."

Tô Từ Tu ngẩng đầu lên nhìn lên bầu trời: "Trong lòng ta chứa nàng, cưới người khác là bất công với người đó. Ngày nào ta buông tay được, gặp được cô nương mình thích thì ta sẽ theo đuổi."

Thi Phẩm Như thở dài. Nghe hắn nói như vậy, tuy có ý qua loa lấy lệ, nhưng không nói không lấy nữa, rốt cuộc cũng là chuyện tốt.

Bên kia, Khởi La ra khỏi Trúc Lý Quán, Mộ Vũ dựa vào xe đang nghĩ tâm sự, quay đầu nhìn thấy Khởi La quấn băng gạc trên trán, lập tức giật mình, chạy tới hỏi: "Tiểu thư sao vậy?" Nàng cho rằng trong quán này an toàn tuyệt đối, nàng không giỏi văn hoa, chỉ sợ sẽ ngủ gật nên mới không vào cùng.

Khởi La trấn an nàng: "Chỉ là bất cẩn bị va phải. Đừng rêu rao."

Ninh Khê lấy áo choàng cho Khởi La khoác thêm, mũ trùm rất lớn, cũng che khuất cả mặt, người ngoài nhìn không thấy. Khởi La đang muốn lên xe ngựa, bỗng có một người nhảy ra từ một góc, hộ viện vội vàng vây quanh ngăn cản: "Người nào!"

Khởi La liếc mắt, nhìn thấy là một công tử không quen biết, Mộ Vũ lại nhận ra, giơ kiếm lên: "Tại sao lại là ngươi?"

Vương Thiệu Thành xoa xoa tay cười cười, thò đầu muốn nhìn rõ thì bị Ninh Khê và Mộ Vũ chặn lại, vội vàng nói: "Đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn nói hai câu với Chu tiểu thư."

Mộ Vũ nói nhỏ giải thích với Khởi La: "Tiểu thư, người này là người hôm đó trèo tường, công tử nhà Khu Mật sứ Vương Tán."

"Tiểu thư không muốn nói chuyện với ngươi, đi mau!" Ninh Khê trách mắng.

Khởi La thản nhiên nói: "Đừng dây dưa với hắn, chúng ta đi thôi."

"Chu tiểu thư không muốn biết chuyện của Lục Vân Chiêu sao!" Vương Thiệu Thành bị hộ viện cản trở không thể tiến lên, chỉ lớn tiếng kêu lên: "Nếu như ta có cách cứu hắn thì sao?"

Thân thể Mộ Vũ chấn động, gần như muốn thốt ra là cách gì nhưng nghĩ tới phẩm hạnh người này, rất có thể hắn chỉ lấy cớ để tiếp cận tiểu thư, bèn nhắc nhở sau lưng Khởi La: "Tiểu thư đừng mắc lừa, người này rất xảo trá, không thể tin."

Khởi La căn bản không tin Vương Thiệu Thành có thể có cách cứu Lục Vân Chiêu, nhưng hắn đã nói ra thì nàng cũng không ngại nghe một chút: "Chúng ta chuyển sang chỗ khác nói chuyện đi."

...

Xe ngựa dừng ở trên con đường nhỏ dẫn ra đường chính. Khởi La bảo hộ viện cho Vương Thiệu Thành đến bên cạnh xe ngựa, mình thì tựa vào gối lụa nhắm mắt nghỉ ngơi, không lộ mặt: "Vương công tử mời nói."

Vương Thiệu Thành muốn đến gần một chút, hộ vệ trước sau đều nhìn hắn ta chằm chằm. Hắn ta buộc phải nhìn rèm cửa sổ hé mở trên xe ngựa: "Cha ta nói có thể chứng minh Lục Vân Chiêu không giết viên quan kia, nhưng muốn hắn giao cô nương hắn cứu ra trả lại cho đại bá ta."

"Cô nương?" Khởi La mở to mắt, nhìn Mộ Vũ. Mộ Vũ vội vàng quỳ gối xuống bên cạnh cắn môi.

"Chỉ cần chứng minh hắn không giết viên quan kia thì sẽ không sao à?" Hôm nay rõ ràng Khởi La nghe nói còn có một bức thư, bức thư này mới là mấu chốt.

Vương Thiệu Thành cũng chỉ biết nửa vời về chuyện Lục Vân Chiêu, Vương Tán sẽ không nói rõ ràng với hắn ta. Hắn ta chỉ biết Lục Vân Chiêu đối đầu với đại bá, cướp tân nương chưa gả của đại bá. Đại bá viết thư tố cáo với cha, bọn họ bèn bày ra một vụ án mạng giá họa cho Lục Vân Chiêu.

"Đương nhiên không chỉ như vậy. Còn muốn nàng giải trừ hôn ước với hắn rồi gả cho ta thì ta mới có thể bảo cha ta nương tay, thả hắn ra." Vương Thiệu Thành cợt nhả nói.

"Vô sỉ." Ninh Khê quát nhỏ một câu. Khởi La không hề tức giận: "Lời của Vương công tử ta nghe rõ cả rồi. Nếu không có chuyện gì khác thì cáo từ trước."

Vương Thiệu Thành sững sờ, Khởi La hạ lệnh xe ngựa chạy đi. Hắn ta vội lùi lại hai bước, trơ mắt nhìn xe ngựa lướt qua trước mặt hắn ta. Hắn ta không cam lòng giậm chân, nhưng không hề nản chí, nói sao thì sẽ còn có cơ hội.

Không khí trong xe ngựa rất ngột ngạt, Mộ Vũ không thể không thành thật khai báo: "Không phải nô tỳ không muốn nói, là sợ tiểu thư lo lắng. Công tử quả thật cứu được một cô nương, cô nương đó là muội muội của công tử, ở chung với nhau từ nhỏ. Về sau bị đưa đến phía nam, những năm qua công tử vẫn luôn tìm nàng."

Khởi La suy nghĩ: Vì một muội muội, lại không tiếc đắc tội nhà họ Vương, xem ra muội muội này rất quan trọng với hắn. Hắn không sợ bởi vậy mà ảnh hưởng con đường làm quan của mình sao?

Mộ Vũ nhìn vẻ mặt của Khởi La, rất sợ nàng hiểu lầm, giải thích nói: "Tiểu thư, công tử thật sự không có gì với vị cô nương kia, chỉ là huynh muội thôi!"

Khởi La cười nói: "Ta biết, đừng căng thẳng."

Đoàn người về đến nhà, Khởi La vốn cúi đầu vội vã về chỗ ở của mình, không ngờ đúng lúc va vào Quách Nhã Tâm, bị bà phát hiện vết thương. Quách Nhã Tâm không ngờ tới Trúc Lý Quán bái sư học nghệ còn có thể gặp Triệu Nguyễn gây sự, vừa đau lòng vừa tức giận: "Hôn sự của A Bích không thành, bà ta không nghĩ vấn đề của mình mà giận chó đánh mèo con là sao?"

Tuy Khởi La không thích Triệu Nguyễn, nhưng chuyện hôm nay cũng có một nửa là ngoài ý muốn. Lúc ấy Triệu Nguyễn chỉ hất nàng ra, là nàng đứng không vững, vừa hay va vào bàn. Nàng sợ Quách Nhã Tâm tức giận đi tìm Triệu Nguyễn rồi lại chịu thiệt, bèn khuyên nhủ: "Cũng không thể chỉ trách đại bá mẫu, bà ta sốt ruột tức giận vì chuyện ngũ tỷ tỷ. Là con bất cẩn, hơn nữa chỉ là vết thương nhỏ mà thôi. Mẹ tuyệt đối đừng nói cho cha, tránh cho cha đi tìm đại bá, lại xảy ra chuyện ồn ào, cho người khác xem trò cười của cả nhà chúng ta."

"Con ấy." Quách Nhã Tâm cầm tay Khởi La, con gái hiểu chuyện, bà lại càng đau lòng hơn. Nhưng Khởi La nói không sai, nếu như huynh đệ ruột cứ bất hòa gây gổ vì chuyện hậu trạch, truyền đi cả nhà sẽ mất hết mặt mũi.

Nửa tháng sau, vết thương trên đầu Khởi La gần như khỏi rồi, không để lại sẹo. Trong lúc nàng dưỡng thương, chuyên tâm vẽ lại hai bức tranh của Thanh Liên cư sĩ, tốn thời gian vài ngày cũng cảm thấy hài lòng. Nào ngờ cầm đi cho Thi Phẩm Như chỉ bảo, lại bị bà phê bình không ra gì.

Khởi La có chút nhụt chí, ủ rũ trở về, tự giam mình ở trong phòng tiếp tục suy nghĩ. Chuyện vẽ tranh này không thể nóng vội, nếu như không thể tĩnh tâm thì chẳng làm nên trò trống gì. Khởi La nhắm mắt lại, đốt một nén nhang, chậm rãi khôi phục cảm xúc.

Sau một lát, Ninh Khê gõ cửa tiến vào, tới trước mặt Khởi La nói: "Tiểu thư, bên Dũng Quan hầu có thư."

Khởi La lập tức tỉnh táo.

Lâm Huân thu xếp cho Khởi La và Lục Vân Chiêu gặp mặt, tất nhiên không thể trực tiếp dẫn nàng tới đại lao nên bảo Tào Tình Tình lấy cớ, trước tiên để Khởi La tới Tào phủ.

Tào Tình Tình đưa Khởi La vào trong phòng của mình, bảo Thúy Bình thay cho nàng trang phục hộ vệ và áo choàng.

Tào Tình Tình ngồi ở bên cạnh nói: "Muội biết không, lúc vị kia sai người truyền tin cho ta, ta giật nảy mình đó. Hai người... là quan hệ thế nào vậy?"

"Tỷ đừng hiểu lầm, chúng ta chẳng có quan hệ gì cả." Khởi La vội vàng làm sáng tỏ.

Tào Tình Tình không tin: "Không có gì, sao hắn có thể giúp muội như vậy chứ? Phải biết ta và mẹ cũng lo lắng cho Vân Chiêu ca ca, nhưng làm gì cũng không gặp được đâu. Hắn còn nói Tô phủ nhiều người phức tạp không tiện, cố ý muốn ta về nhà, có thể thấy được nghĩ rất chu toàn."

Nói thật, lúc trước lúc Lâm Huân đồng ý, Khởi La cũng có chút bất ngờ. Nhưng nàng không nghĩ sâu nguyên nhân, hiện tại có thể nhìn thấy Lục Vân Chiêu là quan trọng nhất. Tào Tình Tình đưa Khởi La đến cửa phụ, gọi bà tử mở cửa ra rồi nàng ấy dặn dò: "Muội phải chú ý một chút, đừng đi quá lâu. Ta ở nhà chờ muội."

"Muội biết rồi." Khởi La đi ra ngoài. Vu Khôn xách đèn lồng tới, dẫn nàng vào xe ngựa nóc màu xanh bên cạnh.

Thật ra trong lòng của nàng có chút lo lắng, cô nam quả nữ thế này vô cùng mạo hiểm, huống hồ Lâm Huân muốn làm gì, nàng cũng không thể phản kháng. Nhưng không hiểu sao nàng lại tin tưởng hắn.

Lên xe ngựa rồi, Lâm Huân dựa đầu vào vách xe ngựa nhắm mắt nghỉ ngơi như rất mệt mỏi. Khởi La ngoan ngoãn co lại ở một góc, bất động cũng không nói chuyện, như một cái cọc gỗ. Chỉ là thỉnh thoảng vẫn sẽ liếc trộm động tĩnh của Lâm Huân bên kia. Đèn trong xe ngựa cũng không sáng, ngọn lửa lớn bằng hạt đậu nhảy tới nhảy lui. Hắn nằm trong bóng tối, thân thể cao lớn cường tráng chiếm hết một góc, thỉnh thoảng thay đổi tư thế, hình như ngủ không thoải mái lắm.

Thật ra Lâm Huân không hề ngủ, hắn thay đổi tư thế chỉ là muốn nhìn rõ vết thương trên trán Khởi La khỏi chưa. Thấy rõ nàng rồi, cái trán trơn bóng hoàn hảo, hắn mới yên tâm rồi tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

Gần đây công việc bận rộn, hắn thu xếp gặp Lục Vân Chiêu cũng tốn không ít công sức, tất nhiên là có chút mệt.

Trong xe ngựa rất yên tĩnh, Khởi La bỗng nhớ tới một số việc của kiếp trước. Còn nhớ lúc mưa xuân ở dưới gốc cây hạnh, nàng nhớ mẫu thân chưa từng gặp mặt, lại sợ mẹ kế không vui nên lén trốn ở một chỗ vắng vẻ dưới hiên khóc. Khi ấy nàng là một cô bé thích khóc, gặp phải chuyện không vui cũng chẳng dám trút giận với ai, chỉ biết nén giận rồi khóc. Khi ấy Lâm Huân tản bộ một mình tới gần, trong tay cầm một cái ô giấy dầu màu mực, thân hình cao lớn chặn lại màn mưa.

Thấy nàng ở đó, lúc đầu hắn muốn quay người rời đi, nàng lại đánh bạo gọi: "Lâm thúc!"

Hắn không đi nữa, đồng thời thu ô, ngồi xuống nơi cách nàng hơi xa, nhìn nàng khóc. Hắn rất ít nói, trông cũng không biết an ủi người khác, chỉ là lúc nghe thấy nàng thút thít nói nhớ mẫu thân thì thốt ra một câu: "Mẫu thân ngươi là một nữ nhân rất tốt."

Nàng muốn biết nhiều chuyện về mẫu thân hơn, tha thiết nhìn hắn.

"Phụ thân ngươi không nói với ngươi à?" Lâm Huân nhíu mày.

Nàng lắc đầu, tiến tới một chút, muốn nghe rõ. Hắn nói: "Ngươi ngồi yên ở đó, đừng đến đây."

Thật ra hắn rất không thích người khác chủ động đến gần hắn. Hoặc là không quen. Ngày ấy trong màn mưa hoa hạnh vẫn nở rực rỡ như gấm, nam nhân ngồi ở dưới hoa, vẻ mặt rất nghiêm túc lại vô cùng kiên nhẫn nói về một nữ nhân chẳng liên quan gì tới hắn, chỉ vì an ủi tâm hồn tổn thương của một cô bé.

Hắn dịu dàng ở trong từng năm tháng mơ hồ ấy. Vì vậy có một khoảng thời gian rất dài, Khởi La không thể tin rằng, hắn sẽ là người tự tay đẩy mình xuống vực sâu.

Lúc nàng hoàn hồn lại từ trong hồi ức thì gương mặt đã ướt. Nàng vội đưa tay lau, sợ bị hắn phát hiện.

Đến nơi, Lâm Huân tự động tỉnh lại, hắn xuống xe ngựa trước rồi đỡ Khởi La xuống. Chẳng biết có phải thủ vệ chuẩn bị xong rồi không mà không hề làm khó, Khởi La thuận lợi chui vào.

Lục Vân Chiêu không phải là trọng phạm, nơi giam hắn, không phải đại lao mà giống chỗ làm việc của quan viên Chính sự đường hơn. Ánh trăng mỏng xuyên qua lan can cửa sổ hành lang, chiếu xuống đất, Khởi La đi trong cái bóng của Lâm Huân, trong lòng có mấy phần nặng nề.

Nàng chỉ có ký ức của hai đời, chẳng thể nào giúp đỡ chút gì cho Lục Vân Chiêu về chính sự. Nếu như kiếp trước nàng sinh ra ở nhà công hầu cao quý, cho dù là sống trong khuê phòng thì cũng sẽ biết một vài sở thích của nhân vật lớn để kết giao. Nhưng mà kiếp trước nàng chỉ là con gái Huyện lệnh bé nhỏ, cũng chỉ quen biết một mình Lâm Huân. Ngay cả Lâm Huân bây giờ cũng chỉ là thiếu niên Dũng Quan hầu, có lẽ rất giỏi hành quân đánh trận, ở trên chính sự cũng là người mới. Nàng không biết rốt cuộc Lục Vân Chiêu phải như thế nào mới có thể thoát khỏi chuyện này.

Ngoài phòng có hai cấm quân canh giữ, Lâm Huân giơ tay lên một cái là hai người kia khom người lui xuống. Hắn xoay người, nói với Khởi La: "Nàng chỉ có nửa canh giờ. Nói ngắn gọn thôi." Là hắn đồng ý giúp nàng, nhưng mà nghĩ tới nàng sẽ ở cùng một chỗ với Lục Vân Chiêu, không tránh khỏi muốn tay chân động chạm, hắn cũng chẳng thoải mái lắm. Dựa vào tính cách của hắn thì sẽ trực tiếp kéo nàng rời đi. Nhưng Vu Khôn nói với hắn, thích một người, phải xem nàng muốn cái gì. Nàng thật sự rất lo lắng cho Lục Vân Chiêu nên vừa rồi mới rơi lệ ở trên xe ngựa.

Vì nước mắt của nàng nên hắn tác thành cho bọn họ.

Khởi La nói tạ ơn, Lâm Huân quay người đi.

Nàng đẩy cánh cửa sơn hồng ra, người kia ngồi yên tĩnh ở trong góc, trang phục gọn gàng, không một sợi tóc rối như không phải bị tạm giam mà chỉ tạm trú ở đây. Trong phòng có một chiếc nến tối mờ, có chút ít còn hơn không.

"Biểu ca." Khởi La khẽ gọi. Bóng dáng kia giật mình, nhưng không hề cử động.

Có lẽ hắn tưởng rằng ảo giác? Khởi La tiến lên, bàn tay khoác lên vai hắn. Lúc này Lục Vân Chiêu mới ngẩng đầu lên, ngạc nhiên mừng rỡ: "Khởi La, thật sự là muội! Sao muội lại tới đây?" Hắn kéo Khởi La tới ngồi xuống bên cạnh, nghiêng người ôm nàng, lúc này mới cảm thấy chân thực: "Vừa rồi huynh tưởng rằng đang nằm mơ. Muội... tới như thế nào vậy?"

Khởi La cũng không hề giấu giếm hắn: "Muội tìm Dũng Quan hầu giúp đỡ."

Lục Vân Chiêu buông Khởi La ra, cầm tay của nàng hỏi: "Hắn có... làm gì muội không?" Hắn còn nhớ rõ lúc ở hành cung, Lâm Huân rõ ràng rất quan tâm Khởi La. Nam nhân hiểu rõ nam nhân nhất, nói Lâm Huân không nghĩ tới Khởi La chắc chắn không có khả năng.

Khởi La bật cười: "Xem huynh nói này, hắn có thể làm gì muội chứ?"

Lục Vân Chiêu yên lòng, giơ tay nâng mặt Khởi La lên: "Xin lỗi, để muội lo lắng rồi."

Mặt của hắn lúc sáng lúc tối ở trong ánh sáng tối mờ, Khởi La nhìn thấy sắc mặt của hắn, tuy cố hết sức che giấu nhưng vẫn lộ ra vẻ tiều tụy. Cho dù là người khí phách, rơi vào tình cảnh này đều khó tránh như vậy, huống hồ Lục Vân Chiêu vốn là người hiếu thắng.

Khởi La lắc đầu: "Là huynh chịu khổ, muội biết sơ qua rồi. Nhưng hình như cha và mọi người không có cách cứu huynh. Bây giờ nên làm gì? Huynh có cách tự cứu mình không?"

Lục Vân Chiêu cười rất nhẹ nhàng: "Không cần lo lắng, huynh không sao hết, cũng không cần người khác cứu. Huynh chỉ là không ngờ người của nhà họ Vương to gan tới vậy, dám tính toán huynh. Nhưng mà trò mèo này, không có chứng cứ, bọn họ cũng chẳng làm gì được huynh đâu."

"Nhưng mà bức thư... đã ở trong tay Hoàng thượng rồi." Khởi La cẩn thận nói.

"Bức thư ấy huynh có thể giải thích với Hoàng thượng, chỉ là liên quan rất lớn, phải chờ thời cơ. Hơn nữa..." Lục Vân Chiêu ngừng lại. Hắn không thể nói băn khoăn trong lòng ra, chuyện bức thư ấy nhắc tới liên lụy rất lớn nên hắn mãi không có hành động gì... Nếu nàng biết bức thư ấy, vậy chuyện Tiêu Tiêu chắc chắn cũng biết nhỉ?

Lục Vân Chiêu vừa tính giải thích hai câu, ở cửa có người gọi: "Ca ca!"

Khởi La còn chưa thấy rõ người tới là ai thì cửa đã bị đẩy ra, không thể không đứng lên. Nàng cúi đầu nhìn thấy một người ôm Lục Vân Chiêu, bởi vì ánh sáng trong phòng quá tối, thấy không rõ dung mạo. Nhưng nghe âm thanh kia, rõ ràng là nữ tử.

"Tiêu Tiêu?" Lục Vân Chiêu kéo người trong ngực ra. Tối nay là ngày gì? Làm sao tới hết vậy.

"Muội rất lo lắng cho huynh, là Lăng Vương dẫn muội tới." Lục Tiêu lại ôm Lục Vân Chiêu, giống như trong phòng chỉ có hai người bọn họ. Khởi La nghĩ, huynh muội bọn họ hiếm khi gặp lại, nàng không nên ở chỗ này quấy rầy, hơn nữa không còn sớm nữa, bèn dịu dàng nói: "Biểu ca, muội đi trước nhé."

"Được, muội đi đường cẩn thận nhé." Lục Vân Chiêu muốn đứng lên tiễn, Lục Tiêu lại ôm hắn thật chặt không chịu buông tay, âm thầm nhìn Khởi La bằng con mắt thù địch. Nàng ta tất nhiên biết người kia là ai, vừa rồi ở ngoài, nàng ta đã nhìn thấy rõ ràng chuyện trong phòng. Đây là người ca ca thích sao? Nhưng mà nàng ta không thích.

Khởi La ra khỏi phòng, đóng cửa lại, nhìn thấy một người dựa vào lan can bên cửa sổ. Hắn giống như tiên nhân đạp ánh trăng giáng trần, giống như mộng ảo, đẹp đến nỗi không chân thực. Khởi La dụi dụi mắt, người kia cười, tuấn tú làm người ta kinh ngạc: "Chu tiểu thư, chúng ta có thể nói chuyện hay không?"

Tác giả muốn nói:

Người này không phải nhân vật mới nhé, nhân vật cũ đó.