Bệnh Trạng Yêu Say Đắm

Chương 5: Làm cho chị thoải mái



Edit: Tiểu Màn Thầu

Sau khi sự hoảng loạn qua đi, lúc này cô mới phát hiện ánh mắt của Chu Kỳ Lạc.

Cậu cứ lẳng lặng mà nhìn chăm chú vào cô như vậy, thu hết những sự chật vật trước đó của cô vào đáy mắt.

Cô thở gấp, trên gương mặt lộ ra vài phần khó xử và thất thố.

Đột nhiên cậu nâng tay trái lên giúp cô chỉnh tóc mái. Với động tác này của cậu, làm cho cô sợ hãi rụt người giống như một chú chim non sợ cành cong.

Phản ứng của cô làm động tác của Chu Kỳ Lạc khựng lại. Hiện giờ cô cực kì nhạy cảm, tất nhiên sẽ nhận ra.

Trong giờ phút này, cậu không có tức giận giống như trước đó, mà phụt cười một tiếng, dường như tất cả mọi việc vừa rồi chỉ là một trò đùa mà thôi.

“Chị sợ em sao? Em cũng đâu có ăn thịt chị!” Những lời nói này ẩn chứ mười phần hàm ý.

“Yên tâm đi,” cậu cúi đầu hôn lên trán cô, “Em chỉ muốn làm cho chị thoải mái mà thôi. Em thực sự….”

Sau đó cậu cúi người kề sát bên tai cô thấp giọng nói: “Rất thích chị.”

Lúc này cậu không còn gọi cô là “Chị gái” nữa —— cô rất có ác cảm với từ này.

“Vì vậy, chúng ta hãy ở bên nhau đi!” Cậu thể hiện một bộ dạng đương nhiên.

Cô mở to mắt, bởi vì việc cậu tự mình quyết định mà khiến cho cô giật mình. Chỉ vì cậu thích cô, mà cô phải ở bên cạnh cậu sao? Đây là cái đạo lý bá đạo gì vậy!

Ngay sau đó cô lập tức nhíu mày, muốn lên tiếng dạy bảo cậu. Nhưng lời chưa kịp thốt ra, đã nghe thấy đối phương bổ sung thêm một câu: “Em biết chị cũng thích em mà.”

Cô rất muốn hỏi cậu một câu ai cho cậu tự tin như thế, chỉ là hiện giờ với cái tư thế này, thực sự không thích hợp để nói chuyện, “Em đứng lên trước đi!”

Cô đẩy cậu một phen, cậu thuận thế xoay người ngồi gần mép giường. Cậu lấy khăn giấy đặt ở đầu giường của cô, lau chùi những ngón tay thon dài của mình. Trong lúc cô đang chỉnh lại váy áo, nhìn thấy hành động này của cậu, khó tránh khỏi việc đỏ mặt.

Vì thế cô tức giận đến mức muốn hộc máu vội nói: “Em mau cút về phòng của mình đi!”

“Ồ ——-” Chu Kỳ Lạc bất mãn và oán giận hô lên một tiếng, “Chúng ta còn chưa nói chuyện xong đâu!”

“Nói xong rồi.” Cô ngồi bên cạnh qua loa nói với cậu một câu, rồi đẩy cậu xuống giường, cô muốn cậu đứng lên. Nhưng cậu vẫn không nhúc nhích, cô cũng không biết phải gì với cậu nữa.

“Chị không đồng ý với em, đêm nay em sẽ không rời khỏi đây.” Tuy lời nói này là uy hiếp, nhưng so với cảm giác nguy hiểm trước đó, hiện giờ giống như đang làm nũng.

Điều này chứng tỏ, tâm tình lúc này của Chu Kỳ Lạc khá tốt. Vì thế trong nội tâm của cô thầm cân nhắc giữa lợi và hại, cuối cùng cô cũng cho ra một kết luận, “Chị biết rồi. Chị sẽ suy nghĩ lại, có được không?”

Nhìn thấy Chu Kỳ Lạc nghiêng đầu nhìn về phía mình, cô nói thêm một câu: “Chị cần thời gian.”

Việc yêu cầu thời gian chỉ là một kế quản binh mà thôi. Trong lòng cô thầm nghĩ như vậy. Cũng may mắn, cậu đã tin vào lời nói của cô.

Cậu thở nhẹ một hơi, “Được.” Theo sau lại nghiêng người đến, hôn nhẹ lên môi cô.

“Ngủ ngon.”

Cậu đứng lên đi về phía cửa phòng, thứ nhô cao ở giữa đũng quần của cậu hiện ra rõ ràng.

Cô ngại ngùng lập tức nhìn về hướng khác, giả vờ như chưa phát hiện ra điều gì.

Sau đó cậu đứng ở cánh cửa nhìn cô thêm một lúc, bắt cô phải nói lời chúc ngủ ngon với mình, sau đó mới lưu luyến rời khỏi phòng.

Cuối cùng cũng tiễn được Chu Kỳ Lạc đi, cô lập tức ngã người xuống giường, bắt đầu ngây ngốc.

Cô hồi tưởng đến lần đầu tiên nhìn thấy Chu Kỳ Lạc.

Lần đó mẹ có ý định dẫn ba dượng giới thiệu với cô, khi ấy cô tan ca khá trễ, vì vậy có hơi vội vàng.

Đi đến chỗ ngã rẽ xem chút nữa đã đụng vào người đang đi tới, người đó chính là Chu Kỳ Lạc.

Khi ấy cô vội nói lời xin lỗi, ngẩng đầu lên   nhìn cậu. Không thể không nói, khi ấy cô đã có vài phần bất ngờ. Khó quên nhất chính là nụ cười của cậu, giống như một ánh mặt trời ấm áp vậy.

Sau đó hai người gặp lại nhau trong phòng bao của nhà hàng, cả hai đều giật mình.

Lúc đó cô còn cho rằng: Thật đáng tiếc….

Đáng tiếc điều gì, đại khái chỉ có trong lòng cô hiểu rõ nhất.

Chu Kỳ Lạc rất nhạy cảm, có lẽ cậu đã sớm nhìn ra cô có hảo cảm với cậu, nhưng vẫn luôn che giấu không để lộ ra ngoài mà thôi.

Có bao giờ cậu giống như cô lo lắng cho cái gia đình này không?

Cuối cùng cô vội lắc đầu, không muốn suy nghĩ tiếp nữa, cô đứng lên đi tắm rửa một phen….

Trong thời gian này, Chu Kỳ Lạc luôn thường xuyên trở về nhà, ba mẹ đều nói mặt trời sắp mọc hướng Tây mất rồi. Mỗi lần trên bàn cơm đều trêu chọc cậu, nhưng cô chỉ biết cúi đầu cố giảm bớt sự tồn tại của mình, cô cảm thấy chột dạ không dám nhìn đến bọn họ.

Khá khen cho Chu Kỳ Lạc, trên bàn ăn không ngừng nói ngọt với ba mẹ, nào là nhớ nhà muốn quay về thăm ba mẹ, nhưng ở bên dưới gầm bàn lại “Không cẩn thận” chạm vào phần đùi của cô, mỗi lần cô dời chân đi nơi khác, cậu càng một tấc muốn tiến thêm một thước, mãi đến khi cô hung hăng trừng mắt cậu mới chịu an phận.

Trong lúc học đại học Chu Kỳ Lạc có tham gia một band nhạc, cậu lại nhuộm tóc thành màu bạch kim.

Lúc nhìn thấy màu tóc mới này của cậu, cô sửng sốt nhìn chằm chằm cậu một lúc.

Vì vậy cậu vội hỏi cô: “Có phải xấu lắm không?” Thấy cô lắc đầu, cậu lại hỏi tiếp, “Có phải trông quá nổi bật, cho nên chị không thích hả?”

Dường như chỉ cần cô nói một câu không thích, cậu sẽ lập tức đi ra ngoài nhuộm tóc lại.

Cô cảm thấy Chu Kỳ Lạc cũng khá đáng yêu, trong quá khứ dường như cậu chưa từng thể hiện tính cách này trước mặt cô, chân thành và thẳng thắn.

Thậm chí tận sâu trong nội tâm của cô cũng xuất hiện một tia ấm áp, dù sao không phải ai cũng đều quan tâm và chú ý đến nhất cử nhất động của cô như vậy.

Vì thế cô nhìn cậu mỉm cười nói, “Không có, chỉ là có chút ngạc nhiên thôi.”

Mái tóc vàng của Chu Kỳ Lạc giống như mặt trời chói chan ngày hè, mái tóc bạch kim  thì  giống như mặt trời vào ngày đông. Nói tóm lại hai khí chất đều hoàn toàn khác nhau, nhưng đều sẽ hấp dẫn ánh mắt của người khác.

Cô rất muốn nói cho cậu biết, quả thực màu tóc bạch kim này rất hợp với cậu. Nhưng mà trước sau cô vẫn không nói ra….

Mối quan hệ của bọn họ mập mờ như vậy. Cô không có cách nào phủ nhận việc cô có hảo cảm với cậu, chỉ là cô cũng hiểu rõ, bọn họ không thích hợp với nhau.

Cho dù là thân phận của bọn họ, hay thậm chí là tính cách đều là một mối tai họa ngầm.

Giống như bên dưới mặt hồ tĩnh lặng dần xuất hiện những cơn sóng ngầm mãnh liệt, đến một lúc nào đó sẽ trở thành sông cuộn biển ngầm*.

( * Sông cuộn biển ngầm: đồng nghĩa với dời non lấp biển.)