[BHTT] Đế Sư

Chương 10: Công chúa phải đi học



Thẩm Dao Quân vẫn chưa ngủ, từ nãy tới giờ nàng chỉ là giả vờ.

Chờ thêm một lúc nữa, nàng mới xoay người, đôi mắt lặng lẽ mở một khe hở nhỏ.

Lý Quý Hâm đã ngủ rồi. Trong khi ngủ bộ dáng của nàng an tĩnh như hoa sen dưới ánh trăng, hàng lông mi dài cong vút thỉnh thoảng lại hơi nhúc nhích, hơi thở của nàng vừa ấm vừa sâu. Thẩm Dao Quân nghiêng đầu nhìn một lúc, bĩu môi một cái rồi xuống khỏi giường.

Nàng nhặt lấy tấm chăn đắp lên cho người ta. Mỹ Nhân Nữ Phó đối xử với nàng không tồi, chỉ là hiện tại không phải là thời điểm để cho nàng thưởng thức mỹ nhân.

Chân trước của nàng mới vừa bước ra nhà gỗ nhỏ, Lý Quý Hâm liền mở bừng mắt. Kéo cái chăn trên người xuống, nàng lặng lẽ đi tới phía sau cánh cửa.

Ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua song cửa sổ chiếu xuống mặt đất trong căn phòng nhỏ, một phần ánh sáng hắt lên, dừng ở trên người Thẩm Dao Quân vẫn đang đứng bên ngoài.

Công chúa ngốc nhảy nhót mà đi tới như cũ, nàng đi thẳng về phía An Ninh Các.

Lý Quý Hâm nhận thấy sự tình có gì đó không đúng, nên quyết định ẩn mình đi theo phía sau.

Trong An Ninh Các, căn phòng của Thanh Thư vẫn còn đèn sáng. Thẩm Dao Quân đi qua, trực tiếp vào thẳng trong phòng của mình.

Thanh Thư vẫn còn ở đây, nàng biết Thẩm Dao Quân sẽ trở về: "Công chúa!"

"Ngọc Tú đâu rồi?"

"Đã trở về rồi." Thanh Thư trả lời.

Thẩm Dao Quân gật gật đầu, Thanh Thư chuẩn bị trở về phòng của mình thì lại bị ngăn lại.

Nàng hơi liếc mắt ra phía bên ngoài cửa, sau đó thổi tắt ngọn nến: "Đừng ra, ta cũng không biết có phải Lý Quý Hâm thật sự ngủ rồi hay không nữa."

"Nếu vậy thì công chúa trở về..."

"Không có việc gì đâu." Thẩm Dao Quân cười cười: "Ngày mai chỉ cần nói nửa đêm ta bị mộng du nên đã trở lại."

Lý Quý Hâm ở bên ngoài An Ninh Các đợi một hồi lâu không thấy có động tĩnh gì mới an tâm mà rời đi. Chỉ là một canh giờ sau đó, Thẩm Dao Quân lại ra khỏi An Ninh Các, đi một chuyến tới Dục Tú Cung.

Sắc trời tối tăm, Mây che khuất nguyệt, Thâm u tiểu tĩnh, Cô ảnh mưa bay.

...

Sáng sớm hôm sau, Lý Quý Hâm rời khỏi giường từ khi còn rất sớm. Tối hôm qua An Ninh Các không hề có động tĩnh nào nữa, nhưng nàng vẫn lo lắng cho công chúa ngốc sẽ xảy ra chuyện, nên vô cùng lo lắng chạy ngay tới An Ninh Các. Khi nàng tới nơi thì thấy công chúa ngốc còn trong ổ chăn ngủ ngon lành.

Thanh Thư đi lên, nhìn thấy Lý Quý Hâm có mặt thì cũng không một chút hoang mang: "Hôm nay nữ phó thức dậy sớm quá."

Trong lòng Lý Quý Hâm đã có vài phần rõ ràng: sợ là An Ninh Các cũng không bình lặng nhưng bề ngoài nhìn thấy này. Nhưng nàng không nói ra những điều này, chỉ nhàn nhạt cười rồi nói: "Dù sao ta cũng là nữ phó của công chúa, đến hôm nay đã là ngày thứ ba, cũng đã đến lúc bắt đầu giảng dạy cho công chúa được rồi. Hôm nay là ngày đầu tiên, công chúa dậy muộn thì thôi vậy. Nhưng từ nay về sau còn làm phiền Thanh Thư cô nương mỗi ngày hãy để cho công chúa vào giờ mão thì ở trong thư phòng chờ ta."

"Giờ mão?" Thanh Thư cả kinh: "Như vậy thì có quá sớm hay không?"

"Vào giờ mão Hoàng Thượng đã phải vào triều rồi, đâu ra cái từ "sớm" như vừa nói?" Lý Quý Hâm vừa cười vừa nói: "Hôm nay đều mau giờ thìn, Thanh Thư cô nương hãy đánh thứ công chúa dậy đi."

Thẩm Dao Quân ngủ cũng chưa được bao lâu, khi nàng từ Dục Tú Cung khi trở về cũng đã là giờ sửu.

"Để... Để cho công chúa ngủ thêm một lúc nữa đi." Thanh Thư ở bên ngoài thay công chúa ngốc xin được khoan dung: "Sợ là tối hôm qua công chúa ngủ không đủ giấc."

"À ha?" Lý Quý Hâm hơi nhướng mày, nét mặt bình tĩnh như nước: "Tối hôm qua ta đã mang công chúa đến chỗ ở của ta, tại làm sao hôm nay sáng sớm nàng lại trở về An Ninh Các?"

Thanh Thư còn chưa kịp mở miệng trả lời, nàng đã lại một lần nữa nói tiếp: "Chớ có nói với ta rằng công chúa đã mộng du. Bởi vì nếu thật là như vậy thì đây là bệnh, cần phải trị gấp. Lát nữa ta sẽ đi bẩm báo với Hoàng thượng và Hoàng hậu, để họ cho phái một thái y tới trị bệnh cho công chúa."

Lời muốn nói lại bị Lý Quý Hâm cướp lời nói trước, Thanh Thư tức khắc á khẩu không trả lời được.

Thấy nàng không còn biết làm sao, Lý Quý Hâm liền càng khẳng định, An Ninh Các là cái nơi có nhiều chuyện đang được giấu giếm, những gì nàng nhìn thấy chỉ là cái vỏ bên ngoài.

Vì thế nàng xoay người trực tiếp gõ cửa phòng công chúa ngốc, thấy không ai đáp lời liền đạp cửa đi vào.

Thời điểm mỹ nhân tức giận trông rất xinh, ngay cả cái động tác đá cửa mà nhìn cũng vẫn rất ưu nhã.

Công chúa ngốc trở mình một cái rồi lại ôm chăn ngủ tiếp, mặc kệ bên cạnh mình có một người đang đứng nhìn. Lý Quý Hâm tức giận trợn mắt nhìn, nàng tóm lấy người nào đó ra khỏi chăn: "Rời giường!"

Hai mắt của công chúa ngốc mông lung, chỉ hé ra một cái khe hở bé nhỏ đến không đáng kể, trong miệng thì lầu bầu không rõ ràng: "Không muốn rời giường mà... Thanh Thư ngươi đi ra ngoài đi!"

Nàng đã đem Lý Quý Hâm trở thành Thanh Thư, đúng là như vậy! Thanh Thư là một thị nữ rất trung thành, mặc kệ là công chúa đang tỉnh hay là đang ngủ, nếu đã ra lệnh, nàng nhất định sẽ nghe theo.

Vì thế nàng quay đầu lập tức đi ra ngoài, để mặc một mình Lý Quý Hâm đứng ngẩn ra ở trong phòng công chúa ngốc.

Lý Quý Hâm: "..."

"Thanh Thư tại sao người còn chưa đi ra ngoài vậy?" Vẫn đang nửa mộng nửa tỉnh công chúa ngốc lẩm bẩm: "Đi ra ngoài đi!" Vừa nói nàng vừa giương nanh múa vuốt mà vung cánh tay lên, cái nắm tay nhỏ đánh một cái thật mềm yếu lên trên người Lý Quý Hâm, một chút cũng không đau.

Bao nhiêu tức giận vừa nãy của Lý Quý Hâm tức khắc tan thành mây khói. Nàng bắt lấy nắm tay kia, hít vào sâu một hơi: "Công chúa, mở mắt ra đi! Nhìn cho thật rõ ràng ta là ai."

Đến lúc này công chúa ngốc mới cảm thấy không thích hợp, nên lại hé ra một khe hở nhỏ. Ánh vào mi mắt chính là gương mặt đoan trang, tú khí của mỹ nhân. Vì thế nên lại mở miệng nỉ non: "Mỹ Nhân Nữ Phó là tới bồi A Dao ngủ hay sao? A Dao buồn ngủ quá! A Dao còn muốn ngủ thêm một lát nữa." Nàng bĩu môi, trên làn da mượt mà ửng hồng như trái chín, bàn tay nàng ôm lấy Lý Quý Hâm không buông, chỉ giây lát sau lại cất lên tiếng ngáy nho nhỏ.

Lại là cứ như vậy mà ngủ?

Lý Quý Hâm dở khóc dở cười. Muốn ném lại ném không xong, muốn kéo lại kéo không lên.

Trong khi đó công chúa ngốc lại còn nói mớ trong mộng: "Mỹ Nhân Nữ Phó thật là thơm, so với hoa trong Ngự Hoa Viên lain còn thơm hơn!" Một bên khóe miệng lại còn chảy ra một ít nước miếng, trong không khác gì một tiểu sắc quỷ vậy.

Sau khi suy đi nghĩ lại, cuối cùng sắc mặt Lý Quý Hâm vẫn mặt trầm xuống, nàng xách lấy cái người vẫn vắt trên người mình xuống: "Nếu công chúa vẫn tiếp tục tùy hứng, vậy thì chương trình học hôm nay của chúng ta sẽ đổi thành, buổi chiều công chúa đi Ngự Hoa Viên bắt cho ta một chậu con kiến mang về đây. Bữa tối của chúng ta đêm nay sẽ là món kiến chiên dầu đi."

Vẫn đang ngủ say công chúa ngốc đột nhiên mở một con mắt: ối!... Sắc mặt của Mỹ Nhân Nữ Phó hơi có vẻ không tốt cho lắm, cứ như thể còn một tháng bổng lộc chưa đưa cho nàng ấy vậy. Nàng lại mở nốt một con mắt còn lại: trên tay của Mỹ Nhân Nữ Phó có một quyển sách, vấn đề là nàng đang cầm quyển sách với tư thế như cầm một cục gạch, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng phang một cái lên đầu mình.

Tức khắc nàng bị cả kinh đến nhảy dựng lên. Ngay vào cái lúc bàn tay của Lý Quý Hâm còn chưa rơi xuống, nàng đã kịp gào khóc lên!

Ngoài cửa Thanh Thư tức khắc vọt lao vào: "Công chúa, ngài làm sao vậy?"

"Mỹ Nhân Nữ Phó muốn bắt A Dao ăn con kiến! A Dao không vui! A Dao còn đang buồn ngủ!" Vừa khóc nàng vừa đưa tay lên dụi dụi cặp mắt vẫn đang buồn ngủ kia, thoạt nhìn nhu nhược, đáng yêu làm sao.

Lý Quý Hâm chửi thầm trong lòng, công chúa tuy ngốc, nhưng kỹ thuật diễn lại tốt vô cùng.

"Lý nữ phó, tốt nhất là ngài nên để công chúa ngủ thêm một lúc nữa đi." Thanh Thư lại một lần nữa cầu tình cho công chúa.

Lý Quý Hâm chỉ cười, nàng cúi xuống, nhìn thẳng vào hai mắt công chúa ngốc: "Ta, nữ phó của ngươi, nói được thì làm được! Bây giờ ngươi có thể lựa chọn hoặc lập tức rời giường đi thư phòng, hoặc là rời giường trễ một chút rồi tới Ngự Hoa Viên." Dứt lời thẳng lưng, cõng theo túi sách đi thẳng ra cửa: "Ta ở bên ngoài chờ ngươi."

Hoàn toàn không cho công chúa ngốc thêm chút cơ hội nào làm nũng khóc nháo. Hùng hài tử không rời giường nổi đều thích khóc nháo như vậy, đều là do nuông chiều mà thành, ra ngoài chờ một chút thì tốt rồi. Dù sao cũng đã ở Hoa Xà Sơn mang theo tiểu sư muội lớn lên, đối phó với hùng hài tử vẫn luôn cái kiểu một khóc hai nháo ba thắt cổ, một lời không hợp liền mách lẻo này ấy mà, làm lơ chính là cách tốt nhất để đáp lại.

Nàng vừa ra đi, công chúa ngốc liền không khóc nữa.

"Công chúa!" Thanh Thư ở một bên thấp giọng nói: "Nàng căn bản không tin là ngươi vì mộng du mà trở về."

"Ta biết!" Thẩm Dao Quân nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa rồi vừa cười vừa nói: "Nàng thông minh như vậy, làm sao lại không nhìn ra được đây? Nếu ta muốn sử dụng nàng, vậy thì hãy để cho nàng chậm rãi tự tìm ra con đường chúng ta đi. Bây giờ ta sẽ rời giường trước đã."

"Nàng muốn ngài sau này mỗi ngày rời giường vào giờ mão để còn học bài." Thanh Thư truyền đạt lại lời của Lý Quý Hâm.

Thẩm Dao Quân buông tay: "Về việc này, rời giường thì được, nhưng ta sẽ không học bài. Ai bảo ta là một kẻ ngốc đây!"

Nàng tỏ ra ngoan ngoãn đi thư phòng. Tuy rằng thời gian tiếp xúc chỉ mới là mấy ngày, nhưng đây lại là một cái người làm được việc dám đối nghịch với Thái Tử, bắt công chúa đi bắt con kiến rồi ăn con kiến.

Lý Quý Hâm ngồi ở trong thư phòng, trên mặt bàn bày đủ tứ thư ngũ kinh, thậm chí còn có cả sách trị quốc cùng sách dùng binh. Nhìn cả chồng thư tịch này thì thấy so với chương trình học tập của Thái Tử cũng không thiếu một phần nào. Điều này làm làm Thẩm Dao Quân không khỏi sửng sốt.

Nàng ngửa đầu dùng vẻ mặt ngây thơ mà nhìn Lý Quý Hâm: "Đây là... Quá nhiều sách như thế, A Dao phải học tới khi nào?"

"Nếu công chúa chịu khó học, bất quá chỉ cần khoảng ba bốn năm, bảy tám năm mà thôi." Lý Quý Hâm trả lời.

"Ta... Ta thấy hoàng huynh cũng đang học cái này nha." Công chúa ngốc cũng chỉ là tùy tiện nói một câu như vậy rồi đưa tay chỉ cuốn sách Bàn về cách dùng binh đang bị Lý Quý Hâm dùng tay đè lên: "A Dao cũng phải học cái này hay sao?"

"Đúng rồi!" Lý Quý Hâm trả lời đến dứt khoát.

Thấy nàng mờ mịt không biết làm sao, đến lúc này Lý Quý Hâm mới chịu giải thích, nàng nói: "Thái Tử có thể học thì công chúa cũng có thể học. Nếu không muốn để cho người ta khi dễ thì không thể rơi lại đằng sau người ta. Hàng ngày Thái Tử đều ở Đông Cung học tập, lẽ nào công chúa lại chỉ biết mỗi việc chơi đùa?" Nàng rũ mắt nhìn nàng, dùng lời thật thấm thía: "A Dao, ngươi còn nhỏ, còn có cả một đống thời gian, những gì ta hiểu được chưa chắc đã là nhiều, nhưng thân là sư phụ của ngươi nên ta sẽ đem toàn bộ hiểu biết của mình truyền lại cho ngươi. Về sau này ngươi sẽ thấy được là, tất cả những kiến thức về kinh bang tế thế cùng cách dùng binh mà các nam nhân học được đều là đại trí tuệ. Ngươi có thể tùy thời dùng tới."

Trong lòng Thẩm Dao Quân ngẩn ra.

Dường như trong nháy mắt, thiếu chút nữa nàng đã cho rằng Lý Quý Hâm chọc thủng hết thảy những lời nói dối của mình rồi.

Nhưng sao có thể? Nàng đến đây cũng chỉ mới có ba ngày thôi nha.

Trong khoảng thời gian nàng giả ngây giả dại mấy năm nay, hoàng hậu lén lút dạy cho nàng làm sao để trị quốc dùng binh. Không có một công chúa nào lại có được kiến thức sâu rộng như nàng. Còn hiện tại, khi mà người khác vẫn cho rằng này đó sách dùng binh, trị quốc chỉ là dành riêng cho nam nhân thì lại có một cái nữ phó hoàn toàn không biết gì cả nói với nàng rằng, mấy thứ này, nàng cũng có thể sử dụng đến.

"Vậy khi nào thì A Dao mới dùng đến chúng được đây?" Nàng mở miệng dò hỏi.

Lý Quý Hâm liền vừa cười vừa trả lời: "Khi nào ngươi không còn ngốc nữa."

"Vậy khi nào A Dao sẽ không ngốc nữa?" Công chúa ngốc ngửa nửa đầu, thè ra đầu lưỡi.

Nhưng Lý Quý Hâm lại chỉ cười mà không nói.

Không bao lâu sau, công chúa ngốc lại bẹp miệng gào khóc. Tiếng khóc của nàng cực kỳ hào phóng, Thanh Thư đang ở cách vách lại một lần chạy tới.

"Công chúa! Ngài lại làm sao vậy?"

Lý Quý Hâm nghiêm túcngồi lật sách một bộ chuyện này không liên quan gì đến mình, Công chúa ngốc lauhai hàng nước mắt, bàn tay nắm chặt lại đầy vẻ căm giận cùng bất bình: "Mỹ NhânNữ Phó khi dễ ta! Mỹ Nhân Nữ Phó nói ta là đồ ngốc! Ta mặc kệ! Ta muốn Mỹ NhânNữ Phó đem quần áo đang mặc trên người trả lại cho ta, để cho nàng lại mặc cáibộ giả làm nhiều chỗ thủng trước kia ở truồng mà chạy!"