[BHTT] Đế Sư

Chương 48: Công chúa hồi cung



Lúc Lý Tấn Nhất xách một con sói trở lại dọa cho công chúa ngốc phải nhảy dựng lên Lý Tấn Nhất đã bĩu môi, đầy mặt là cái vẻ không vui: "Quỷ nhát gan công chúa, ngươi lừa ta! Cái đồ chơi đó rõ ràng là không thể dùng được! A a a... Tấn Nhất không vui! Tấn Nhất phải đánh Quỷ nhát gan công chúa một trận mới được! Sư tỷ ngươi đừng có mà cản ta!"

Dĩ nhiên là Lý Quý Hâm không ngăn trở việc mấy đứa trẻ này cãi nhau ầm ĩ rồi. Nàng ngồi sang một bên cắn ngón tay nhìn.

Công chúa ngốc muốn được giải thích, nhưng mà căn bản là Lý Tấn Nhất không cho nàng cơ hội giải thích. Cứ như vậy hai cô nhóc làm màn truy đuổi, chơi đùa đến thật ồn ào. Chỉ có Trầm Ngọc Tú lặng yên ngồi ở một bên đọc sách. Cuối cùng nàng gấp quyển sách lại rồi đứng lên, nhìn thẳng vào Lý Quý Hâm để hỏi: "Nữ phó đại nhân, Ngọc Tú có một vấn đề muốn thỉnh giáo ngươi."

"Vậy sao? Ngươi nói đi!" Hiếm khi thấy được cái tiểu cô nương Trầm Ngọc Tú văn tĩnh luôn làm người ta thấy hài lòng này lại như vậy. Nhận biết của Lý Quý Hâm về các cô thiếu nữ cũng chỉ giới hạn ở Lý Tấn Nhất và Trầm Dao Quân mà thôi. Vì vậy đối với Trầm Ngọc Tú, nàng càng muốn ôn hòa hơn một chút.

Vẫn đang cùng Lý Tấn Nhất chơi trò truy đuổi, đột nhiên công chúa ngốc dừng bước lại, nàng nhìn chằm chằm về phía Lý Quý Hâm đầy vẻ cảnh giác.

"Thật ra nữ phó đại nhân là rất để ý tỷ tỷ, đúng không?" Trầm Ngọc Tú hạ thấp giọng để hỏi.

Lý Quý Hâm nhìn về phía công chúa ngốc một cái, người này vẫn luôn quay đầu sang bên này, âm thầm chú ý đến mình.

"Ta là nữ phó của Trường Ninh công chúa, đương nhiên càng phải để ý đến nàng rồi." Lý Quý Hâm trả lời hết sức đúng mực.

Trầm Ngọc Tú hé miệng cười một tiếng: "Nữ phó đại nhân thông minh như vậy, có rất nhiều chuyện là không thể gạt được ngươi rồi đi?" Đây là nàng đang ám chỉ chuyện Trầm Dao Quân giả bộ ngu. Đối với công chúa ngốc, biểu hiện của Lý Quý Hâm bao giờ cũng luôn tỏ ra rất bình thường, một chút cũng không giống như đây là lần đầu tiên tiếp xúc với người ngốc, đối với suy nghĩ của kẻ ngốc không có gì là không thể hiểu vậy.

Trầm Ngọc Tú cũng là một cô nương thông minh, bằng không, năm năm qua Dục Tú cung luôn phải thông qua hoàng hậu mới có đường giây liên lạc với bên ngoài, thường ngày còn phải phối hợp với Trầm Dao Quân diễn xuất thì làm sao có thể một chút cũng không bị phát hiện như vậy đây.

Lý Quý Hâm chỉ cười mà không nói.

Trầm Ngọc Tú cúi đầu cũng không lên tiếng. Nữ phó không trả lời, chính là ngầm chấp nhận.

Thật ra thì tỷ tỷ cũng có dự đoán từ trước rồi. Nàng đã sớm nhận định, không bao lâu nữa nữ phó sẽ phát hiện ra được bí mật nhỏ của mình.

Người từ trong kinh thành mang tới tin tức. Người này đã không ngừng ra roi thúc ngựa mà đuổi tới doanh trại Hổ Phách. Một là liên quan tới việc xác nhận vấn đề an toàn của Trường An công chúa, hai là tới hỏi thật cụ thể về những gì đã xảy ra với Ngô Lập Bình, phải đem cho được thi thể trở về, ba là thúc giục Trường Ninh công chúa nhanh chóng hồi cung.

Thích tướng quân đã sớm an bài hết thảy mọi việc liên quan đến Hổ Phách doanh, thi thể thì đã bị phân hủy gần như hoàn toàn. Giữa thời tiết nóng bức, chờ cho đến khi chở về đến kinh thành, thi thể Ngô Lập Bình đã bị thối rữa hoàn toàn. Phải chở về cho bằng được một là đem thi thể hồi hương, hai là để nghiệm thi. Xem ra trong kinh không hề tin vào lời giải thích của Hổ Phách doanh.

Việc Trầm Dao Quân cùng Lý Quý Hâm phải hồi kinh, cũng đồng nghĩa với việc Lý Tấn Nhất phải trở lại Hoa Xà sơn. Trong mấy ngày thuận đường đi cùng nhau, hai tiểu cô nương vẫn không ngừng tranh cãi ầm ĩ, nhưng đến lúc phải từ biệt thật rồi lại tỏ ra lưu luyến không thôi.

"Hu hu hu... Sư tỷ, ngươi phải dẫn Quỷ nhát gan công chúa đi kinh thành, còn Tấn Nhất lại phải trở về Hoa Xà sơn bồi sư phụ thật rồi. Đến bao giờ các ngươi mới trở lại đây? Liệu ta có thể đi kinh thành thăm các ngươi hay không? Sư tỷ thường xuyên viết thư cho Tấn Nhất có được không? Quỷ nhát gan công chúa có đồ chơi mới thì nhất định phải mang một ít chia cho Tấn Nhất đó nha." Lý Tấn Nhất giữ lấy tay Lý Quý Hâm thật lâu vẫn không chịu buông ra.

Lý Quý Hâm sờ chỏm tóc ngây ngô của nàng một cái: "Ta sẽ còn trở lại."

Công chúa ngốc chống cằm mở đôi mắt to nhìn nhìn: "Ta có thể sẽ cho người gửi cho ngươi đồ chơi. Nếu như ngươi muốn đến kinh thành, ta cũng có thể phái người tới đón ngươi."

"Ngao ngao... Quá tuyệt vời!" Đột nhiên Lý Tấn Nhất cảm thấy cái kẻ ngốc nhiều tiền Quỷ nhát gan công chúa này thật ra là một người bạn thân: "Vậy gạo của Hoa Xà sơn có phải là ngươi sẽ còn bao cả đúng không? Ngươi sẽ không nuốt lời đấy chứ? Nếu là như vậy thì số tiền sư tỷ kiếm được liền có thể cất giữ được rồi!"

Công chúa ngốc ngẩng đầu nhìn lên trời: "Bổn công chúa từ trước đến nay đã nói thì sẽ giữ lời, sẽ luôn đúng giờ cho người vận chuyển lương thực lên tận nơi cho Hoa Xà sơn. Hơn nữa, Mỹ Nhân Nữ Phó không thiếu tiền, bởi vì A Dao có rất nhiều tiền!"

Lý Tấn Nhất bứt chỏm tóc ngây ngô của mình một cái. Có tiền thật tốt, có tiền thì có thể nói bản thân không thiếu tiền, có tiền còn có thể bao nuôi sư tỷ. Chờ đến khi mình trưởng thành mình sẽ kiếm thật là nhiều, thật là nhiều tiền. Cũng bao dưỡng thật tốt nhiều mỹ nhân như sư tỷ, bên trái một người bên phải một người. Đến lúc đó nhân sinh sẽ là không thể nào tốt đẹp hơn!

Sau đó xe ngựa mỗi lúc một xa, Lý Tấn Nhất đứng tại chỗ vẫy tay theo, có không biết bao nhiêu là mất mát.

Lý Quý Hâm cùng Trầm Dao Quân ngồi trong xe ngựa đi đầu. Lý Quý Hâm vén rèm xe lên nhìn lại tiểu sư muội một chút. Chỏm tóc ngây ngô của tiểu cô nương rũ xuống, cả người cũng đứng bất động.

"Mỹ Nhân Nữ Phó!" Từ phía bên kia xe ngựa công chúa ngốc bò sang bên này: "Chúng ta lại phải trở về kinh rồi, ngươi nói xem, bọn họ sẽ không tiếp tục thả rắn độc nữa chứ?

"Rắn độc thì không sợ." Lý Quý Hâm nhẹ nhàng búng vào sau gáy người này một cái: "Nhưng mà lũ kiến ở trong ngự hoa viên lại phải gặp tai ương."

Đang phơi nắng ấm ở mãi tận trong ngự hoa viên của kinh thành, con kiến bỗng nhiên rùng mình một cái, giữa ban ngày nóng bức, mag sao đột nhiên lại lạnh xuống như vậy đây?

Công chúa ngốc cùng Lý Quý Hâm dù có vội vàng trở lại kinh thành cũng phải hơn nửa tháng sau mới tới nơi. Vừa trở về cung công chúa ngốc lập tức cun cút chạy tới cung hoàng hậu thỉnh an, đúng lúc hoàng hậu đang đứng trước bàn thưởng thức đồ chơi mới làm ra của mình.

Vừa nhìn thấy công chúa ngốc chạy tới, nàng vội vàng hướng về phía nữ nhi của mình vẫy vẫy tay: "A Dao, mau lại đây! Hãy thử ám khí mẫu hậu mới làm xem thế nào."

Trầm Dao Quân đi tới ngồi trước bàn, hai tay chống cằm nhìn hạt châu đủ mọi màu sắc bày ra ở trên bàn. Những hạt lưu ly này trông rất đẹp mắt, vậy nên nàng tò mò hỏi: "Mẫu hậu, đây là cái gì?"

"Đừng có lộn xộn!" Hoàng hậu lập tức đè xuống cái tay đang định duỗi ra của Trầm Dao Quân, nàng nói với giọng hết sức thần bí: "Uy lực của thứ này không phải tầm thường! Vào lúc nguy nan nó có thể bảo vệ ngươi không xảy ra việc gì!"

Lời này lại khiến cho công chúa ngốc hiếu kỳ hơn: "Nếu vậy mẫu hậu cho ta thử một chút?"

Hoàng hậu đứng dậy, thật cẩn thận nhặt lên một viên: "Cái này mẫu hậu đã dùng tiêu thạch cùng lưu huỳnh tinh luyện, sau đó mới cô đúc thành đòn Tinh hoa sét đánh. Dù chỉ bằng chừng một phần của một cơn sét đánh phổ thông, nhưng uy lực lại lớn bằng năm phần, là vật đặc biệt trân quý. Tuy rằng không thể dùng nó để công thành chiếm đất, nhưng mà để phòng thân thì dư sức."

Công chúa ngốc gật đầu một cái rồi chỉ sang một cái mô hình đang bày ở trên một cái bàn khác hỏi: "Mẫu hậu, đó là cái gì?"

Hoàng hậu liếc mắt nhìn sang một cái rồi ngay lập tức mở cây quạt ra che đi nửa bên mặt của mình: "Ừ... Đây là đồ chơi của mẫu hậu, A Dao không thể dùng. Chờ đến bao giờ A Dao có thể sử dụng được, mẫu hậu sẽ làm cho ngươi cái khác."

"Hả?" Trầm Dao Quân há hốc miệng, đồ vật gì mà kỳ quái vậy ta!

Hoàng hậu đang muốn đem cái đồ chơi không phù hợp với thiếu nhi kia cất đi thì phát hiện thấy Lý Quý Hâm đứng ở một bên, mặt không cảm giác.

"Ơ? Nữ phó đến đây từ lúc nào vậy?" Hoàng hậu chỉ còn thiếu nước cầm cả cây quạt che đi toàn bộ gương mặt của mình. Nàng tiến đến gần Lý Quý Hâm thì thào hỏi: "Ngươi biết vật này là gì không?"

Lý Quý Hâm mặt đầy vẻ thuần khiết mà lắc đầu một cái.

Hoàng hậu cười, nụ cười thật kiều diễm, ướt át: "Vậy mà nàng lại không chịu dạy cho các ngươi! Sư tỷ đối với đồ đệ của mình thật là tốt!" Nói xong nàng thực sự cầm cây quạt che mặt mà cười, cười đến nỗi trong lòng Lý Quý Hâm cũng phải nổi gai ốc.

Nhìn cử chỉ hoàng hậu thẹn thùng như vậy, giọng điệu không mấy trong sáng như vậy, tướng mạo đồ chơi xấu hổ như vậy... Hoàng cung quả đúng thật là cái nơi sâu đến không lường được! Nếu không phải bởi vì hoàng hậu là thân sinh ra công chúa ngốc, nhất định nàng sẽ đem công chúa ngốc đứng ở cách hoàng hậu thật xa, tránh cho bị dạy hư.

Nhưng như đã nói qua, bàn tay của hoàng hậu quả thật hết sức tài hoa, ngón tay của nàng lại còn thon dài đến mê người. Mỗi lần công chúa ngốc lấy những món đồ chơi với thiên hình vạn trạng ra để vui đùa cũng sẽ khiến cho người ta không thể không mở rộng tầm mắt.

Hoàng hậu ném đi ánh mắt quyến rũ, so với cửa hoa lại còn kiều diễm, ướt át hơn nhiều lần, nàng híp mắt nói: "Nếu như có cơ hội, ta dạy cho ngươi nha."

Lý Quý Hâm tức khắc lùi lại một bước. Phu nhân Hoa Xà cũng thích làm ra các loại vũ khí, nhưng so với việc làm các loại ám khí này của hoàng hậu, hiển nhiên là phu nhân Hoa Xà chính trực hơn nhiều.

Huống chi, người được phu nhân Hoa Xà tâm tâm niệm niệm đều luôn là hoàng hậu, trong khi hoàng hậu lại thích làm những đồ vật cổ quái như thế này, nhìn lại còn rất thuần thục, chẳng lẽ là cùng sư phụ...

Hình tượng phu nhân Hoa Xà ầm ầm sụp đổ ở trong lòng Lý Quý Hâm.

Công chúa ngốc ngẩng đầu u oán nhìn hoàng hậu: "Mẫu hậu! Mẫu hậu! Ngươi không nên bắt nạt Mỹ Nhân Nữ Phó của ta!"

Đến lúc này hoàng hậu mới cầm theo cây quạt đi đến bên cạnh bàn, xếp quạt lại: "Được rồi, không ồn ào nữa. Các ngươi mới từ Hoa Xà sơn trở lại hẳn cũng mệt mỏi rồi. A Dao đi nghỉ ngơi đi, nữ phó ở lại. Ta có chút việc muốn hỏi ngươi."

Công chúa ngốc chu cái miệng ra đầy vẻ mất hứng rồi sau đó mới chịu trở về cung của mình. Mẫu hậu vẫn đem ma trảo duỗi về phía Mỹ Nhân Nữ Phó, vậy nên Mỹ Nhân Nữ Phó không thể ở bên mình lúc này, làm thế nào mình cũng sẽ nghỉ ngơi không được, còn không bằng đi ngự hoa viên đếm con kiến.

Cánh cửa lớn đóng lại, lúc này trong cung điện chỉ còn hai người là Lý Quý Hâm cùng hoàng hậu.

Hoàng hậu thu lại cái vẻ đùa giỡn lúc nãy, cả người trở nên nghiêm trang, rất có cái uy nghiêm của một vị quốc mẫu: "Sư phụ ngươi đã nói cho ngươi biết?"

Lý Quý Hâm lại không biết đây là hoàng hậu ám chỉ phương diện kia của phu nhân Hoa Xà: "Sư phụ chỉ nói điều nàng cảm thấy nên nói."

Cái này thì để cho hoàng hậu gặp phải khó khăn rồi, quan hệ giữa bản thân cùng phu nhân Hoa Xà, ở trong mắt nàng, liệu có phải thuộc về phạm vi nên nói hay không đây? Chỉ có điều khi nhìn vào thái độ không có chút nào thay đổi này của Lý Quý Hâm, thì, có lẽ là chưa nói.

Mặc dù phu nhân Hoa Xà hàng năm đều chỉ quanh quẩn ở trên Hoa Xà sơn, nhưng nếu như nói hoàng hậu muốn làm một chút cái gì đó mà nàng đều không biết, thì quả thực, không xứng với tài hoa của phu nhân Hoa Xà rồi. "Chuyến này ngươi tới Hổ Phách doanh, có phải có một số vấn đề muốn hỏi ta hay không?"

Cảm tưởng của Lý Quý Hâm cực kỳ khắc sâu, trên thực tế quân quyền Bắc Châu là bị hoàng hậu khống chế, dã tâm này đã quá rõ ràng: "Ta nghe nói mười sáu năm trước ngài rời khỏi Hoa Xà sơn, kể từ đó đã một đi không trở lại, bên trong đó có ẩn giấu bí mật. Bây giờ quân quyền Bắc Châu đều bị ngài nắm trong tay, trong khi trong tay ngài lại chỉ có một người con gái là Trường Ninh công chúa. Vậy hãy để cho ta đoán thử, đây là ngài muốn đem công chúa đưa lên cái vị trí kia."

Hoàng hậu chỉ cười mà không nói.

Lý Quý Hâm liền nói tiếp: "Ta đoán là giữa ngài cùng hoàng đế nhất định có thâm cừu đại hận, như vậy thì, cuối cùng Ngô Lập Bình là người của ai? Nếu như hắn là người của hoàng đế, vậy thì có thể nói rằng thật ra thì hoàng đế đã sớm đoán ra ý định của ngài."

Hoàng hậu vẫn cười mà không nói gì như trước. Lý Quý Hâm đoán hẳn là mười phần không trật, chẳng qua là nguyên nhân trong đó, nàng lại không có căn cứ để suy đoán.

Qua một lúc rất lâu, hoàng hậu mới một lần nữa mở ra cây quạt vừa che mặt cười vừa nói: "Nếu thật hắn hoài nghi ta như vậy, làm sao ta còn có thể ngồi ở chỗ này cùng ngươi nói chuyện được đây?"

"Nếu vậy thì nguyên nhân trong đó là gì?" Lý Quý Hâm không hiểu nổi.

Hoàng hậu cầm lấy cáichén từ trên bàn đem rượu rót vào ly: "Ta có một câu chuyện cũ cùng với một chén rượu. Chuyện cũ là để kể cho ngươi nghe, còn rượu thì để cho ngươi uống, vậy ngươi định ở lại trong bao lâu?"