[BHTT] Gặp Lại

Chương 25: Đừng đối với em tốt như vậy



'Cạch'

Cửa phòng mở ra, Tần Tuyết Nhiễm vừa bước vào vừa hỏi: "Em đang làm gì vậy?"

Tiến đến gần mới thấy rõ Lâm Dương Thần đang xem tài liệu học tập trên máy tính, đáy mắt cô hiện lên một mạt ý cười, nhẹ nhàng bưng mặt nàng lên hôn hôn.

"Em đang học." Lâm Dương Thần cũng chồm người dậy hôn lên môi Tần Tuyết Nhiễm một cái đáp trả.

Vẻ mặt Tần Tuyết Nhiễm tràn đầy cưng chiều dắt tay Lâm Dương Thần qua ghế sofa ấn nàng ngồi xuống, bản thân cũng đặt mông ngồi sát bên cạnh rồi ôm nàng vào lòng, ngửi ngửi mùi hương nhàn nhạt quen thuộc.

"Buổi chiều em có đi học không?"

"Có. Em học hai tiết đầu."

Lâm Dương Thần cũng rất tự nhiên vòng hai tay ôm lấy cổ, dùng đầu sượt sượt cọ cọ vào lòng cô, thầm nghĩ cũng may là vừa rồi nàng kịp thời thao tác trên máy tính, chậm một nhịp thì đã bị phát hiện, đến lúc đó có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

"Ừ. Vậy ăn cơm xong nghỉ trưa một chút rồi chị đưa em đi học."

"Dạ."

"À phải rồi, chiều chủ nhật chú ba của chị muốn gọi hai chúng ta qua nhà chú ấy ăn cơm. Em có đồng ý đi cùng chị không?"

Lâm Dương Thần rời khỏi hõm cổ Tần Tuyết Nhiễm, ngẩng đầu gấp gáp hỏi cô: "Chú ba của chị? Chú ấy biết sự tồn tại của em rồi sao?

Tần Tuyết Nhiễm mỉm cười. "Đâu chỉ chú ba, ông nội cũng biết."

Hai mắt Lâm Dương Thần trợn tròn, ngây đơ mất năm giây mới hỏi: "Vậy Tần lão gia có nói gì không?"

Biểu cảm của nàng khiến Tần Tuyết Nhiễm không nhịn được trong lòng lại nổi lên ý muốn trêu chọc.

"Có nha, nói rất nhiều. Chủ yếu là không đồng ý để chị quen em."

Lâm Dương Thần lập tức căng thẳng dựng thẳng người. "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Tần Tuyết Nhiễm bĩu môi, giọng điệu vô cùng bất đắc dĩ. "Ông nội còn bắt buộc chị phải lựa chọn giữa em và gia đình. Nếu nhất định phải chọn em thì chuẩn bị cuốn gói rời khỏi nhà họ Tần đi là vừa."

Đối thoại đến khúc này Lâm Dương Thần đã xanh mặt, ngập ngừng một lúc mới hỏi: "Vậy... vậy chị trả lời thế nào?"

Tần Tuyết Nhiễm thản nhiên nói: "Dĩ nhiên là chọn em rồi. Chỉ là không biết khi nào ông nội sẽ thu lại quyền hành, đuổi chị ra khỏi nhà đây? Sau này chị trắng tay rồi, Thần nhi phải chiếu cố cho chị đó."

Lâm Dương Thần rũ mi cúi thấp đầu, trong lòng vô cùng rối rắm phức tạp. A Nhiễm đối với nàng tốt đến vậy nhưng nàng thì lại thế nào? Lợi dụng sự tin tưởng của cô, hằng đêm cho cô uống thuốc mê ngủ say rồi lén đi trộm tài liệu.

Nàng tất nhiên muốn đối với A Nhiễm thật tốt thật tốt, hận không thể đem tất cả những gì mình có đều cho cô. Chỉ là, A Nhiễm cần một người bạn gái toàn tâm toàn ý yêu cô, không lừa gạt không lợi dụng.

Mà nàng, lại không cách nào làm được điều đó.

Lâm Dương Thần từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt ẩn chứa một tia đau thương, ngữ khí nghiêm túc: "A Nhiễm, đừng đối với em tốt như vậy."

"Vì sao?" Tần Tuyết Nhiễm có chút không hiểu vì sao nàng lại nói ra lời này.

Lâm Dương Thần nhìn thẳng vào mắt cô rồi chậm rãi nói ra từng chữ: "Bởi vì không đáng." Nói tới đây thì cặp mắt nàng cũng đã đỏ hoe.

Thấy vẻ mặt như sắp khóc của nàng Tần Tuyết Nhiễm liền hối hận, lần này là cô đã đùa hơi quá trớn sao? Cô không nghĩ Thần nhi lại nhạy cảm với vấn đề này như vậy.

Cô vội vàng đưa hai tay ôm lấy gương mặt người đối diện, dùng lòng bàn tay áp lên gò má nàng.

"Thần nhi làm sao vậy? Vừa rồi chị chỉ là trêu chọc em. Ông nội không có nói như vậy. Chuyện tình cảm của chị ông sẽ không can thiệp."

Hai người bốn mắt nhìn nhau. Lâm Dương Thần ngốc bức nhìn Tần Tuyết Nhiễm không chớp mắt, trong đầu tiêu hoá lời vừa rồi. Còn Tần Tuyết Nhiễm thì một mực lo lắng nhìn nàng. Qua mấy giây, Lâm Dương Thần bỗng cười rộ lên.

"A Nhiễm ngốc! Em cũng chỉ đùa chị mà thôi."

Nghe vậy Tần Tuyết Nhiễm mới thở phào nhẹ nhõm, lông mày cũng giãn ra.

"Được lắm! Hiện tại học hư rồi đúng không? Còn biết trêu chọc chị?"

Lâm Dương Thần cười hì hì làm mặt quỷ với cô. "Còn không phải học từ chị sao?"

"Còn cãi hả? Cho em cãi nè!"

Tần Tuyết Nhiễm nhanh như chớp vòng cánh tay ra sau gáy Lâm Dương Thần mạnh mẽ kéo nàng về phía mình, cúi thấp đầu áp lên cánh môi nàng. Hai bờ môi mềm mại áp lên nhau đến biến dạng.

Cô dùng sức ôm lấy Lâm Dương Thần, một tay luồn vào mái tóc sau gáy, tay còn lại siết chặt lấy eo. Môi cô không rời đưa lưỡi tiến vào sâu trong khoang miệng nàng vừa hôn vừa mút, điên cuồng chà đạp cánh môi người kia xem như trừng phạt.

Đợi đến khi cô buông tha tách ra Lâm Dương Thần đã thiếu khí thở hổn hển, cánh môi trơn bóng đỏ ửng, tê dại không chịu nổi.

"Còn dám trêu chọc chị nữa không?"

Nàng mềm nhũn rúc mặt vào hõm cổ cô, lắc lắc đầu phát ra giọng mũi: "Không dám nữa."

Tần Tuyết Nhiễm hài lòng cười.

Qua một lát lại nghe nàng lại thận trọng gọi: "A Nhiễm..."

"Hửm?"

"Nếu như... nếu như thật phải bắt buộc chọn lựa giữa em và Tần gia, chị sẽ chọn cái gì?"

Tần Tuyết Nhiễm nghĩ cũng không nghĩ liền trả lời: "Vốn dĩ hai bên không có bất kì mâu thuẫn nào, vì sao phải lựa chọn?"

"Vậy giả sử hai bên có mâu thuẫn đi." Lâm Dương Thần quyết bám riết vấn đề này không buông, bộ dạng không có đáp án thì sẽ không từ bỏ.

"Ai..." Tần Tuyết Nhiễm thở dài. "Tần gia là trách nhiệm cả đời của chị, chị không bỏ được."

Người trong lòng thoáng chốc cứng đờ.

"Mà em, chị cũng quyết không buông."

Đợi người trong lòng dần dần thả lỏng Tần Tuyết Nhiễm mới thuận thế ôm nàng thật chặt, sau đó dùng thái độ nghiêm túc nói: "Thần nhi đừng suy nghĩ lung tung nữa được không? Em là người yêu của chị, là người rất rất quan trọng đối với chị. Cho nên về sau không cho phép em nói mấy lời như 'đừng đối tối với em' hoặc là 'em không xứng' gì đó nữa. Biết chưa?"

Lâm Dương Thần nhẹ gật đầu. "Em biết rồi."

Chỉ là trong tư thế này Tần Tuyết Nhiễm không thể nhìn thấy ánh mắt nàng vẫn luôn là buồn bã ảm đạm.

Vừa nãy lúc nàng nói bởi vì bản thân không đáng, nếu như A Nhiễm lại hỏi một câu vì sao có lẽ nàng thực sự sẽ không nhịn được mà nói hết nguyên nhân với cô.

Lâm Dương Thần thầm mắng bản thân không kiên định. Ở trước mặt Tần Tuyết Nhiễm nàng quá dễ dàng bộc lộ cảm xúc thật. Nếu như nàng nói ra sự thật, A Nhiễm lại không chấp nhận được thì phải làm sao?

Rõ ràng... rõ ràng ở trong lòng A Nhiễm, Tần gia mới là quan trọng nhất.

Đến lúc đó mọi công sức của nàng xem như đổ sông đổ bể.

Nhưng sâu trong nội tâm nàng chỉ muốn được làm chính mình khi ở trước mặt Tần Tuyết Nhiễm, được thể hiện mọi cảm xúc thật với cô. Không cần giả vờ cũng không cần phải lường gạt.

Nội tâm mâu thuẫn có đôi khi khiến nàng rất mệt mỏi, chỉ muốn bỏ hết tất cả qua một bên, chân chính đi hưởng thụ tình yêu ngọt ngào, hưởng thụ hạnh phúc khi được ở bên cạnh Tần Tuyết Nhiễm. Nhưng vận mệnh lại không cho phép nàng có được điều đó. Lâm Dương Thần buồn bã tự hỏi không biết đến bao giờ nàng mới có thể đạt được ý nguyện đây?

"A Nhiễm...." Qua lột lát, Lâm Dương Thần lại gọi.

"Ừ?"

"Em yêu chị."

Đột nhiên lại nghe được lời tỏ tình, Tần Tuyết Nhiễm khẽ mỉm cười.

"Chị cũng yêu em."

"Em yêu chị rất nhiều rất nhiều. Yêu đến không thể không có chị. Cho nên bất luận xảy ra chuyện gì cũng đừng rời bỏ em, được không?"

Tần Tuyết Nhiễm có chút bất ngờ, một cô bé hay xấu hổ như Lâm Dương Thần lại có thể nói ra những lời này. Cô nhắm hai mắt lại, tay ôm nàng càng chặt hơn một vòng, miệng nỉ non:

"Được. Chị hứa với em."

...................

Những ngày sau đó, mỗi lần Tần Tuyết Nhiễm ra khỏi nhà Lâm Dương Thần đều sẽ tận dụng thời gian xem tài liệu. Chỉ trong vòng vài ngày nàng đã nắm vững mạch buôn lậu của Tần gia. Từ danh sách xuất nhập các mặt hàng, danh sách khách hàng, cho đến chi tiết giao dịch, người liên lạc.

Lâm Dương Thần ngồi trước bàn làm việc, một tay miết lấy cằm, một tay di chuyển chuột, trong miệng còn ngậm một cây kẹo mút, ánh mắt nghiền ngẫm, trong lòng tính toán làm sao giải quyết những tài liệu này?

Nghĩ đi nghĩ lại, quyết định cuối cùng là xoá sạch tài liệu.

Xem như nàng chưa từng thấy chúng. Mà Trịnh Tân Thành cũng đừng hòng có được.

Sau khi dứt khoát xoá xong thư mục đó, Lâm Dương Thần bắt đầu chuyển mục tiêu sang báo cáo tài chính của Tần thị.

Bất kì một thế lực hắc đạo nào cũng sẽ tồn tại dưới cái vỏ bọc của bạch đạo, dù là Tần gia hay Trịnh gia đều không ngoại lệ. Những chuyện kinh doanh hợp pháp chỉ là nguồn thu thứ yếu của bọn họ, mà tác dụng chủ yếu là để che mắt cho những chuyện làm ăn phi pháp, hay nói chính xác là để rửa tiền. Chỉ cần có lớp vỏ bọc hoàn mỹ đó cảnh sát sẽ không dễ dàng tra ra chứng cứ phạm tội của bọn họ.

Kinh doanh hợp pháp sẽ khó tránh khỏi việc gặp rủi ro thua lỗ, còn phải nộp tiền thuế cho nhà nước, thu nhập càng lớn tiền thuế phải nộp càng nhiều. Nhưng buôn lậu thì không, chỉ cần giao dịch thuận lợi trót lọt thì lợi nhuận thu về là cực kì cao, đặc biệt là buôn ma tuý. Vì vậy rất nhiều người đều chọn con đường tắt này để làm giàu, mà Tần gia cũng không ngoại lệ.

Lâm Dương Thần thầm nghĩ nếu điều tra báo cáo tài chính rất có khả năng sẽ tra ra được sơ hở, tìm được con đường rửa tiền của Tần thị.

Nhưng nếu báo cáo tài chính không có vấn đề nàng sẽ chỉnh lý sao cho có vấn đề, rồi đem những số liệu giả đó đưa cho Trịnh Tân Thành. Trịnh Tân Thành muốn dùng tài liệu này hạ bệ Tần thị là chuyện không thể nào thực hiện.

Tuy Lâm Dương Thần học chuyên ngành y nhưng trước đây Trịnh Tân Thành từng thuê gia sư riêng để dạy cho nàng rất nhiều lĩnh vực khác, trong đó có quản lý tài chính. Cho nên những việc này đối với nàng mà nói không quá khó, chỉ là cần một chút thời gian.

Đây là cách duy nhất để qua mặt được nhiệm vụ lần này. Ngoài ra còn có thể kéo dài thời gian, thời gian đó nàng sẽ lên kế hoạch đối phó Trịnh Tân Thành.

Trong đầu đã ẩn ẩn vạch ra một kế hoạch, có điều thời cơ vẫn chưa đến.

Trịnh Tân Thành tuyệt đối sẽ không nghĩ tới việc mình bỏ công sức đào tạo Lâm Dương Thần để đối phó Tần Tuyết Nhiễm, kết quả nàng lại vì cô mà dùng những kiến thức đó quay ngược lại đâm hắn một dao.

...................

Chiều chủ nhật, đúng hẹn Tần Tuyết Nhiễm dẫn Lâm Dương Thần sang nhà chú ba Tần Kiến Quân.

Hai người vừa đến, vợ của Tần Kiến Quân là Văn Mẫn đã niềm nở ra cửa tiếp đón. "A Nhiễm đến rồi hả?"

"Chào thím ba." Tần Tuyết Nhiễm mỉm cười sau đó nhẹ đẩy Lâm Dương Thần ra phía trước, giới thiệu với bà ấy: "Giới thiệu với thím, đây là bạn gái của con."

"Chào thím ba, cháu tên là Lâm Dương Thần." Lâm Dương Thần cũng lễ phép chào bà ấy.

Nàng âm thầm đánh giá người phụ nữ trước mặt. Nghe A Nhiễm nói thím ba đã 48 tuổi nhưng ngoại hình lại trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, xem ra là rất chú trọng bảo dưỡng nhan sắc. Hiện tại bà ấy mặc trên người một chiếc sườn xám truyền thống, trước ngực cài trân châu. Cách ăn mặc và trang điểm không những giúp bà ấy giấu đi tuổi thật mà còn tôn lên khí chất sang trọng nhã nhặn, không hổ là phu nhân gia đình giàu có.

Văn Mẫn không khỏi hài lòng nở nụ cười. "Ừ chào cháu. Nghe A Nhiễm nhắc về cháu nhưng giờ mới có cơ hội gặp mặt. Mau vào nhà ngồi."

Ba người tiến vào trong nhà. Văn Mẫn hướng lên trên lầu hô lớn: "Lão Quân! A Nhiễm hai đứa đến rồi. Ông mau xuống đi."

Sau đó lại quay sang nói: "Hai đứa qua sofa ngồi đợi một lát, lão Quân sẽ xuống ngay. Ta xuống bếp xem đầu bếp chuẩn bị cơm đến đâu rồi."

"Dạ."

"Dạ."

Tần Tuyết Nhiễm cùng Lâm Dương Thần theo lời Văn Mẫn qua sofa ngồi đợi thì nhìn thấy một bé trai khoảng 5 tuổi đang ngồi nghịch xe hơi đồ chơi ở đó.

"Tiểu Bảo." Tần Tuyết Nhiễm dịu dàng gọi thằng bé.

Tần Kiến Bảo cũng quay lại thè lưỡi cười với cô.

Lâm Dương Thần nhìn thấy ngoại hình của thằng bé rất khác với người thường. Mắt xếch mũi tẹt, đầu bé cổ ngắn, khuôn mặt trông rất khờ khạo. Nàng nhìn liền biết đây là biểu hiện của hội chứng Down.

Nàng nhỏ giọng hỏi Tần Tuyết Nhiễm: "Thằng bé..."

Tần Tuyết Nhiễm gật đầu. "Thím ba mang thai thằng bé khi đã lớn tuổi, từ khi sinh ra nó đã mắc phải bệnh này."

Tần Kiến Quân và Văn Mẫn kết hôn khá sớm tuy nhiên sau khi kết hôn nhiều năm lại không thể có con dù đã dùng đến sự can thiệp của khoa học kĩ thuật. Sau mười mấy năm, khi Văn Mẫn bước sang tuổi 42 mới mang thai đứa con đầu lòng, nhưng kết quả lại không may rơi vào tỷ lệ 1:100, sinh ra đứa bé mắc bệnh bẩm sinh. Hai vợ chồng bọn họ vì chuyện này mà vẫn luôn rầu rĩ không thôi.

Lâm Dương Thần có chút thương cảm nói: "Hiện tại y học rất phát triển, đã có thể chữa khỏi phần nào chứng bệnh này."

Tần Tuyết Nhiễm gật đầu. "Ừm. Chú thím ấy vẫn luôn không ngừng cho thằng bé đi chữa trị."

Hai người ngồi không lâu thì có một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi từ trên cầu thang bước xuống. Ông ấy sở hữu một khuôn mặt phúc hậu ôn hoà, trang phục là một bộ quần tây đen cùng áo len xám tay dài cổ chữ V, lộ ra cổ áo sơ mi ở bên trong, đem lại cho người ta cảm giác gần gũi lại bình dị.

"A Nhiễm đến rồi?" Giọng nói mang theo từ tính, nghe vào tai rất êm dịu lại ôn hoà.

Tần Tuyết Nhiễm, Lâm Dương Thần đồng thời đứng dậy chào ông ấy.

"Chú ba."

Tần Kiến Quân cảm thán một tiếng.

"Đây là bạn gái của A Nhiễm đó hả?"

Lâm Dương Thần cười chào hỏi ông ấy. "Chào chú ba, cháu là Lâm Dương Thần."

"Haha. Không tồi không tồi. Hai đứa mau ngồi."

Mọi người đồng thời ngồi xuống, Tần Kiến Quân tháo chiếc kính cận đặt lên trên bàn, lại dùng bộ trà cụ bắt đầu pha trà cho hai vị khách đặc biệt.

Lâm Dương Thần quan sát từng động tác trên tay ông ấy. Thường nói người thích trà đạo đa phần là kiểu người nho nhã, có tu dưỡng có nội liễm. Mà Tần Kiến Quân thể hiện ra ngoài cũng là tính cách hiền từ, ôn nhu văn nhã.

Tần Kiến Quân dù gì cũng là phó tổng giám đốc của Tần thị, xuất thân hào môn thế gia. Tần Tuyết Nhiễm trước khi đến đấy đã nói với nàng phong cách cùng tính cách của ông ấy luôn là giản dị không cầu kì, không tranh đua với đời. Hiện tại gặp mặt xem ra cũng không sai biệt.

Nhưng những điều này lại không phải là điều mà Lâm Dương Thần để tâm nhất. Bởi vì vừa nãy khi chạm mặt với ông ấy, nàng đã phát sinh một chút sửng sốt nhưng rất nhanh liền giấu đi.

Nàng cảm thấy người này rất quen mặt, dường như là đã từng gặp ở đâu đó nhưng không thể nhớ rõ là gặp ở đâu, lúc nào.

Từ trước đến nay Lâm Dương Thần đều rất tự tin với trí nhớ của mình. Người nàng từng gặp nàng tuyệt đối sẽ không quên. Nhưng cố tình đúng lúc này não bỗng dưng bị lỗi, không thể nghĩ ra chút manh mối nào.

Chỉ một lát sau, Tần Kiến Quân đặt hai ly trà trước mặt hai người.

"Nào, thử một chút tay nghề của ta."

"Cháu xin phép ạ." Lâm Dương Thần hai tay bưng ly trà lên thưởng thức một ngụm, trong lòng không khỏi khen ngợi tay nghề pha trà của Tần Kiến Quân.

"Cảm thấy thế nào?" Tần Kiến Quân hỏi.

Lâm Dương Thần ngẫm nghĩ giây lát mới trả lời: "Rất thơm ạ. Mùi vị ngọt nhẹ lại hơi se đắng. Sau khi uống, vị ngọt dần bao phủ thay thế vị đắng."

Tần Kiến Quân không khỏi cười thoã mãn. "Haha không tồi, rất biết thưởng thức."

Tần Tuyết Nhiễm thấy chú ba có vẻ hài lòng với bạn gái của mình cũng không khỏi mỉm cười vui vẻ, nhanh chóng tìm chủ đề kết nối cho hai người.

"Thần nhi, nói cho em biết chú ba thích nhất là nghiên cứu trà đạo, xếp thứ nhì chính là cờ vây. Không phải em cũng biết chơi cờ sao? Có dịp có thể cùng chú ấy đàm luận một chút."

Tần Kiến Quân nghe vậy không khỏi tỏ ra kinh ngạc. "Cháu thật sự biết chơi cờ? Thật tốt quá!" Ông ấy vỗ nhẹ lên đùi một cái. "Nghe A Nhiễm nói cháu chỉ mới 20 tuổi? Thời đại bây giờ đa số người trẻ tuổi như cháu đều chỉ yêu thích thế giới trên mạng, rồi còn cái gì cái gì theo đuổi thần tượng. Biết chơi cờ như cháu thật sự là hiếm thấy."

Lâm Dương Thần mỉm cười, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh đáp: "Cháu đúng là không có sở thích lên mạng cũng không theo đuổi thần tượng. Còn đánh cờ cháu chỉ biết chút chút thôi ạ, khẳng định là không am hiểu nhiều như chú ba."

"Đừng khiêm tốn. Có am hiểu hay không thử chơi vài ván thì sẽ biết. Đợi lát nữa ăn cơm xong nhất định phải ở lại đánh cờ với ta đó."

"Vâng ạ."

Tần Tuyết Nhiễm thấy bộ dạng Tần Kiến Quân hào hứng giống như một đứa trẻ cũng không khỏi lắc đầu cười trừ. Người chú này của cô rất ít bạn bè, trừ trường hợp liên quan đến công việc thì bình thường đều sẽ không ra ngoài xã giao kết bạn. Ở nhà thím ba cũng không hiểu sở thích của ông ấy, hiện giờ gặp được Lâm Dương Thần hẳn là ông ấy sẽ có cảm giác gặp được tri kỷ.

"Chú ba. Em ấy còn biết vẽ tranh, hơn nữa ở phương diện này cũng rất có năng khiếu." Cô đương nhiên sẽ nhân cơ hội này khoe khoang một chút, đồng thời giúp bạn gái thêm điểm trong mắt trưởng bối.

Không sai, Lâm Dương Thần chính là niềm kiêu hãnh của cô.

"Rất tốt. Rất tốt. Dương Thần còn đi học phải không? Cháu học chuyên ngành gì?"

"Cháu học chuyên ngành y ở đại học Y Thanh Châu ạ. Hiện tại đang học năm hai."

"Vậy tương lai sẽ trở thành bác sĩ sao? Rất tốt."

Tần Kiến Quân miệng không ngừng nói hai từ "rất tốt", ánh mắt nhìn Lâm Dương Thần cũng là thưởng thức, liên tục gật đầu hài lòng.

"A Nhiễm. Dương Thần chính là bảo bối hiếm có khó tìm đó. Con phải đối xử với con bé thật tốt, không thể để kẻ khác cướp mất đứa cháu dâu này của ta."

Tần Tuyết Nhiễm nghe ông ấy nói liền vui vẻ nắm lấy tay Lâm Dương Thần. "Con biết rồi chú ba, nhất định sẽ để em ấy trở thành cháu dâu của chú."

Lâm Dương Thần nghe hai người nói chuyện chỉ biết cúi đầu lén lút mỉm cười, da mặt không khỏi đỏ lên. Cái gì cháu dâu nha? Hiện tại nói đến chuyện này có phải quá sớm hay không?

Ba chú cháu trò chuyện được một lúc thì thím ba Văn Mẫn gọi mọi người đến ăn cơm. Cả nhà vui vẻ ăn một bữa cơm, chú và thím của Tần Tuyết Nhiễm đều rất thích Lâm Dương Thần, liên tục bắt chuyện với nàng.

Ăn cơm xong Tần Kiến Quân liền gấp không chờ nổi kéo Lâm Dương Thần ra sân trước đánh cờ. Hai người đại chiến mấy chục ván, có thắng có thua. Dĩ nhiên Tần Kiến Quân giành phần thắng nhiều hơn, dù gì ông ấy cũng là cao thủ cờ vây nhưng ông vẫn không tiếc lời khen ngợi Lâm Dương Thần.

Đợi đến tối muộn Tần Tuyết Nhiễm phải ra mặt giải vây ông ấy mới đành luyến tiếc thả Lâm Dương Thần trở về, không quên dặn nàng lần sau có thời gian nhất định phải đến tìm ông ấy chơi cờ, đàm đạo.