[BHTT] Gặp Lại

Chương 36: Em xin lỗi... Em sai rồi



Bộp!!!

Trong thoáng chốc Lâm Dương Thần toàn thân cứng đơ, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, tầm mắt mờ mịt, hô hấp nghẹn lại. Điện thoại đã rơi xuống đất mà cánh tay vẫn còn run rẩy đặt ở giữa không trung, toàn bộ đầu óc chỉ còn vọng lại một câu nói "Không kịp nữa rồi. Xe của Tần Tuyết Nhiễm vừa lao xuống vực."

Xe lao xuống vực...

"Chị ở trên xe..."

"Cùng với chú ba."

Không! Không có khả năng!

Lâm Dương Thần như người điên mà lẩm bẩm. Sau đó chợt nghĩ ra điều gì, vội vàng khom người nhặt điện thoại lên dự định gọi lại cho Tần Tuyết Nhiễm. Nhưng điện thoại vừa rồi bị rơi đã hỏng mất, màn hình vỡ nứt lại tối đen, làm thế nào cũng không thể mở máy.

Lại xoay người, chạy như bay rời khỏi thư viện.

Mà ở hiện trường bên này, Khương Thịnh cùng đàn em của hắn cũng đã xuống xe, đứng bên mép vực nhìn xuống phía dưới.

Vừa rồi bọn hắn đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng xe của Tần Tuyết Nhiễm đột ngột bẻ lái qua trái sau đó mạnh mẽ đâm gãy thanh chắn rồi lao xuống vực.

Sườn núi ở khu vực này có độ dốc rất lớn, hơn nữa chỉ toàn là đất đá. Không có cây cối chắn lại, chiếc xe theo lực quán tính một đường phóng thẳng xuống. Âm thanh bánh xe ma sát va chạm với đá núi ầm ầm vang lên chói tai, như là tiếng còi báo hiệu của tử thần.

Đứng ở vị trí cao gần 150 mét, Khương Thịnh chỉ có thể thấp thoáng nhìn thấy chiếc xe đã chạm đáy vực, không lâu sau thì phát nổ, bốc cháy dữ dội.

"S, chúng ta có cần xuống phía dưới kiểm tra không?" Tên đàn em hỏi.

"Không cần." Khương Thịnh nhếch miệng cười.

Với tai nạn này Tần Tuyết Nhiễm không chết mới là lạ. Hơn nữa làm ra động tĩnh lớn như vậy có lẽ rất nhanh liền sẽ có người tìm đến đây, bọn hắn vẫn nên nhanh chóng rời đi thì tốt hơn.

Khương Thịnh nhớ lại thời điểm một tuần trước Lâm Dương Thần bỗng dưng liên lạc với hắn, nói muốn đặt bẫy trên xe để giết chết Tần Tuyết Nhiễm, cần hắn phối hợp. Hắn không lập tức đáp ứng mà gọi điện cho Trịnh Tân Thành xin ý kiến, sau khi được sự cho phép của ông ta mới đồng ý phối hợp với Lâm Dương Thần làm nhiệm vụ này.

Thật ra trong thời gian Khương Thịnh làm nội gián ở Tần gia vẫn luôn giấu đi sở trường đặc biệt của mình. Hắn chính là một hacker chuyên nghiệp.

Sau đó, hắn không tốn nhiều thời gian đã nghiên cứu ra biện pháp thâm nhập vào hệ thống xe thông minh của Tần Tuyết Nhiễm. Dĩ nhiên để làm được điều đó cần phải có sự trợ giúp của Lâm Dương Thần.

Sau khi thành công sắp đặt, Lâm Dương Thần thông báo với hắn rằng trưa nay Tần Tuyết Nhiễm sẽ lái I-Car ra ngoài, cho nên hai người quyết định chọn ngày hôm nay để hành động. Bước cuối cùng, hắn tìm một tên đàn em có kĩ thuật lái xe tốt một chút đến trợ giúp mình. Hai người ôm cây đợi thỏ ở trước trụ sở tập đoàn Tần thị, đợi đến buổi trưa nhìn thấy xe của Tần Tuyết Nhiễm xuất hiện từ tầng hầm thì bắt đầu bám theo.

Mọi chuyện sau đó diễn ra đúng theo tính toán. Tuy không biết vì sao đến phút cuối Lâm Dương Thần lại gọi điện thoại đòi huỷ kế hoạch nhưng hắn cũng không muốn quản, dù gì thì nhiệm vụ cũng đã hoàn thành.

Thật ra chuyện mà Khương Thịnh không biết còn rất nhiều. Tỷ như thực chất người Lâm Dương Thần muốn giết là Tần Kiến Quân. Nàng đã lừa hắn, để hắn cho rằng chiếc xe đó là do Tần Tuyết Nhiễm lái, sẽ không hay biết trên xe có một Tần Kiến Quân.

Chỉ là người tính không bằng trời tính. Tần Tuyết Nhiễm lại không báo trước mà xuất hiện ở trên chiếc xe đó.

"Chúng ta đi."

Khương Thịnh và đàn em lên xe bỏ đi, để lại hiện trường vắng vẻ không một bóng người.

...........

Ba ngày sau, lễ tang của Tần Kiến Quân và Tần Tuyết Nhiễm.

Ba ngày qua toàn bộ giới thương trường thành phố Thanh Châu chấn động vì tin tức tổng giám đốc và phó tổng giám đốc điều hành của tập đoàn Tần thị qua đời vì tai nạn xe cộ.

Ngày hôm đó sau khi tai nạn xảy ra không bao lâu thì lực lượng cứu hộ cùng cảnh sát đã nhanh chóng có mặt ở đáy vực, tìm được thi thể một nam một nữ đã cháy đen nằm ở trong xe. Chiếc xe cũng bị cháy và hỏng hóc đến biến dạng.

Sau đó dựa vào xét nghiệm DNA xác nhận thân phận hai người đã chết.

Theo kết quả điều tra ban đầu của cảnh sát thì nguyên nhân I-Car bị mất lái là do lỗi hệ thống chức năng tự lái. Không may thay chiếc xe đã hỏng hóc đến biến dạng nên không thể tìm thêm được bất kì manh mối gì.

Điều tra rơi vào bế tắc, cảnh sát chỉ có thể trả thi thể Tần Kiến Quân và Tần Tuyết Nhiễm về Tần gia để người nhà làm tang lễ.

Tần lão gia thời điểm vừa nghe tin con trai cùng cháu gái đồng thời qua đời thì liền lên cơn đau tim dữ dội phải nhập viện cấp cứu, cho đến hiện tại vẫn luôn hôn mê bất tỉnh. Mà Văn Mẫn vợ của Tần Kiến Quân tinh thần cũng là sa sút, sức khoẻ không quá ổn định. Cuối cùng, người đứng ra xử lý toàn bộ hậu sự cho hai người là em gái của Tần Tuyết Nhiễm - Tần Tuyết Ngưng, trước đó cô ấy ở Anh quốc nhận được tin tức đã tức tốc về nước.

Tang lễ diễn ra theo đúng quy trình. Ngày tổ chức lễ an táng, bầu trời mây mù một mảng xám xịt, bầu không khí u ám như thể ông trời cũng đang đồng cảm với nỗi lòng của con người.

Nghĩa trang lớn nhất thành phố Thanh Châu hôm nay người đến rất đông, chủ yếu có họ hàng, bạn bè và cấp dưới của Tần Tuyết Nhiễm và Tần Kiến Quân. Đoàn người toàn bộ đều mang y phục đen, trật tự quy củ xếp thành từng hàng. Hôm nay rất nhiều nhân vật có máu mặt trong hai giới hắc bạch đạo cũng xuất hiện, trên mặt mỗi người đều tỏ ra bi thương và thành kính nhưng đây có phải diễn kịch hay không thì chỉ có bọn họ tự biết.

Cái chết của Tần Tuyết Nhiễm và Tần Kiến Quân ảnh hưởng rất lớn đến Tần thị. Từ khi tin tức nổ ra, cổ phiếu Tần thị liền tuột giảm không phanh. Mọi người đều đoán giai đoạn sa sút của bọn họ đã bắt đầu, thậm chí tình trạng còn thảm hơn so với mười mấy năm trước lúc cha mẹ Tần Tuyết Nhiễm qua đời. Nếu như không thể chống đỡ qua thời kì này, Tần thị sụp đổ, Tần gia điêu tàn sẽ là chuyện sớm muộn.

Một số kẻ trước nay chọn ôm đùi Tần gia đều không khỏi trở nên hoảng loạn bởi vì chỗ dựa vững chắc như núi thái sơn bỗng chốc sụp đổ. Một số khác lại âm thầm vui mừng ở trong lòng, bởi chỉ cần Tần gia ngã ngựa bọn họ liền có thể bay vào xâu xé miếng bánh lớn này, tìm chút lợi ích.

Dù gì thì cũng không phải người thân của bọn họ, dựa vào cái gì bọn họ phải đau lòng? Sống ở trên đời, người không vì mình trời tru đất diệt. Trong lòng mọi người đều hiểu thấu đạo lý này. Thậm chí có đôi khi cho dù là người thân cũng chưa chắc sẽ thật lòng vì người đã mất mà buồn khổ thương nhớ. Đặc biệt là trong các gia tộc hào môn, người ta chỉ quan tâm tư lợi.

Nghĩ vậy tất cả mọi người đều không khỏi âm thầm đánh giá Tần Tuyết Ngưng - nhị tiểu thư thần bí của nhà họ Tần. Đây được xem như là lần đầu tiên cô ấy xuất hiện trước công chúng.

Hiện tại cô ấy mặc trên người một bộ vest đen cắt may đơn giản nhưng tinh tế, trên mặt mang theo một chiếc kính đen bản lớn, mặt vô biểu tình, không nói lời nào cũng không hề chảy một giọt nước mắt, khiến cho người khác không thể nhìn thấu tâm tình.

Trong giới có tin đồn hai chị em nhà họ Tần vốn dĩ không hợp nhau, thậm chí đã từng đấu đá quyết liệt vì tranh giành quyền thừa kế. Kết quả phần thắng rơi vào tay Tần Tuyết Nhiễm, sau đó vì để tránh hậu hoạn cô đã cưỡng chế em gái ra nước ngoài, còn hạn chế Tần Tuyết Ngưng trở về nhà. Bằng chứng là một số dịp nghỉ lễ, Tết cũng không thấy cô ấy có mặt ở Trung Quốc.

Hiện tại nhìn biểu tình của Tần Tuyết Ngưng mọi người đều xem ra tin đồn không phải giả. Một số kẻ còn ác ý tin rằng Tần Tuyết Nhiễm và Tần Kiến Quân đồng thời qua đời, người được lợi nhất trong chuyện này chính Tần Tuyết Ngưng. Bởi vì tất cả chuyện làm ăn của Tần gia sau này đều sẽ để lại cho cô ấy tiếp quản.

Thật sự đau lòng vì người đã mất có lẽ cũng không có bao nhiêu người. Chủ yếu có Trần Thu Nghiên, Tô Tình, Lý Bân cùng một số anh em thân tín đi theo Tần Tuyết Nhiễm đã nhiều năm đang đứng ở một bên lẳng lặng lau nước mắt.

Trần Thu Nghiên cũng đeo kính râm lớn, nhưng không giống với Tần Tuyết Ngưng, nàng ấy làm vậy chẳng qua là để che đi cặp mắt đã sưng đỏ của mình. Khi nghe tin Tần Tuyết Nhiễm xảy ra chuyện nàng ấy dường như là không chấp nhận nổi sự thật, khóc đến ngất đi, mấy ngày sau đó lại vẫn luôn không ngừng rơi lệ. Ở trong kí ức của Trần Thu Nghiên, nàng ấy dường như chưa từng khóc nhiều như vậy. Hiện tại cả người nàng ấy đều đã gầy đi một vòng, lộ ra tiều tuỵ bất kham, nào còn phong thái bình đạm thong dong như lúc trước.

Tô Tình không có phản ứng lớn như Trần Thu Nghiên nhưng cũng chỉ có cô ấy mới biết, trong lòng cô ấy đang khó chịu và khổ sở đến nhường nào. Tần Tuyết Nhiễm là boss đồng thời cũng là bạn thân của cô ấy đã mười năm, đối với cô ấy mà nói là một người đặc biệt. Tô Tình bình thường luôn là một bộ dạng cợt nhả vô tâm vô phế, khắp nơi ăn chơi bao dưỡng em gái, không buồn không lo bất kì chuyện gì, dường như không có vấn đề gì có thể làm cô ấy thương tâm. Vậy mà hiện tại, cô ấy cũng không cách nào khắc chế nước mắt.

Sự cố lần này diễn ra quá nhanh quá bất ngờ khiến cho tất cả mọi người đều trở tay không kịp. Hiện tại bọn họ cũng chỉ có thể cố nén bi thương, hỗ trợ Tần gia lo liệu tang lễ.

Tất cả các thủ tục đều diễn ra theo đúng quy trình. Đến chiều, lễ an táng kết thúc, mọi người từng hàng lục đục rời đi, để người của dịch vụ tang lễ ở lại hoàn thành nốt công việc lấp huyệt.

Trần Thu Nghiên thất thanh khóc rống, một mực đòi ở lại với Tần Tuyết Nhiễm. Cuối cùng không còn cách nào, Tô Tình chỉ đành nhờ Lý Bân một quyền đánh ngất nàng ấy rồi ôm người trở về.

Chạng vạng, mặt trời dần rơi xuống núi.

Đợi khi nghĩa trang đã hoàn toàn vắng bóng người, từ trong góc khuất xuất hiện một thân ảnh đang chậm rãi đi đến vị trí nấm mồ của Tần Tuyết Nhiễm.

Lâm Dương Thần sắc mặt tái nhợt, bờ môi khô khốc, da mặt trắng bạch không còn chút huyết sắc, tròng mắt vô thần thẩn thờ bước đi, dưới bọng mắt quầng thâm đen hiện rõ. Đầu tóc nàng rối bù, quần áo xộc xệch bẩn thỉu cũng không thèm chỉnh trang lại, vẻ ngoài trông vô cùng tiều tuỵ chật vật.

Nàng cả người đều không có sức sống, giống như bị rút mất linh hồn. Nếu bây giờ có người khác ở đây nhất định sẽ bị nàng doạ sợ.

Nàng đi đến trước nấm mồ của Tần Tuyết Nhiễm khuỵ hai chân xuống, miệng thều thào gọi cô:

"A Nhiễm..."

"A Nhiễm..."

A Nhiễm của nàng, mới mấy ngày trước còn sống khoẻ mạnh ở bên cạnh nàng, vậy mà bây giờ lại phải cô độc một mình nằm ở sâu trong lòng đất tối tăm lạnh lẽo.

Ngày đó, sau khi Lâm Dương Thần nghe Khương Thịnh nói xe của Tần Tuyết Nhiễm đã lao xuống vực, nàng giống như chết đứng, sau đó không màng tất cả vội vàng chạy đến nơi xảy ra tai nạn.

Khi đến nơi cũng là lúc cảnh sát đang thực hiện việc cứu hộ. Lâm Dương Thần không dám hy vọng Tần Tuyết Nhiễm không một chút trầy xước xuất hiện trước mặt mình, chỉ không ngừng cầu nguyện trong đầu rằng cô sẽ không chết.

Sau đó, nàng tận mắt nhìn thấy thi thể của cô được đặt ở trên cáng cứu thương khiêng lên, toàn thân phủ một lớp vải trắng.

Thoáng chốc từng tế bào trong cơ thể đều run rẩy dữ dội, dường như cảm thấy máu toàn thân đều đông lại một chỗ, tay chân lạnh buốt không còn chút sức lực.

Hy vọng hoàn toàn tan biến, dần dần bị cảm xúc tuyệt vọng và bi thương ăn mòn.

Lâm Dương Thần giống như là chết lặng ngã ngồi xuống mặt đất, thẩn thờ ngồi ở đó nhìn Tần Tuyết Nhiễm được người ta đưa lên xe.

Nàng không dám tới gần, càng không dám tự tay mở tấm vải trắng kia ra nhìn cô một lần.

Bởi vì, nàng không dám đối mặt với cô.

Mấy ngày qua nàng hồn vía trên mây chỉ biết lang thang ở ngoài đường, va chạm vào người khác cũng mặc kệ, qua đường xém chút bị ô tô đâm cũng không quan tâm, cứ như cái xác không hồn đi mãi đi mãi không có điểm dừng.

Không ăn uống, đầu đau như búa bổ lại không tài nào chợp mắt nghỉ ngơi. Ban đêm mệt không thể chống đỡ nổi nữa nàng liền tìm một chỗ nằm xuống, vô thần nhìn về phía trước, trong đầu đều là hình ảnh của Tần Tuyết Nhiễm. Đặc biệt là cái lúc sắp xảy ra tai nạn hai người nói chuyện qua điện thoại, Tần Tuyết Nhiễm còn dặn nàng về sau không có cô nhất định phải biết tự chăm sóc bản thân thật tốt.

A Nhiễm ngốc. Chị căn bản không biết ai mới là hung thủ hại chị biến thành như vậy.

Đứng trước bờ vực sống chết, chị không dùng khoảng thời gian ít ỏi đó nghĩ cách tự cứu lấy bản thân mà lại đi lo lắng quan tâm cho kẻ đã khiến chị lâm vào tử lộ.

Lâm Dương Thần không biết vì sao Tần Tuyết Nhiễm lại lên chiếc xe đó với Tần Kiến Quân. Nhưng nếu nàng không tự cho mình thông minh, không tính sai một bước thì A Nhiễm làm sao có khả năng gặp nạn? Chị ấy vẫn sẽ giống như thường ngày khoẻ mạnh vui vẻ, buổi chiều đến đón nàng tan học, cùng về nhà ăn tối, buổi tối ôm nhau cùng đi vào giấc ngủ. Mà không phải biến thành một thi thể không toàn vẹn, chết cũng không thể nhắm mắt.

Nghĩ đến đó Lâm Dương Thần lại cảm thấy đau vô cùng. Cơn đau giống như vạn tiễn xuyên tâm, đau đến không thể hô hấp. Tất cả hối hận, áy náy, tự trách giống như con sóng từng đợt từng đợt dâng lên nhấn chìm nàng, khiến nàng ngạt thở, chênh vênh không phương hướng.

Tuy đã đau đến cực điểm nhưng nàng không khóc không gào, chỉ là ngây ngốc mơ hồ.

Không phải không muốn khóc, mà căn bản là không khóc được.

Bi thương đến cực hạn nhưng lại không thể rơi nước mắt, thống khổ và tuyệt vọng đè nén ở đáy lòng khiến tim gan như muốn vỡ ra, đau đến tê tâm liệt phế.

Hiện tại quỳ trước nấm mồ của Tần Tuyết Nhiễm, chính thức đối mặt với cô, nàng mới đột nhiên không thể khắc chế tâm tình được nữa bật lên khóc lớn, vừa khóc vừa thất thanh kêu: "A Nhiễm!"

"A Nhiễm..."

"Em xin lỗi..."

"Em sai rồi."

"Em rất hối hận."

"Chị quay về... được không?"