[BHTT] Gặp Lại

Chương 47: Người mang hiềm nghi lớn nhất chính là cô ta



"Tần-Tuyết-Ngưng!" Tần Tuyết Nhiễm sắc mặt khó coi gằn từng chữ một, bộ dáng sắp không giữ được bình tĩnh.

Tần Tuyết Ngưng lại cố tình bày ra vẻ mặt không sợ chết, nhướng mày hỏi: "Chị không cảm thấy chuyện xảy ra quá mức trùng hợp sao? Tin tức chị còn sống vừa tung ra thì cô ta cũng lập tức tỉnh lại. Bây giờ y học đã phát triển đến mức người đã hôn mê hai năm cũng có thể dễ dàng tỉnh lại như vậy sao?"

"Tuyết Ngưng, em đừng nói nữa." Trần Thu Nghiên không nhịn được nhẹ giọng khuyên giải. Nếu lại để Tần Tuyết Ngưng nói thêm vài câu e là Tần Tuyết Nhiễm sẽ nổi điên mất. Tuy trước nay Tần Tuyết Nhiễm luôn không muốn quản cũng không đi chấp nhặt với em gái nhưng Trần Thu Nghiên biết, riêng chuyện liên quan đến Lâm Dương Thần cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng thoả hiệp.

Trước khi ăn cơm Tần Tuyết Nhiễm đã nhắn tin riêng với từng người đồng thời căn dặn bọn họ trong lúc nói chuyện với Lâm Dương Thần không cần nhắc đến vụ tai nạn. Trần Thu Nghiên và Tô Tình tuy còn ôm nhiều nghi hoặc nhưng cũng không tiện xen vào, hai người họ tin Tần Tuyết Nhiễm tự có tính toán riêng cho nên lúc trò chuyện cũng tận lực tránh đi chủ đề này.

Nhưng hiện tại Tần Tuyết Ngưng lại cố tình làm trái lời cô.

"Cả các chị nữa." Tần Tuyết Ngưng hướng Trần Thu Nghiên và Tô Tình nói: "Tôi không tin trong lòng các chị không tồn tại một chút nghi hoặc nào. Cho đến bây giờ còn chưa thể tìm ra kẻ đã đặt con chip trên xe để hại chị tôi cùng chú ba, người xung quanh đều có khả năng là hung thủ." Cô ấy nói hết những lời này tầm mắt lại lần nữa rơi vào Lâm Dương Thần, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên ngưng trọng.

"Mà hiện tại, người mang hiềm nghi lớn nhất chính là cô ta không phải sao?"

Bang——

Đôi đũa trong tay Tần Tuyết Nhiễm bị cô mạnh mẽ nện lên mặt bàn tạo thành âm thanh chói tai khiến mọi người đồng thời giật nảy mình.

"Em nhất định phải chống đối chị có đúng không?" Sắc mặt Tần Tuyết Nhiễm đã lạnh lẽo đến cực điểm, ánh mắt nhìn em gái cũng là sắc bén như dao, rõ ràng là đang cực kì tức giận.

Tần Tuyết Ngưng thái độ quyết không chịu nhượng bộ cùng Tần Tuyết Nhiễm đấu mắt.

Trong khi bầu không khí bên này đang căng thẳng sắp lên đến đỉnh điểm thì Lâm Dương Thần bên kia đã không còn chú ý đến diễn biến xung quanh nữa, một mực chìm đắm trong hồi ức của mình.

Hai năm trước, nàng nổ súng vào đầu mình tự sát, sau đó thì không còn biết chuyện gì xảy ra nữa. Nàng dường như đã ngủ một giấc rất dài, rất sâu, chìm trong thế giới vô thức không biết bao lâu.

Thế giới hắc ám ấy thật đáng sợ, không có một bóng người cùng sự vật, không thể nghe cũng không thể phát ra âm thanh, không thể nghĩ về bất kì điều gì càng không thể nhớ ra mình là ai. Tất cả các giác quan đều ngừng hoạt động, mơ mơ hồ hồ trôi nổi không mục đích, không tìm thấy lối ra.

Rồi bỗng một ngày, thế giới đó đột nhiên biến đổi.

Nàng dường như cảm nhận được một chút cảm giác, chỉ là cảm giác đó khá tồi tệ. Không gian xung quanh có chút dao động, trong đầu không ngừng phát ra âm thanh bang bang rất khó tiếp thu khiến đầu óc đặc biệt choáng váng khó chịu.

Dần dần nàng cũng lấy lại được một chút ý thức, chỉ là ý thức càng rõ thì lại càng dễ dàng cảm nhận được thống khổ. Thứ âm thanh chói tai nhức não kia càng vang lên rõ ràng, dồn dập khiến lỗ tai muốn điếc. Đầu óc rất nặng, nặng đến giống như bị rót chì, vừa nặng vừa đau, đau đớn kéo đến dồn dập rồi lại từng hồi từng cơn giống như có người dùng búa gõ vào hộp sọ hoặc dùng máy khoan tiến vào đại não, đau đến muốn chết.

Nàng muốn kêu cứu nhưng cổ họng khàn đặc không thể phát ra thanh âm, chỉ có thể gào thét trong câm lặng. Nỗ lực muốn đưa tay lên đấm mạnh vào đầu nhằm giảm bớt đi phần nào cơn đau nhưng không thể. Nàng phát hiện cho dù mình có ý thức thì thân thể vẫn không thể cử động dù chỉ là một chút, thân thể không nghe theo điều khiển của đại não, càng đừng nói đến chuyện kêu cứu hoặc mở mắt ra.

Thời gian trôi qua, cảm giác kinh khủng kia không hề giảm đi trái lại càng lúc càng thêm rõ ràng. Đến thời điểm này nàng chỉ nghĩ muốn chết, muốn được giải thoát khỏi nỗi thống khổ nhưng ngay cả như vậy nàng cũng không làm được. Chỉ có thể bất lực, âm thầm chịu đựng tất cả.

Nàng cũng không nhớ bản thân đã phải chịu đựng loại đau khổ đó trong bao lâu, cho đến khi cọng rơm cứu mạng cuối cùng cũng xuất hiện.

Có người không ngừng nhắc đến cái tên Tần Tuyết Nhiễm bên tai nàng, lặp lại lặp lại không biết bao nhiêu lần.

"Tần Tuyết Nhiễm không chết."

"Tần Tuyết Nhiễm vẫn còn sống."

"Mau mau tỉnh lại."

Không chết, vẫn còn sống...

Tần Tuyết Nhiễm...

A Nhiễm...

Nàng cuối cùng cũng nhớ được Tần Tuyết Nhiễm là ai.

Nàng nỗ lực vùng vẫy hòng thoát khỏi thế giới hắc ám kinh hoàng này, muốn xác nhận lời nói của người kia, muốn gặp lại A Nhiễm của nàng. Tuy nhiên càng giãy dụa thì ý thức lại càng rõ ràng, thống khổ càng trở nên trầm trọng. Đầu đau đến giống như bị nghiền nát, hô hấp cũng trở nên khó khăn vô cùng.

Cho đến khi cơ thể đi đến giới hạn chịu đựng cuối cùng, nàng giống như người sắp chết đuối, không thể thở, lồng ngực thiếu khí trầm trọng, tất cả mọi đau đớn thống khổ từ bốn phương tám hướng lũ lượt tập kích khiến nàng muốn phát điên.

Cuối cùng, nàng tỉnh lại.

Sau khi tỉnh lại, vượt qua cuộc kiểm tra nhận thức của các bác sĩ, đến lúc này nàng mới ý thức được một chuyện:

Nàng vẫn còn sống.

Dùng súng bắn vào đầu tự sát nhưng lại không chết.

Thật không biết nên vui hay nên buồn.

Nàng mơ hồ nghe thấy bác sĩ y tá thảo luận tình trạng của mình. Bản thân hôn mê hơn hai năm, ngày hôm nay vì tiêm thuốc kích thích quá liều mà bị xốc thuốc dẫn đến toàn thân co giật, tụt huyết áp cùng với ngưng tim, phải nhanh chóng sử dụng biện pháp sốc điện để hồi sức tim phổi.

Bác sĩ phải điều chỉnh máy kích điện đến mức năng lượng cao nhất mới có thể giúp nàng lấy lại nhịp tim cùng hô hấp, giữ được một mạng. Đồng thời lần cấp cứu này lại giúp nàng thành công mở mắt tỉnh dậy, thoát khỏi tình trạng hôn mê sâu.

Chỉ là sau đó đầu óc vẫn luôn xoay vòng, tai ù ù không rõ, đầu ẩn ẩn cảm giác đau đớn khó chịu, thật lâu mới có thể từ từ giảm bớt.

Tiếp đó, Trịnh Tân Thành đến gặp nàng.

Mà hiện tại, Lâm Dương Thần dường như quay trở lại với trạng thái như lúc hôn mê. Câu hỏi của Tần Tuyết Ngưng khiến ký ức của nàng bị khơi gợi, nỗi thống khổ đau đớn lặp đi lặp lại hàng giờ trong quá khứ không hề báo trước tràn vào đại não, xâm chiếm toàn bộ dân thần kinh, Lâm Dương Thần chỉ cảm thấy đầu của mình lại bắt đầu nổi lên một trận đau đớn khó tả.

Phát giác chiến tranh lập tức liền phải bùng nổ, Tô Tình và Trần Thu Nghiên ngồi một bên đều lạnh cả sống lưng, Tô Tình nhanh miệng đứng ra xoa dịu bầu không khí: "Các cậu bình tĩnh một chút, đều là người nhà, có gì từ từ nói... A! Dương Thần em làm sao vậy?" Cô ấy ngồi đối diện với Lâm Dương Thần, vừa đảo mắt liền nhìn ra trạng thái của nàng giống như không tốt lắm.

Tần Tuyết Nhiễm nghe Tô Tình kinh hô vội vàng xoay đầu nhìn thì phát hiện người bên cạnh sắc mặt đã trắng như tờ giấy, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi, toàn thân dường như đều phát run.

"Thần nhi?"

Lâm Dương Thần không phản ứng cô, chỉ căng thẳng lăm lăm nhìn về phía trước. Tần Tuyết Nhiễm hoảng hốt bắt lấy bả vai xoay nàng về phía mình, vội vàng hỏi: "Thần nhi, em sao vậy?"

Lâm Dương Thần ánh mắt vô thần nhìn gương mặt phóng đại của Tần Tuyết Nhiễm trước mắt, trên gương mặt quen thuộc tràn đầy lo lắng cùng quan tâm. Đến lúc này nàng mới xem như thoát khỏi hồi ức, chỉ là nhịp thở vẫn chưa thể bình ổn trở lại.

"Em rốt cuộc làm sao vậy? Không khoẻ chỗ nào sao?" Tần Tuyết Nhiễm đợi mãi vẫn không nhận được câu trả lời, chỉ thấy Lâm Dương Thần nhịp thở có chút loạn, biểu tình trì độn thì lại càng thêm sốt ruột.

Lâm Dương Thần khẽ lắc đầu. "Em không sao."

Nghe ra thanh âm của nàng vẫn còn mang theo một tia run rẩy, Tần Tuyết Nhiễm dùng ánh mắt sắc bén lườm em gái. "Em rốt cuộc còn muốn thế nào nữa?"

Tần Tuyết Ngưng vẫn luôn quan sát Lâm Dương Thần, cuối cùng tỏ ra mất hứng dời đi ánh mắt. "Đúng là vô vị." Cô ấy chống tay đứng dậy nói: "Em no rồi, mọi người tiếp tục đi." Cuối cùng xoay người đi lên lầu.

Tần Tuyết Nhiễm rút khăn giấy nhẹ nhàng lau mồ hôi cho Lâm Dương Thần, ôn nhu nói: "Có chỗ nào không khoẻ mau nói với chị."

"Em thật không có sao." Lâm Dương Thần cõi lòng đầy áy náy. Nàng cũng đã nhận ra vừa rồi vì mình mà thiếu chút nữa A Nhiễm xảy ra xung đột với em gái. Nàng không muốn khiến cô phải khó xử, càng không muốn cô vì mình mà lo lắng.

Tần Tuyết Nhiễm chỉ có thể thở dài xoa đầu nàng, cũng không cố ép hỏi nữa. "Các cậu cũng ăn cơm tiếp đi." Sau đó hướng Tô Tình và Trần Thu Nghiên nói.

"À à được được."

Mọi người tiếp tục ăn cơm, nhưng Lâm Dương Thần lại cảm thấy bữa cơm này nàng nuốt không nổi nữa, đầu vẫn còn bưng bưng đau đớn lại kèm thêm chóng mặt, dạ dày quay cuồng muốn nôn. Chỉ là không muốn để người xung quanh nhận ra trạng thái của mình, Lâm Dương Thần đành nỗ lực nhịn xuống nhưng rất nhanh nàng đã không chống đỡ được nữa, thần sắc biến đổi đẩy cái ghế đứng dậy, tay che lấy miệng vội vã chạy vào nhà vệ sinh.

Tần Tuyết Nhiễm lập tức buông đũa đuổi theo, nhìn thấy nàng ôm bồn cầu hung hăn nôn chân tay cô cũng phát run, luống cuống đỡ lấy nàng.

Lúc nãy trên bàn cơm Lâm Dương Thần cũng chưa ăn được bao nhiêu, thứ nôn ra chỉ có một ít thức ăn còn lại đều là dịch dạ dày. Đợi đến khi không thể nôn thêm được gì nàng mới hư thoát ngồi bệt dưới đất, sắc mặt tái nhợt, đuôi mắt phiếm hồng, chảy rất nhiều nước mắt trông vô cùng thống khổ.

Loại tái nhợt yếu ớt này khiến trái tim Tần Tuyết Nhiễm giống như bị vật gì bóp chặt, đau lòng nghẹn ngào hỏi: "Thần nhi em rốt cuộc bị làm sao vậy?"

"Đau..." Lâm Dương Thần đã không còn suy nghĩ được nhiều, chỉ biết ôm đầu, vừa thở dốc vừa khó khăn kêu đau.

"Chị ôm em về phòng." Tần Tuyết Nhiễm dùng sức bế nàng lên, vừa bế ra cửa đã nhìn thấy Tô Tình cùng Trần Thu Nghiên vẻ mặt sốt sắng hỏi: "Em ấy sao vậy?"

"Mình cũng không biết, giúp mình nói với dì Vương gọi bác sĩ Hứa nhanh đến đây."

Tần Tuyết Nhiễm một đường bế Lâm Dương Thần về phòng, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường. Người kia vẫn thống khổ ôm đầu, cô cũng không biết làm thế nào mới tốt, chỉ có thể không ngừng xoa miết cái trán cùng hai bên thái dương nhằm giúp nàng dễ chịu hơn một chút.

"Thần nhi ráng nhịn một chút, lập tức sẽ có bác sĩ đến xem em."

Nhưng khi bác sĩ Hứa đến khám cho Lâm Dương Thần cũng chỉ có thể áy náy nói nhìn không ra tình trạng của nàng.

"Đại tiểu thư nếu muốn biết tình trạng của Lâm tiểu thư tốt nhất vẫn là mang cô ấy đến bệnh viện. Bệnh viện có trang thiết bị đầy đủ, có thể khám tổng quát và chụp CT não. Nếu cô ấy từng bị tai nạn thì rất có khả năng trong đầu còn tồn tại di chứng sau chấn thương, nếu không sớm phát hiện sẽ tạo thành nguy hiểm khó lường."

"Tất nhiên cũng không loại trừ khả năng đây chỉ là vấn đề tâm lý, uống thuốc an thần, ngủ một giấc tỉnh dậy thì sẽ không có việc gì. Chỉ là sau này tận lực đừng để cô ấy nghĩ đến những chuyện mang tính kích thích gây ra ảnh hưởng đến tâm lý nữa."

"Được, tôi biết rồi." Tần Tuyết Nhiễm gật đầu với bác sĩ Hứa sau đó khom người xuống nhẹ giọng hỏi Lâm Dương Thần: "Thần nhi, bây giờ chị đưa em đi bệnh viện khám, được không?"

Lâm Dương Thần vừa nghe đi bệnh viện vội hoảng hốt lắc đầu. "Em thật sự không sao. Không cần đi bệnh viện."

Tần Tuyết Nhiễm nhìn ra ý tứ kháng cự của nàng đối với hai chữ bệnh viện, cô dù không đành lòng cũng không còn cách nào khác, đành kiên nhẫn dỗ: "Em cũng nghe bác sĩ Hứa nói rồi, nếu không đi khám sẽ gặp nguy hiểm. Chị sẽ luôn bên cạnh em mà. Nghe lời chị, được không?"

Lâm Dương Thần vẫn lắc đầu. "Em không muốn."

"Thần nhi..."

"Em đã nói là không muốn!" Lâm Dương Thần nhăn mặt cau mày, lớn tiếng quát.

Tần Tuyết Nhiễm thân thể thoáng chốc cứng đờ, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy biểu tình sửng sốt. Đây là lần đầu tiên Lâm Dương Thần cáu gắt với cô. Trong suốt thời gian hai người ở bên nhau nàng vẫn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, đặc biệt là luôn đối xử dịu dàng, chưa một lần lớn tiếng với cô như vừa rồi.

Lâm Dương Thần sau khi không khống chế được cáu gắt với Tần Tuyết Nhiễm thân thể cũng là cứng đờ, qua một lát mới áy náy không thôi nói: "A Nhiễm thật xin lỗi, em không cố ý..."

Em không cố ý lớn tiếng với chị.

"Không sao." Tần Tuyết Nhiễm duỗi tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. Nhìn nàng phản ứng mãnh liệt như vậy cô cũng không biết phải làm sao, cuối cùng chỉ đành nhượng bộ. "Nếu Thần nhi không thích bệnh viện vậy hôm nay không cần đi nữa, chúng ta ở nhà nghỉ ngơi."

Bác sĩ Hứa đứng ở bên cạnh chen vào: "Vậy tôi sẽ kê cho Lâm tiểu thư một liều thuốc an thần, uống thuốc ngủ một giấc trước, sau khi tỉnh lại sẽ khá hơn."

Bác sĩ Hứa chứng kiến một màn vừa rồi trong lòng cũng không khỏi sửng sốt. Ông ấy làm bác sĩ riêng cho người nhà họ Tần đã hơn hai mươi năm, cũng xem như nhìn Tần Tuyết Nhiễm lớn lên, cũng từng chứng kiến cô quen bạn gái. Chỉ là chưa bao giờ ông ấy nhìn thấy cô nhân nhượng một người như vậy, dù bị quát vẫn có thể dịu dàng đối xử với người kia, thật không giống tính cách bình thường của cô chút nào.

Tần Tuyết Nhiễm gật đầu, lại hỏi: "Em có muốn ăn gì thêm không? Chị nói dì Vương nấu cho em chút cháo."

Lâm Dương Thần lắc đầu. "Em muốn ngủ."

"Được, vậy uống thuốc trước."

Bác sĩ Hứa đã lặng lẽ rời khỏi từ lúc nào, trong phòng chỉ còn lại hai người, Tần Tuyết Nhiễm đỡ Lâm Dương Thần ngồi dậy, cho nàng uống thuốc sau đó lại đỡ nàng nằm xuống, kéo chăn lên đắp cho nàng.

Lâm Dương Thần níu lấy vạt áo của cô, cẩn thận gọi: "A Nhiễm..."

"Ừ?"

"Em..." Lâm Dương Thần muốn hỏi Tần Tuyết Nhiễm nghĩ như thế nào về những lời của Tần Tuyết Ngưng, nhưng nàng không biết nên mở miệng ra sao.

Tần Tuyết Nhiễm nắm lấy tay nàng, lại đưa lên môi hôn một cái, dịu dàng hỏi: "Làm sao vậy?"

"Đừng đi, ở bên cạnh em." Cuối cùng vẫn quyết định không đề cập đến vấn đề này. Hiện giờ nàng đang bị cơn đau đầu tra tấn, nếu lại nhận được đáp án khiến bản thân khổ sở vậy nàng sẽ không chịu nổi mất.

"Được, chị không đi." Tần Tuyết Nhiễm cũng nằm xuống vị trí sát bên cạnh, nghiêng người nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực. Lâm Dương Thần rúc vào lòng cô, ngửi được mùi hương dễ chịu cùng khí tức quen thuộc khiến tâm nàng cũng dâng lên cảm giác an toàn không nói thành lời, mi mắt dần dần nặng trĩu.

Tần Tuyết Nhiễm vẫn luôn không ngừng dịu dàng vỗ về tấm lưng của nàng. Mãi đến khi người trong lòng hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, hô hấp nhẹ đi, trọng lượng cơ thể cũng chìm xuống cô mới nhẹ nhàng rút tay ra, chỉnh một tư thế ngủ thoải mái, cẩn thận đắp chăn cho nàng sau đó mới ra ngoài.