[BHTT] Gặp Lại

Chương 49: Giữa tình yêu và sự thật cô chỉ có thể chọn một



Mặt trời dần ngã về phía tây, ánh mặt trời đã không còn gay gắt, một cơn gió chiều nhẹ phất qua mang theo hương thơm thoang thoảng của hoa cỏ.

Tần Tuyết Nhiễm đứng ở trong vườn, tay cầm kéo tỉ mỉ cắt tỉa vài cành cây khô trước mặt, ánh mắt chuyên chú. Vườn cây cảnh nhà cô đã có thâm niên lâu năm, do đích thân mẹ cô lúc còn sống vun trồng, chăm sóc. Hiện tại Tần Tuyết Nhiễm có thời gian rảnh đều sẽ thay mẹ làm công việc này, tỉa cành, bón phân, tưới nước,... cũng xem như là một loại thư giãn, thả lỏng tâm tình.

Lý Bân đứng ở phía sau không ngừng quan sát động tác của Tần Tuyết Nhiễm, anh ta xuất hiện ở đây là vì có chuyện quan trọng muốn báo cáo với cô nhưng lại không dám mở miệng, chỉ có thể bất an rối rắm như đứng đống lửa như ngồi đống than.

"Có chuyện gì thì nói." Tần Tuyết Nhiễm vẫn tập trung vào việc trên tay, miệng nhàn nhạt nói.

Lý Bân ngay lập trở nên căng thẳng lưng vai thẳng tắp. Đại tiểu thư cũng không có mắt ở đằng sau lưng, làm sao biết anh ta có chuyện muốn nói?

"Đại tiểu thư, tôi... có chuyện muốn báo cáo với cô."

"Ừm?"

"Chuyện là..." Lý Bân trong đầu sắp xếp ngôn từ, sau khi hạ quyết tâm thì một mạch nói: "Thời gian qua tôi có điều tra về vụ tai nạn của Lâm tiểu thư, kết quả có thu hoạch bất ngờ."

Tần Tuyết Nhiễm ánh mắt có chút biến đổi chợt khựng lại động tác trên tay, qua vài giây mới xoay người lại.

"Ai kêu anh đi điều tra?"

Nhìn thần sắc lạnh lẽo của cô Lý Bân không khỏi sợ hãi lắp bắp: "Chuyện này..." Sau đó anh ta cúi thấp đầu nói: "Thật xin lỗi đại tiểu thư. Tôi biết không có lệnh của cô mà tự tiện đi điều tra chuyện của Lâm tiểu thư là tôi không đúng, xứng đáng chịu phạt. Nhưng là cô có thể nào nghe tôi báo cáo kết quả điều tra trước không?"

"Hừ!" Tần Tuyết Nhiễm cười lạnh. "Không cần."

"Đại tiểu thư..." Lý Bân ngẩng đầu, vẻ mặt không thể tin được nhìn cô. Lẽ nào đại tiểu thư thật sự không muốn để ý đến chuyện này, không quan tâm người yêu rốt cuộc có lừa dối mình hay không sao? Lý Bân đã đi theo Tần Tuyết Nhiễm nhiều năm nhưng có đôi khi vẫn không tài nào đoán được tâm tư của cô.

"Tôi hỏi lại lần cuối, ai kêu anh đi điều tra chuyện này?" Tần Tuyết Nhiễm có chút gằn giọng.

Tần Tuyết Nhiễm hiểu rõ con người Lý Bân. Anh ta không ngốc, làm việc cũng rất có chừng mực, đặc biệt là không bao giờ xen vào những chuyện không thuộc phận sự. Lần này làm ra hành động quá phận không phải chủ ý của anh ta, khẳng định là bị người sai khiến hoặc ép buộc.

Tần Tuyết Nhiễm mơ hồ đoán ra được một người. Chỉ là muốn nghe một đáp án chính xác từ miệng Lý Bân mà thôi.

"Là em."

Đúng lúc Lý Bân còn đang ấp úng không biết nên trả lời như thế nào thì Tần Tuyết Ngưng lại mỉm cười xuất hiện.

Quả nhiên.

"Ai cho em tự tiện làm chủ?" Tần Tuyết Nhiễm đảo mắt nhìn cô ấy, ngữ khí không vui hỏi.

Tần Tuyết Ngưng nhếch miệng cười. "Không làm chủ lẽ nào kêu em đứng nhìn bà chị của em bị tình yêu làm cho mê muội, si ngốc để người ta lừa gạt, đợi đến khi thật bị hại chết thì mới chịu tỉnh ngộ sao?"

"Em ấy không phải loại người như em nghĩ."

"Vậy em nên nghĩ về cô ta như thế nào? Chị thật sự không tò mò Lý Bân đã tra được được cái gì sao? Tần Tuyết Nhiễm em cho chị biết, Lâm Dương Thần thật sự có vấn đề, cô ta không hề đơn thuần như chị tưởng."

"Lý Bân đã tra được chứng cứ Lâm Dương Thần nói dối, hai năm trước cô ta căn bản không hề bị tai nạn giao thông như lời đã kể. Tài liệu có chứa chứng cứ được em đặt ở..."

"Đủ rồi!" Không đợi Tần Tuyết Ngưng nói hết câu Tần Tuyết Nhiễm đã cắt lời cô ấy.

Tần Tuyết Ngưng nhìn chị gái chằm chằm, chỉ sợ bỏ xót biểu cảm nhỏ trên gương mặt cô. Chỉ thấy sau nghe xong những lời kia vẻ mặt của Tần Tuyết Nhiễm vẫn chẳng có gì thay đổi, vẫn bình tĩnh lại lạnh lùng nhìn cô ấy.

Tần Tuyết Ngưng nhếch môi cười, tuy Tần Tuyết Nhiễm không có phản ứng nhưng cô ấy biết chị gái dao động rồi. Nếu Tần Tuyết Nhiễm không dao động thì đã không có kiên nhẫn nghe cô ấy nói nhiều lời như vậy.

Chỉ là tâm tư Tần Tuyết Nhiễm quá kín đáo. Những suy nghĩ và cảm xúc mà cô muốn giấu đi, người khác sẽ không dễ dàng nhìn ra được.

"Chị tự biết chừng mực. Về sau em không được xen vào chuyện này nữa." Tần Tuyết Nhiễm không nặng không nhẹ nói, sau đó lại thay đổi ngữ giọng, thanh âm nâng cao, rành mạch phun ra từng chữ: "Là không-được-phép, hiểu chưa?"

Tần Tuyết Ngưng biết chị cô là đang ra một lời cảnh cáo cuối cùng. Nhưng không sao, mục đích cũng đã đạt được, sau này cô ấy cũng không muốn lại chen vào chuyện của Lâm Dương Thần nữa, rước thêm phiền phức.

Tần Tuyết Ngưng cong môi cười đáp: "Được." Sau đó xoay người bỏ đi.

Tần Tuyết Ngưng rời đi, hiện trường chỉ còn lại hai người. Áp suất thấp xung quanh khiến Lý Bân sắp hít thở không thông, anh ta vẫn luôn cúi đầu đứng ở một bên, tận lực hạ xuống cảm giác tồn tại của mình.

Tần Tuyết Nhiễm lúc này mới dời lực chú ý về phía anh ta. "Lý Bân, anh nên biết rõ hiện tại ai mới là chủ của cái nhà này. Chuyện nên làm và không nên làm, không cần tôi phải nhắc nhở thêm nữa."

"Tôi biết đại tiểu thư. Lần này là tôi sai, tuyệt đối sẽ không có lần sau." Lý Bân vội vã nói, đầu lại cúi thấp thêm một tầng.

Tần Tuyết Nhiễm nhìn anh ta, sau đó xoay lưng lại tiếp tục nâng kéo tỉa cành cây khô trước mặt, hờ hững nói: "Biết sai thì tự đi lĩnh phạt đi, dựa theo gia quy Tần gia mà làm."

Tuy Lý Bân từ nhỏ đã đi theo Tần Tuyết Nhiễm, là thuộc hạ thân tín nhất của cô. Từ lâu Tần Tuyết Nhiễm đã xem anh ta như anh em, thậm chí là bạn. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta có thể vượt quá giới hạn.

"Vâng. Vậy tôi xin phép đi trước."

Lý Bân đi rồi Tần Tuyết Nhiễm mới nhắm chặt hai mắt, hàng mi dài đen nhánh khẽ rung động, bàn tay cầm kéo cũng dùng mười phần sức lực như là đang cật lực khắc chế một thứ gì đó. Nhưng rất nhanh cô đã mở mắt ra, khôi phục lại vẻ mặt ban đầu tiếp tục công việc trên tay.

Tần Tuyết Ngưng từ vườn cây cảnh trở vào nhà, vừa đến cửa đã nhìn thấy Lâm Dương Thần đang từ trong nhà bước ra, bèn nhanh nhẹn lắc mình một cái chắn trước mặt người kia.

Thời gian qua cô ấy thật sự nghe lời Trần Thu Nghiên buông tha Lâm Dương Thần, không lại đi trêu chọc nàng nhưng sau lưng vẫn âm thầm kêu Lý Bân đi điều tra vụ tai nạn. Lý Bân vì nghĩ cho Tần Tuyết Nhiễm, sợ cô bị lừa nên vừa nghe Tần Tuyết Ngưng đề nghị liền đồng ý, bất chấp việc đại tiểu thư của anh ta sau khi biết chuyện có nổi trận lôi đình hay không, lén lút điều tra sau lưng cô.

Âm thầm điều tra gần một tháng cuối cùng cũng có thu hoạch. Tần Tuyết Ngưng cảm thấy chuyện càng ngày càng trở nên thú vị. Cô ấy thật hiếu kì không biết nếu một ngày chiếc mặt nạ mà người "chị dâu" này luôn mang theo bị xé rách thì gương mặt đơn thuần kia sẽ biến thành cái dạng gì?

Lâm Dương Thần vừa mới từ bên ngoài trở về nhà, nghe dì Vương nói Tần Tuyết Nhiễm đang ở ngoài vườn chăm sóc cây cảnh bèn chạy đi tìm cô nhưng đột nhiên lại bị một thân ảnh chắn trước cửa, nàng theo phản xạ né qua trái cô ấy cũng di chuyển qua trái, nàng dịch người qua phải cô ấy cũng di chuyển qua phải.

Lâm Dương Thần bấy giờ mới biết Tần Tuyết Ngưng là cố ý. Nàng ngẩng đầu lên khó hiểu nhìn cô ấy, chỉ thấy cô ấy cũng đang rũ mắt nhìn nàng, khoé môi cong lên một nụ cười châm biếm.

"Cô có chuyện gì sao?" Lâm Dương Thần hỏi.

"Không có gì." Tần Tuyết Ngưng ý cười trên môi càng sâu. "Chỉ là muốn nhắc nhở một chút. Đuôi của người nào đó phải giấu thật kĩ, nếu không cẩn thận để lòi ra thì sẽ bị..." Nói đến đây cô ấy đưa tay lên mô phỏng hình cây kéo, làm động tác 'cắt' sau đó không nói thêm gì, nhếch môi lách qua một bên đi thẳng vào trong.

Lâm Dương Thần nhíu mày ngẫm lại lời nói của Tần Tuyết Ngưng. Gần một tháng nay cô ấy không lại nhắm vào nàng, hai người sống cùng một nhà nhưng không thường xuyên chạm mặt, mỗi lần gặp nhau cô ấy cũng chỉ nhìn nàng cười một cách thâm ý. Lâm Dương Thần cũng không để tâm, gật đầu xem như chào hỏi rồi tránh đi. Hiện tại người này lại đột nhiên nói những lời khó hiểu làm cho nàng cảm thấy đặc biệt không thoải mái. Lắc lắc đầu không nghĩ nữa, Lâm Dương Thần nhanh chóng ra vườn.

"A Nhiễm?" Vừa ra vườn đã nhìn thấy Tần Tuyết Nhiễm đang tỉ mỉ chăm sóc cho đám cây cảnh, Lâm Dương Thần lập tức quên đi chuyện không vui lúc nãy, hưng phấn chạy đến bên cạnh cô, mà người kia cũng quay đầu lại mỉm cười với nàng.

"Thần nhi trở về rồi à?" Tần Tuyết Nhiễm tạm dừng công việc trên tay, dắt tay Lâm Dương Thần qua bên bộ bàn ghế gỗ hương được đặt trong vườn ra hiệu cho nàng ngồi xuống, sau đó dùng bộ bình trà được làm từ men sứ thượng hạng rót cho nàng một ly trà.

Lâm Dương Thần ngồi đối diện cô, nhận lấy ly trà uống một hơi cạn sạch, nàng quả thật là đang khát nước.

"Có mệt không?" Tần Tuyết Nhiễm ân cần hỏi. Trưa nay sau khi cô ra ngoài xử lý chút chuyện thì Lâm Dương Thần cũng lập tức rời khỏi nhà, sau đó nghe vệ sĩ đi theo nàng báo cáo lại cô mới biết là nàng đi chùa. Không phải Tần Tuyết Nhiễm muốn giám sát nhất cử nhất động của Lâm Dương Thần, chẳng qua khoảng thời gian này cô vẫn luôn theo dõi sát sao tình trạng thân thể của người này, chăm sóc nâng niu nàng trong lòng bàn tay.

Bác sĩ Hứa từng nói thân thể Lâm Dương Thần cần phải được điều dưỡng lại. Gần một tháng qua Tần Tuyết Nhiễm vẫn luôn căn dặn đầu bếp mỗi ngày đều phải chuẩn bị đầy đủ ba bữa ăn dinh dưỡng, lại mua loại thuốc bổ tốt nhất cho nàng dùng. Bên cạnh đó cũng lên thời gian biểu, đích thân giám sát việc rèn luyện sức khoẻ của người kia, mỗi sáng đều lôi nàng dậy sớm đi bộ, buổi tối lại nhắc nhở nàng ngủ sớm.

Tần Tuyết Nhiễm đánh giá Lâm Dương Thần một lượt từ trên xuống dưới. Hiện giờ tình trạng sức khoẻ của người này đã ổn hơn trước rất nhiều, không còn gầy yếu xanh xao như lúc mới gặp lại. Ngày hôm qua kiểm tra thì phát hiện thể trọng có tăng lên ba cân, Tần Tuyết Nhiễm xem như miễn cưỡng hài lòng.

Lâm Dương Thần đặt ly sứ lên bàn, lắc lắc đầu nói: "Không mệt. A Nhiễm em có đồ vật muốn đưa cho chị."

Nói rồi nàng từ trong túi tote đeo trên vai lấy ra một hộp quà được đóng gói cẩn thận đưa cho Tần Tuyết Nhiễm.

"Ồ? Còn có quà?" Tần Tuyết Nhiễm có chút tò mò duỗi tay nhận lấy. "Chị có thể mở ra xem luôn không?"

"Có thể có thể." Lâm Dương Thần không ngừng gật đầu.

Tần Tuyết Nhiễm chậm rãi tháo nơ, mở hộp quà ra. Sau đó phát hiện bên trong hộp là một mô hình làm bằng đất sét.

Cô đưa mô hình lên trước mắt tỉ mỉ ngắm nhìn. Mô hình khắc hoạ hình ảnh hai người con gái đang ngồi tựa đầu vào nhau, phía sau là một căn nhà nhỏ. Không khó để phát hiện ra căn nhà kia chính là phiên bản thu nhỏ căn nhà hiện tại của cô, mà hai người con gái không ai khác cũng chính là cô và Lâm Dương Thần.

Tỉ lệ tinh xảo, cảnh quan cùng hình người đều sinh động chân thực, dù là chi tiết nhỏ nhất cũng được chỉnh chu khắc hoạ. Có thể thấy được người làm ra nó đã phải tốn không ít tâm tư.

"Cái này... là em tự tay làm sao?"

"Đúng đó."

Thời gian này Tần Tuyết Nhiễm phát hiện Lâm Dương Thần rảnh rỗi đều sẽ chui vào thư phòng của nàng âm thầm bí mật làm chuyện gì đó nhưng khi cô muốn tiến vào xem thì bị nàng ngăn lại, nói "Qua một thời gian nữa chị sẽ biết." Cô đành áp chế lòng hiếu kì xuống, thành thật chờ đợi.

Bây giờ mới biết, hoá ra là để chuẩn bị món đồ này.

Lâm Dương Thần cười chỉ tay vào mô hình, nói: "Đây chính là chị và em, phía sau là nhà của chúng ta. Thứ này được làm từ đất sét, nếu bảo quản tốt sẽ giữ được rất lâu cũng không hư hỏng. Cũng giống như hai chúng ta, có thể cứ như vậy bên nhau lâu dài."

Nàng đã phải mất hai mươi ngày để hoàn thành mô hình này. Làm hỏng hai lần, lần thứ ba thành công nhưng mô hình làm ra có chút xấu xí, đến lần thứ tư mới xem như hài lòng.

"Còn có cái này." Lâm Dương Thần lại đặt lên bàn một cái hộp khác nhỏ hơn nhiều sau đó mở hộp, từ trong đó lấy ra một chiếc vòng tay.

Vòng tay được tết từ chỉ ngũ sắc, bên trên còn phối hợp treo thêm một viên không biết là loại đá gì.

"Đây là vòng bình an hôm nay em xin được từ chỗ sư thầy ở chùa. Đeo nó vào tay, nó sẽ là vật hộ thân hộ chị bình an cả đời."

Nói rồi nàng hào hứng xoè tay ra trước mặt Tần Tuyết Nhiễm. "Đưa tay cho em, em giúp chị đeo lên."

Tần Tuyết Nhiễm cũng vươn tay, đặt lên bàn tay của nàng. "Sao tự nhiên hôm nay lại tặng cho chị nhiều đồ như vậy?"

"Không phải tự nhiên nha. Em chỉ là nghĩ hai năm qua em không ở bên cạnh chị, cũng không thể cùng chị trải qua những sự kiện quan trọng như sinh nhật, lễ tình nhân,... Cho nên tặng những thứ này chính là để bù đắp cho chị." Lâm Dương Thần vừa nói vừa thuần thục thắt nút vòng tay. Rất nhanh chiếc vòng chỉ ngũ sắc đã an ổn nằm ở trên cổ tay Tần Tuyết Nhiễm.

"Xong rồi." Lâm Dương Thần cầm cánh tay Tần Tuyết Nhiễm lay lay, lại nhoẻn miệng cười nhìn cô.

Tần Tuyết Nhiễm có chút ngẩn ngơ nhìn nàng, nhìn nụ cười xán lạn lại tràn đầy chân thành từ tận đáy lòng, nhìn đôi mắt sáng như sao trời, thuần khiết không pha lẫn một chút tạp chất, có chăng cũng chỉ chứa duy nhất hình ảnh phản ngược của chính mình.

Nụ cười ấy, ánh mắt ấy, chân thành đến vậy.

Người này... làm sao có khả năng sẽ lừa dối mình?

Đợi mãi không thấy Tần Tuyết Nhiễm phản ứng, tầm mắt vẫn hướng về mình nhưng đáy mắt lại là xuất thần, Lâm Dương Thần nâng giọng gọi: "A Nhiễm?"

Nghe được tiếng gọi của nàng Tần Tuyết Nhiễm mới lấy lại tinh thần. "Ừ?"

Lâm Dương Thần khẩn trương hỏi: "Chị đang nghĩ gì vậy? Có phải cái vòng này... hơi xấu hay không? Là vì em không biết nên tặng chị vật gì mới thích hợp, quần áo hoặc đồ trang điểm chị đều không thiếu, những thứ xa xỉ hơn em lại không đủ tiền. Cuối cùng chỉ có thể nghĩ ra vật này."

Lúc quyết định chọn chiếc vòng tay này làm quà tặng Lâm Dương Thần cũng có chút do dự. Chiếc vòng này vốn không có giá trị gì, bề ngoài lại trông quê mùa rẻ tiền, đeo ở trên tay Tần Tuyết Nhiễm thật không phù hợp một chút nào, hoàn toàn đối lập với quần áo cùng các loại trang sức thời thượng của cô.

Nàng cũng muốn tặng cho A Nhiễm một món quà thật đáng giá. Số dư trong tài khoản cũng đủ để nàng mua một chiếc túi xách hoặc một chiếc váy hàng hiệu, chỉ là số tiền đó không đâu xa lại chính là tiền mà A Nhiễm cho nàng trước đây, hơn nữa so với muôn vàn đồ hiệu khác mà cô đang sở hữu thì dù là túi hay váy cũng chẳng có gì đặc biệt.

Công việc của A Nhiễm đặc thù, có đôi khi khó tránh khỏi việc gặp phải nguy hiểm. Hơn nữa nàng vẫn còn ám ảnh chuyện xảy ra hai năm trước, A Nhiễm gặp chuyện xém chút nữa thì rời xa nàng mãi mãi. Hiện tại nàng chỉ hy vọng cô có thể khoẻ mạnh bình an qua một đời, nếu có đồ vật có thể thay nàng luôn ở bên cạnh bảo hộ cô vậy thì nàng cũng muốn chọn nó để làm quà.

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng nàng vẫn quyết định chọn chiếc vòng tay này.

"Hay là tháo ra đi?" Lâm Dương Thần vừa nói vừa cầm cổ tay Tần Tuyết Nhiễm chuẩn bị tháo chiếc vòng tay quê mùa kia xuống.

"Đừng!" Tần Tuyết Nhiễm chụp lại tay của nàng. "Không phải. Quà của Thần nhi sao có thể xấu được chứ? Chị rất thích." Nói rồi trở tay nắm lấy bàn tay ấy. "Chị chỉ đang nghĩ em dụng tâm chuẩn bị quà cho chị như vậy, nhưng chị ngược lại vô tâm không nghĩ đến chuyện tặng quà cho em."

Lâm Dương Thần cười. "Không đúng nha. Hiện tại em ăn mặc, dùng đều là của chị còn gì? Hơn nữa em chỉ cần có chị là đủ rồi."

"Như vậy sao được? Như vậy đi. Cho chị một ít thời gian, chị sẽ nghĩ ra món quà thích hợp để tặng cho em."

"Ừm. Nhưng không cần phải chọn quà đắt tiền. Chị tặng cái gì em cũng sẽ thích, biết không?"

"Được." Tần Tuyết Nhiễm mỉm cười nhéo nhéo lòng bàn tay của Lâm Dương Thần.

Chạng vạng, ánh sáng ngoài trời cũng dần dần mờ tối từ lúc nào, đây là thời điểm vườn cây kéo đến nhiều muỗi nhất, thế là hai người quyết định trở vào nhà. Lâm Dương Thần không có việc gì làm liền chạy vào bếp giúp dì Vương nhặt rau để Tần Tuyết Nhiễm đi tắm trước. Thời điểm đi ngang qua thư phòng Tần Tuyết Nhiễm bỗng khựng lại, như có điều suy nghĩ cuối cùng quyết định tiến vào thư phòng.

Khoá trái cửa thư phòng, Tần Tuyết Nhiễm tiến thẳng về phía bàn làm việc tìm một vị trí dễ nhìn đặt mô hình mà Lâm Dương Thần tặng lên trên đó. Làm xong việc này cô lại kéo cái ghế ngồi xuống, lúc bấy giờ mới dời tầm mắt lên túi hồ sơ được cẩn thận niêm phong đang sờ sờ nằm ở trên mặt bàn.

Đây có lẽ là chứng cứ mà Tần Tuyết Ngưng nhắc đến. Có thể khẳng định thứ này cũng là do cô ấy đặt ở đây.

Tần Tuyết Nhiễm đưa tay nâng tập hồ sơ lên nhưng hồi lâu vẫn không có mở ra, chỉ là chằm chằm nhìn vào nó.

Cô biết một khi hồ sơ trên tay được mở ra, có một số sự việc sẽ thay đổi không thể giữ được hình dáng như lúc ban đầu. Mà cô, có lẽ cũng sẽ mất đi một số thứ rất quan trọng.

Niềm tin, sự kì vọng, hạnh phúc cùng bình yên.

Thậm chí là tình yêu.

Qua một lát Tần Tuyết Nhiễm lại dời tầm mắt nhìn qua mô hình đặt trên bàn, nhìn hai người con gái đang tựa đầu vào nhau trông vô cùng hạnh phúc.

Giữa tình yêu và sự thật cô chỉ có thể chọn một.

'Lựa chọn' có đôi khi cũng là một thứ khiến cho con người ta vô cùng thống khổ.

Cuối cùng Tần Tuyết Nhiễm quyết định không mở chứng cứ ra xem mà đem nó cất sâu vào trong ngăn kéo, cẩn thận khoá lại.