[BHTT] Gặp Lại

Chương 8: Em sợ tôi nhìn thấy cái gì?



Sáng hôm sau Lâm Dương Thần tỉnh dậy mặt trời đã lên cao.

Lim dim mở mắt, ánh nắng hắt qua cửa sổ trực tiếp chiếu thẳng lên mặt khiến nàng khó chịu nheo mắt lại.

Đợi đến khi nàng dần thích ứng với ánh sáng, chớp chớp mắt nhìn xung quanh mới xác định được bản thân đang ở trong phòng, cũng nằm trên giường của chính mình.

Nỗ lực muốn nhớ lại chuyện tối qua, chỉ nhớ đến khúc nàng cùng Tô Tình trò chuyện, nàng vui vẻ uống hết hai ly cocktail sau đó... sau đó xảy ra chuyện gì, vì sao mình lại về nhà được thì không nhớ nổi nữa.

Chỉ cảm thấy đầu đau đến lợi hại, dạ dày ẩn ẩn cồn cào khó chịu, cả người bủn rủn mỏi mệt. Lâm Dương Thần cố gắng vươn mình ngồi dậy, dùng cánh tay vô lực vỗ vỗ lấy thái dương của mình.

Lúc này cửa đột nhiên mở, Tần Tuyết Nhiễm rất tự nhiên từ bên ngoài bước vào, trên tay còn xách theo một cái túi.

"Dậy rồi? Tôi có mua bữa sáng cho em đây."

"Tần tiểu thư?" Lâm Dương Thần lộ ra biểu cảm ngây ngốc, vừa mới ngủ dậy nên giọng nói còn khàn khàn mang theo chút lười biếng, lại nheo nheo mắt hỏi: "Sao chị lại ở đây?"

"Em không nhớ nữa rồi?" Tần Tuyết Nhiễm nhìn bộ dáng vừa mới tỉnh ngủ của nàng không khác gì một con mèo con, mỉm cười đặt túi đồ ăn lên bàn, tiến đến bên giường ngồi xuống từ từ giải thích: "Tối qua em ở quán bar uống say, là tôi đưa em về."

"Vậy sao? Vậy.... cảm ơn chị." Lâm Dương Thần xấu hổ cúi đầu nhỏ giọng cảm ơn, trong lòng lo sợ không biết tối hôm qua bản thân có nói lời nào hoặc làm ra hành động gì kì quái hay không. Nàng cũng biết tật xấu của mình, một khi say liền sẽ trở nên mất năng lực nhận thức. Hơn nữa nàng cũng không muốn mất điểm trước mặt Tần Tuyết Nhiễm.

Lại bất chợt nhìn nhìn bộ đồ ngủ đang mặc trên người, sờ sờ một chút. Như nghĩ ra điều gì đó nàng vội ngẩng lên nhìn cô, lại do dự hỏi: "Vậy đồ ngủ này là..."

"Còn có thể là gì? Là tôi giúp em thay lên a." Tần Tuyết Nhiễm nở nụ cười xinh đẹp, thản nhiên nói.

"Cái gì? Chị giúp tôi thay?" Hai mắt Lâm Dương Thần mở to, vẻ mặt không thể tin nổi.

Tần Tuyết Nhiễm vô cùng hài lòng với phản ứng này. Mặc dù nơi này chỉ có hai người vẫn cố ý kề môi đến sát bên tai người kia, đè thấp cuống họng: "Đâu chỉ có vậy, tôi còn tắm cho em nữa kìa."

Oành!!!

Lâm Dương Thần bị doạ đến đầu óc nổ tung, sắc mặt biến trắng, nàng bất động như tượng gỗ hết mười giây sau đó nhanh như chớp nằm xuống, kéo chăn lên che kín toàn thân, bộ dạng giống hệt một con ốc sên gặp phải kẻ thù nguy hiểm liền chui vào vỏ lẩn trốn.

Phản ứng đáng yêu này làm cho Tần Tuyết Nhiễm buồn cười nhưng vẫn phải kìm chế không cười ra tiếng, giữ im lặng đợi xem rốt cuộc người kia sẽ lại có hành động gì.

Đợi hết nửa ngày Lâm Dương Thần mới vén chăn xuống, chỉ để lộ ra đôi mắt bồ câu to tròn nhìn nhìn cô, do dự mãi cuối cùng nhịn không được mới hỏi ra nghi hoặc trong lòng:

"Chị... vậy chị đã nhìn thấy gì rồi?"

"Làm sao vậy? Chúng ta đều là phụ nữ, em có cái gì thì tôi cũng có cái đó. Em sợ tôi nhìn thấy cái gì?" Tần Tuyết Nhiễm vẫn thản nhiên hỏi, chỉ là ngữ khí có chút mập mờ.

Nói vậy... nói vậy có nghĩa là chị ấy đều đã nhìn thấy hết?

Lâm Dương Thần lại xấu hổ trốn vào trong chăn, tim đập kịch liệt như muốn nhảy ra ngoài, khỏi cần soi gương nàng cũng biết mặt mình hiện giờ đã đỏ đến mức nào, cả khuôn mặt đều nóng hầm hập.

Chị ấy nói cứ như không có gì to tát vậy, người bị lột đồ bị nhìn sạch rõ ràng là nàng có được hay không? Lâm Dương Thần khóc không ra nước mắt.

Cuối cùng Tuyết Nhiễm không thể nhịn được nữa, bật cười thành tiếng. Không thể không công nhận một điều, trêu bạn nhỏ này thật sự rất vui.

Thật muốn bắt cóc em ấy đem về nhà, mỗi ngày đều đem ra trêu chọc. Như vậy thì không cần sợ cuộc sống tẻ nhạt nữa.

"Được rồi được rồi, không đùa em nữa. Tối qua mặc dù tôi đã tắm thay đồ cho em nhưng mà chỗ không nên nhìn tôi đều không nhìn, cũng tuyệt đối không chiếm chút tiện nghi nào của em. Vậy đã yên tâm chưa?"

Tuy có chút chột dạ nhưng Tần Tuyết Nhiễm vẫn mặt không đỏ tim không đập lỗi lạc nói ra lời đảm bảo. Trêu cũng trêu đủ rồi, nếu cứ để bạn nhỏ xấu hổ trốn trong đó cả ngày thì không tốt cho lắm.

"Thật sao?" Lâm Dương Thần lại kéo một đoạn chăn ra, có chút không tin vào lời nói của cô.

"Thật!" Tần Tuyết Nhiễm chắc như đinh đóng cột gật đầu.

"Mau dậy ăn sáng đi, tôi có mua cháo cho em. Tối qua say đến vậy chắc dạ dày cũng không dễ chịu đâu nhỉ?"

Tần Tuyết Nhiễm dời đề tài, xoay mặt đi cho nên đã bỏ lỡ một tia tiếc nuối chợt loé lên trong đáy mắt của Lâm Dương Thần.

Nàng xoa xoa bụng mình. "Bây giờ là mấy giờ rồi?"

Không những dạ dày khó chịu mà đầu còn đau nữa. Lần sau vẫn là không nên đụng đến một giọt rượu nào mới tốt.

"9 giờ 45."

Lâm Dương Thần thản nhiên gật đầu sau đó lại chợt giật bắn mình. "9 giờ 45? Không xong rồi không xong rồi!" Nàng hai tay ôm đầu, một bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc.

"Sao vậy?" Tần Tuyết Nhiễm quay lại hỏi.

"Tôi bỏ lỡ mất tiết học sáng nay rồi."

"Tôi còn tưởng chuyện gì. Chỉ là cúp học một ngày thôi mà."

"Nhưng giáo sư đó rất khó tính, nghỉ học không xin phép quá hai lần sẽ bị ông ấy trực tiếp đánh rớt." Nàng còn muốn lấy học bổng đây, sao có thể để rớt môn được.

"Được rồi đừng hoảng. Có phải mới lần đầu không? Sau này chăm chỉ đi học là được."

Giằng co một hồi Lâm Dương Thần mới chịu dậy đi vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân, khi nàng bước ra ngoài đã nghe thấy mùi cháo thịt bằm cùng mùi bánh quẩy thơm phức.

Lâm Dương Thần hai mắt sáng rực, trực tiếp ngồi vào bàn ăn chuẩn bị xử lý hết bữa sáng nóng hổi.

Tần Tuyết Nhiễm còn rất chu đáo tự tay pha một ly trà quất đưa tới đặt trước mặt nàng, nói uống vào sẽ giảm được phần nào cơn đau đầu.

"Cảm ơn chị, Tần tiểu thư." Lâm Dương Thần ngước đầu lên tươi cười cảm ơn cô.

Trước sự ôn nhu săn sóc của Tần Tuyết Nhiễm nàng cảm thấy như có dòng nước ấm chảy qua tim, lòng cũng dâng lên một cảm giác vui sướng không thể tả nổi.

"Mà chị đã ăn chưa a? Chị mua nhiều như vậy hay là cùng tôi ăn đi?" Lâm Dương Thần vừa đem cháo đổ vào chén vừa hỏi.

"Không cần, tôi đã ăn rồi. Có điều em còn gọi tôi Tần tiểu thư sao? Tối qua em cũng không có gọi như vậy đâu."

"Vậy tôi đã gọi thế nào?"

Khoé miệng Tần Tuyết Nhiễm câu lên bước đến bên cạnh Lâm Dương Thần, cúi người xuống dí sát mặt lại, kéo tầm mắt ngang ngửa với tầm mắt của nàng, tay trái ôm lấy tay phải, lại đưa tay phải lên dùng ngón trỏ gõ gõ thái dương của nàng hai cái.

"Tự mình nhớ lại."

Một mùi hương tựa như lan như sương len lỏi vào trong hô hấp, Lâm Dương Thần giật mình ngã người ra sau, Tần Tuyết Nhiễm vẫn một gương mặt mỉm cười lúc này mới thẳng người dậy.

Tròng mắt Lâm Dương Thần đảo qua đảo lại, nàng đang cố gắng hồi tưởng lại một chút ký ức của tối ngày hôm qua.

"A Nhiễm...."

"Hả? Em vừa gọi tôi là gì?"

"A Nhiễm~"

"Gọi lại một lần nữa."

"A Nhiễm~"

"....."

Ký ức cứ như dòng lũ được phóng thích, chảy vào đầu óc Lâm Dương Thần không ngừng.

Nàng nhớ khi đó lý trí của mình giống như mất đi khống chế, nhu tình mật ý gọi A Nhiễm một lần rồi lại một lần, sau đó ôm lấy cô, nói bản thân đã đợi cô thật lâu, rồi cứ ăn vạ ở trên người cô không chịu xuống. Lại sau đó.... Sau đó thì sao? Bản thân có lại nói thêm cái gì nữa không? Nàng không nhớ được nữa.

Lâm Dương Thần trong lòng lộp bộp, những lời kia....

Sao nàng có thể bất cẩn như vậy chứ? Ở cùng Tần Tuyết Nhiễm lại không biết kìm chế khiến cho bản thân uống say.

Nhìn biểu cảm gương mặt người kia biến hoá đa dạng, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, Tần Tuyết Nhiễm liền cảm thấy buồn cười, xem ra đã nhớ lại rồi?

"Nhớ lại rồi sao? Vậy gọi một lần nữa cho tôi nghe xem nào."

'Cộp'

Muỗng inox va chạm với chén sứ tạo thành tiếng vang thanh thuý, Lâm Dương Thần thấp thỏm khẽ nâng đầu liếc nhìn Tần Tuyết Nhiễm, thấy cô đang nhìn mình một cách thú vị lại dời mắt xuống, tiếp tục cúi đầu.

Mười giây trôi qua...

"A Nhiễm."

Âm thanh nhỏ như muỗi kêu, Lâm Dương Thần gọi xong không dám nhìn thẳng Tần Tuyết Nhiễm, giả bộ tập trung ăn cháo của mình, đầu cúi thấp như muốn vùi luôn vào chén cháo.

"Ngoan lắm. Về sau cứ gọi như vậy đi." Tần Tuyết Nhiễm nhịn không được đưa tay ra xoa xoa đầu nàng.

Lâm Dương Thần hơi đỏ mặt, rất phối hợp nhích đầu ra để cho cô xoa, như một chú mèo dịu ngoan đang thích ý hưởng thụ cái vuốt ve từ chủ nhân của mình.

Cảm giác này thật sự rất tốt. Nàng khẽ nâng mắt nhìn cằm của Tần Tuyết Nhiễm rồi lại cúi đầu lén lút cười.

Tần Tuyết Nhiễm thu hết phản ứng của nàng vào mắt, cười cười buông tay.

"Mau ăn đi." Nếu cứ tiếp tục như vậy e là người kia sẽ không thể nào tập trung ăn hết bữa sáng. Cô đi đến bàn học kéo chiếc ghế ngồi xuống, thuận tay cầm lấy khối rubik để ở trên bàn đưa lên ngắm nghía một hồi.

Lâm Dương Thần đang ăn thì thoáng nhìn thấy động tác của cô, thân thể lập tức căng cứng sau đó nhanh như chớp bậy dậy chạy đến trước mặt cô giật lấy khối rubik giấu ra sau lưng.

Hành động này làm cho Tần Tuyết Nhiễm sững sờ, tay vẫn còn nâng trên không trung, nhướng mày hỏi: "Làm sao vậy?"

"A?" Lâm Dương Thần rối rắm một hồi mới giải thích hành động kì quặc của mình. "Đừng chơi cái này, rất ấu trĩ, không hợp với chị đâu."

Tần Tuyết Nhiễm vẫn còn khó hiểu, rõ ràng là không hài lòng với lời giải thích này. "Ai nói ấu trĩ? Cái này là đồ chơi mang tính trí tuệ nha."

Sau đó cô lại lộ ra vẻ mặt nghiền ngẫm, tay sờ sờ cằm. "Kiểu dáng của nó thật đặc biệt, là phiên bản giới hạn sao? Tôi cảm thấy nó hình như có chút quen mắt."

Chỉ là Tần Tuyết Nhiễm lúc này không nhìn Lâm Dương Thần, vì vậy cũng bỏ qua một tia hoảng sợ xẹt qua trong đáy mắt của nàng.

"Đúng vậy. Có điều nó cũng chỉ là một món đồ chơi thôi, chị đừng để ý nhiều."

Tần Tuyết Nhiễm cảm thấy lúc này Lâm Dương Thần dường như có chút kì lạ, nhưng cụ thể kì lạ chỗ nào thì lại nghĩ không ra. Cô quyết định không nghĩ tới nữa, chống tay đứng dậy.

"Được rồi. Em ăn sáng rồi nghỉ ngơi cho tốt. Tôi còn có chút việc, đi trước đây."

Lâm Dương Thần nghe cô nói muốn đi thần sắc liền biến thành ảm đạm, cẩn thận hỏi: "Chị giận tôi sao?"

Dù sao hành động khi nãy của nàng cũng quá thất lễ. Giống như đứa trẻ ích kỉ không muốn bị người khác đụng đến đồ chơi của mình.

Tần Tuyết Nhiễm bật cười. "Tôi là kiểu người nhỏ mọn như vậy sao?"

Sau đó cô lại thở ra, nâng tay xoa đầu Lâm Dương Thần thêm một cái. "Không có giận em. Tôi thật sự có việc."

Lâm Dương Thần nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, nhoẻn miệng cười, ánh mắt ảm đạm cũng biến thành lấp lánh ánh sáng.

Tần Tuyết Nhiễm phát hiện cô nhóc dường như rất hưởng thụ hành động này.

"Vậy chị lái xe cẩn thận." Lâm Dương Thần lấy áo khoát cho Tần Tuyết Nhiễm, tiễn cô ra cửa.

"Ừ. Tạm biệt."

"Tạm biệt."

Lâm Dương Thần đứng trên lầu nhìn Tần Tuyết Nhiễm lái xe rời đi, sau đó lại nhìn khối rubik trên tay mình, thở dài một hơi.

Xem ra phải đem nó gửi đi nơi khác, nếu để A Nhiễm nhận ra sẽ dẫn đến hậu quả khó lường.

Sau lần đó khoảng cách giữa hai người tự nhiên là được kéo lại gần hơn. Các nàng thỉnh thoảng sẽ nhắn tin gọi điện cho nhau, có đôi khi chỉ là hỏi thăm, có đôi khi lại trò chuyện rất lâu, nói đủ chuyện vụn vặt trên đời.

Tần Tuyết Nhiễm phát hiện mỗi lần bản thân mệt mỏi hoặc tâm tình không tốt vì công việc không thuận lợi, chỉ cần trò chuyện với Lâm Dương Thần, trêu nàng một chút, mọi mệt mỏi bực dọc đều sẽ cuốn theo gió bay đi hết.

Giống như hôm nay, sau một ngày lăn lộn mệt mỏi, Tần Tuyết Nhiễm từ trong phòng tắm bước ra việc đầu tiên là cầm điện thoại lên kiểm tra Wechat.

Quả nhiên, có tin nhắn đến từ Lâm Dương Thần.

Thời gian gần đây nàng dường như đã hình thành thói quen này, mỗi tối trước khi đi ngủ đều sẽ nhắn tin chúc mình ngủ ngon.

Tần Tuyết Nhiễm lại lướt lên xem lịch sử trò chuyện giữa hai người. Chỉ mới nửa tháng trôi qua mà khung chat đã tràn ngập những tin nhắn. Cô không ngờ một con người bộn bề công việc như mình vậy mà sẽ thường xuyên nhắn tin qua lại với một cô nhóc sinh viên đại học. Chuyện này nếu đặt ở trước kia khẳng định là rất khó tin.

Khoé môi bất giác giương lên một độ cong, Tần Tuyết Nhiễm nhanh chóng đánh chữ trả lời.

[Ngủ ngon.]

...................

Ba người Tần Tuyết Nhiễm, Trần Thu Nghiên, Tô Tình hôm nay có một cuộc hẹn đi uống trà chiều. Tình bạn của bọn họ vẫn luôn rất tốt, mỗi người đều có công việc riêng nhưng khi rảnh rỗi đều sẽ hẹn nhau đi ăn cơm, uống trà chiều, hoặc là đến LODGE tụ tập uống rượu.

Ngồi trong quán cafe, Tô Tình nheo mắt nhìn Tần Tuyết Nhiễm cúi đầu chơi điện thoại còn lộ ra mỉm cười, hình như là đang nhắn tin với ai đó liền nhịn không được nổi lên tâm tư bát quái.

"Tần đại tiểu thư, gần đây cậu gặp được chuyện gì vui có đúng không?"

"Chuyện gì?" Tần Tuyết Nhiễm ngẩng đầu nhìn cô ấy vô tư hỏi, trên môi vẫn còn treo ý cười.

"Không phải mình đang hỏi cậu sao? Nhìn cậu đi, hẹn hò với bọn mình còn không chuyên tâm, nhắn tin với người nào mà cười vui vẻ như vậy? Đừng nói... hoa đào của cậu nở rồi nhé?"

Trần Thu Nghiên đang rót trà cũng khựng lại, không khỏi tò mò với câu chuyện này. Nãy giờ nàng cũng có thắc mắc giống Tô Tình nhưng ngại hỏi ra lời.

"Không có."

"Còn nói không có? Để mình nghĩ một chút xem." Tô Tình làm bộ ngẫm nghĩ. "À mình nhớ rồi! Có phải tiểu thịt tươi hôm trước đi cùng cậu không?"

Tần Tuyết Nhiễm không trả lời. Tô Tình hất cái cằm lên đắc ý, một bộ dạng 'đừng hòng qua mặt mình'.

"Tiểu thịt tươi nào?" Trần Thu Nghiên không rõ hỏi.

"A Nghiên cậu không biết đâu. Lần trước A Nhiễm đến quán bar còn dẫn theo một bé sinh viên đặc biệt đáng yêu. Hai người họ a, có gian tình~"

Trần Thu Nghiên nghe vậy có chút sửng sốt, trong lòng thầm suy đoán. Tần Tuyết Nhiễm bình thường đều có rất nhiều người theo đuổi, không phân biệt nam nữ. Phần nhiều những người kia là nhắm vào tài sản cùng địa vị của cô, muốn một bước lên mây, hoặc muốn dựa dẫm Tần gia để tìm một chỗ dựa vững chắc tại thành phố này. Mà một bộ phận nhỏ khác chính là vì say mê vẻ ngoài của Tần Tuyết Nhiễm.

Chỉ là mấy năm qua Tần Tuyết Nhiễm đều chỉ tập trung vào sự nghiệp, luôn đặt Tần gia ở vị trí hàng đầu. Người theo đuổi cô đều bị cô cự tuyệt ở xa xa vạn dặm.

Cô bé đáng yêu, lại là sinh viên sao? Trần Thu Nghiên từ trong trí nhớ lục tìm được một hình dáng.

"Là cô gái bán túi xách ở trung tâm thương mại sao? Người trước đó đã từng giúp cậu?"

Tần Tuyết Nhiễm mỉm cười. "Đừng nghe A Tình nói bậy. Tụi mình không phải mối quan hệ đó đâu."

Nói rồi cô tập trung sự chú ý vào khung chat trên màn hình điện thoại. Bỏ ngoài tai mấy lời lảm nhảm của Tô Tình, ngón tay thon dài linh động đánh chữ.

Tần Tuyết Nhiễm: [Cuối tuần này em có dự định gì không?]

Bên kia rất nhanh đã trả lời.

Lâm Dương Thần: [Em định đến công viên vẽ tranh.]

Tần Tuyết Nhiễm: [Cuối tuần tôi rảnh. Chúng ta cùng đi thế nào?]

Lâm Dương Thần: [Được ạ. *Meme con mèo gật đầu*]

Tần Tuyết Nhiễm chỉ chú ý màn hình điện thoại, không hề biết người ngồi bên cạnh cũng đang dừng tầm mắt ở trên người cô, nhìn thấy cô mỉm cười trò chuyện cùng Lâm Dương Thần, con ngươi dần dần ảm đạm.

Mà những phản ứng của hai người đều không lọt khỏi tầm mắt của người ngồi đối diện, Tô Tình nhìn Trần Thu Nghiên lại đảo mắt sang Tần Tuyết Nhiễm, cuối cùng chỉ biết âm thầm thở dài, tiếp tục uống trà của mình.