[BHTT] Mưa Và Sấm

Chương 1



Mùa hè, trời nắng chang chang, nóng bức khó chịu. Tống Nghiên Khanh chịu không nổi chui vào phòng đóng cửa bật điều hoà 20 độ, lấy một cốc nước đá đặt lên mặt bàn rồi ngồi xuống ghế. Nhìn đống sách vở trước mặt, cô chán nản ngáp dài. Đồng hồ điểm mười giờ sáng. Giờ là kì nghỉ hè, nhưng mà cô vẫn phải học, gì mà học trước chương trình, nhàm chán không tả nổi. Vết bầm tím lằn khắp cánh tay trái lại bắt đầu đau, cô nhăn mặt cố chịu. Quyết định dẹp hết sách vở sang một bên, cô mở laptop lên facebook.

Facebook bây giờ của cô chỉ toàn GHA. GHA là gì ấy hả, nó giống như là một thể giới ảo nằm dưới lốt một cộng đồng trên mạng xã hội, các thành viên có thể hoá thành một nhân vật trong các kịch bản khác nhau, và cô là một dân GHA đặc biệt yêu thích những kịch bản đầy drama.

Vừa mở messenger, cô liền ấn vào đoạn chat có biệt danh 56.4, là đoạn chat với tài khoản "Khản Triết Tuân" nhắn vài dòng gọi đối phương. Chủ tài khoản "Khản Triết Tuân" này là một chị gái lớn hơn cô một tuổi, ở Hải Nam, cũng là người cô thích bấy lâu nay. Nhưng mà giữa cô và chị ấy, có lẽ chỉ dừng lại ở trạng thái 'mập mờ'. Còn 56.4, thì bởi vì cô thích học hóa, nên cứ lôi bảng tuần hoàn ra là biết liền. 56.4 là Babe.

Thấy đối phương còn chưa rep tin nhắn, cô vào box khác, chợt thấy những dòng tin nhắn cũ của chị ấy. Tay cầm con chuột lướt lên đọc từng tin nhắn một, những hình ảnh như những dòng kí ức vốn dĩ không phải của cô ùa vào trong đầu, tái hiện lại những kí ức chân thật. Những dòng tin nhắn, chị ấy lại uống say, chịu không nổi quá khứ tự kể ra hết với mọi người trong box mess VLG. Chợt đoạn chat bật lên, đối phương đã rep tin nhắn. Nước mắt từ bao giờ đã trào ra trên hai gò má cô. Lau sạch nước mắt, cô nhanh tay trả lời tin nhắn người kia. "Tối qua anh uống rượu à?".

Gọi anh bởi vì chị ấy trên GHA là một nữ phẫn, tức là nữ giả nam. Đối phương trả lời, đúng như cô đoán, tối qua lại uống rượu rồi, còn uống hết 2 chai lớn nữa. Ngón tay đánh máy nhanh hơn, cô kêu đối phương đừng uống nữa, cai rượu đi. Và đương nhiên chị ấy không nghe.

Bên ngoài tiếng cổng sắt bị mở ra vang lên, mẹ cô về, cô lập tức tắt trình duyệt, đóng laptop đẩy sang bên cạnh, trải sách vở ra trước mặt bàn như thể đang học chăm chỉ rồi chạy xuống nhà đón bà. Phòng cô ở tầng hai, kế bên là phòng bố mẹ cô.

Nói thật thì, cả cô và chị ấy đều có một cuộc sống thật mệt mỏi và khổ sở. Tống Nghiên Khanh sinh ra trong một gia đình học thức, không quá giàu nhưng đủ ăn đủ mặc còn dư dả. Bố mẹ cô đều lương cao, được người xung quanh kính trọng. nên thành ra cô lúc nào cũng phải chịu những kỳ vọng quá lớn. Học thì phải được điểm cao, chín điểm rồi mà vẫn còn bị đánh bị chửi. Rồi không được chơi game, không được dùng mạng xã hội, nói thật thì tài khoản GHA hiện tại là cô giấu diếm lập ra. Mẹ cô lúc nào cũng có những lời nói xúc phạm đến cô. Cũng chẳng hiểu vì sao bà ta được học hành đầy đủ, tuổi thơ cũng chỉ khổ có chút mà lại có thể nói ra những câu như vậy. Không chỉ có lời nói, nhiều lúc bà ta chẳng vì lý do đàng hoàng gì cũng có thể đánh cô bầm tím người, như bây giờ, cánh tay trái của cô hằn đầy vết bầm vì bị dùng chổi quật.

Mải suy nghĩ không để ý, cô vấp chân ngã về phía sau, cánh tay đập vào bức tường, đau điếng cả người. Cô không kêu tiếng nào, nhưng phải hít hơi lạnh mấy lần liền mới bớt đau. Nhanh tay cầm lấy đống túi đồ mẹ đưa mang vào nhà. Cô quay ngang quay ngửa nhìn xem có thứ gì bỏ được vào bụng cho bớt đói không.

Tống Nghiên Khanh năm nay chỉ mới 16 tuổi, hết hè năm nay là hết lớp 10, năm sau lên lớp 11 mà học không khác gì đang luyện thi cuối cấp. Ngày nào cũng học, kể cả hè, học đến tận một giờ đêm chưa xong. Một hai giờ đêm đi ngủ, sáu giờ sáng dậy, tính ra ngủ được có 4,5 tiếng. Học cả ngày chẳng có lúc nào nghỉ, rồi lúc nào cũng phải nghe những lời mắng chửi vô cớ.

"Mày đang làm cái gì đấy con ngu này?". Một cái bạt tai giáng thẳng xuống đầu cô khiến cô không kịp phản kháng. Cô choáng váng đỡ lấy đầu, túi đồ trên tay rơi xuống bồn rửa bát, thịt lợn tươi sống bên trong văng ra rơi khắp bồn. Nước mắt ứa ra vì đau, nhưng cô không hề kêu lên một tiếng nào. Tiếng chửi quen thuộc bắt đầu vang lên, cô đứng yên lặng hứng chịu từng lời nói miệt thị đến tận nhân cách. Những cái tát và đánh cũng cùng lúc giáng xuống đầu và lưng.

Yên lặng không nói gì, nhưng sâu trong Tống Nghiên Khanh hận người đàn bà kia thấu đến xương tủy. Mẹ ruột cô thật đấy, nhưng mà sinh ra cô để làm gì? Đánh mắng bạo hành như này à, hay để mang làm công cụ kiếm tiền kiếm danh?

Dòng nước lạnh thơm mùi trà đổ lên đầu cô, ừ thì, bà ta lại đổ nước lên đầu cô. Tóc mái dính nước trà ướt nhẹp rủ xuống mắt kính cận, nước nhỏ giọt khiến cô phải nhắm mắt lại tránh nước rơi vào mắt. Cô không thích uống thứ trà này, chẳng ngọt cũng chẳng đắng, vị lờ lợ kinh khủng, nhưng bà ta vẫn ép cô uống, không uống thì bà ta sẽ đổ hết lên đầu cô. Vòi nước mở ra, xả nước đầy bồn. Thịt tươi sống cùng túi nylon đen trôi lên bềnh trên mặt nước. Cổ cô bị bàn tay béo mập nắm lấy, dùng lực ấn xuống bồn nước đầy ặc. Đột ngột bị dìm xuống bồn, nước tràn vào phổi cô khiến cô không thở nổi. Chống hai tay lên thành bồn, cô cố gắng vùng vẫy thoát khỏi bàn tay kia, cặp kính cũng theo động tác kịch liệt rơi ra. Bên tai vẫn là vô vàn lời chửi mắng không ngớt. Dùng hết sức vùng vẫy một lúc, bàn tay kia lại nắm cổ cô kéo lên rồi ném cô sõng soài xuống đất. Thở dốc quỳ trên mặt đất, nước từ người cô rơi vãi khắp sàn nhà bóng loáng. Cặp kính bị bà ta vứt thẳng xuống đập vào đầu cô rồi rơi xuống sàn. Tống Nghiên Khanh vươn tay nắm lấy cặp kính rồi lảo đảo đứng dậy chạy thẳng vào phòng.

Chạy vội vào phòng vệ sinh, Tống Nghiên Khanh thở hồng hộc tựa lưng vào tường, trượt người xuống đất "phịch" một tiếng. Cô ôm hai chân, vùi khuôn mặt trắng bệch vì thiếu ô-xy và ngâm nước lâu vào giữa hai đầu gối. Mệt mỏi thở dài một hơi, cô day nhẹ hai bên thái dương rồi đứng dậy đi vào buồng tắm.

Cầm lấy vòi hoa sen, mở khóa xả nước lên đầu. Cô nhắm mắt cảm nhận dòng nước lạnh giúp đầu óc cô bớt đau đớn và choáng váng. Dựa người vào mặt tường đá bên cạnh, quần áo trên người cô vẫn còn nguyên, vải nylon thấm nước ướt đẫm dính vào da thịt khó chịu.

Tắm qua một lượt, đeo kính lên, Tống Nghiên Khanh cởi hết quần áo ướt bẩn thay một bộ đồ mới rồi đi ra. Cô thả người ngã phịch xuống giường, đôi mắt mệt mỏi nhắm lại chìm vào giấc ngủ, không còn quan tâm đến giây phút tiếp theo chuyện gì sẽ xảy ra với bản thân.