[BHTT] Thế Thân

Chương 33: Nàng cùng Lam Mạt Lê, là không thể nào



Tôi mất đi ký ức, mất đi ánh sáng, tôi cho rằng tôi vẫn là tôi của người đứng xem kia, lại thì ra, tôi là người trong cuộc đã yêu một người.

Một khắc đó bị Lam Mạt Lê hôn lên, đầu óc An Cẩn là trống không, là luống cuống, nhưng cũng là tim đập thình thịch, dường như có thứ gì muốn phá kén mà ra.

Một khắc đó được đẩy vào phòng giải phẫu, nội tâm của An Cẩn là chờ mong, là kỳ vọng, nhưng cũng là thấp thỏm bất an, dường như cuộc phẫu thuận này kết thúc nàng vẫn là nàng.

Nàng không muốn, nàng muốn khôi phục ký ức, nàng muốn biết tất cả có liên quan đến Lam Mạt Lê, nàng muốn biết cảm giác có liên quan với nàng đối với cô ấy, tất cả, tất tả, bất luận là liên quan tâm tình ra sao, cảm xúc ra sao, bi thương ra sao, vui mừng thế nào, nàng đều muốn biết.

Mất đi ý thức, khôi phục ý thức, thì như là trong nháy mắt, nàng biết, phẫu thuật của Lam Mạt Lê là thành công, nàng chỉ cần chờ đợi, chờ đợi trí nhớ của nàng, chờ đợi băng vải trên mắt lấy xuống, sau đó, nàng có thể nhìn Lam Mạt Lê, ôm cô, nói với cô, nàng muốn nói, bất luận là trước khi mất đi ký ức, hay là sau khi mất đi ký ức, nàng đều thích cô, cũng chỉ sẽ yêu cô.

Từng ngày từng ngày qua đi, An Cẩn dần dần khôi phục ký ức, tuy đau đớn, nhưng vui vẻ, mặc dù biết chính mình trước đó bỉ ổi như thế nào, nhưng nàng không hối hận.

Yêu là một loại cảm xúc ích kỷ, sau khi đã yêu một người, cái gọi là lý trí, cái gọi là bình tĩnh, đều có thể từng cái bị vứt bỏ, chỉ muốn chiếm lấy người kia, chỉ muốn ký ức của người kia là thuộc về riêng chính mình, chỉ muốn người kia trở thành ký ức độc nhất của chính mình, chỉ hy vọng người kia là thiên sứ chỉ thuộc chính mình, càng hy vọng cả đời của người kia chỉ có chính mình, có được rồi, chính là may mắn bé nhỏ đời này của chính mình.

Nhưng mà, một tháng trôi qua, có lẽ bởi vì trời cao muốn trừng phạt chính mình, mắt của An Cẩn, vẫn là không nhìn thấy, rõ ràng phẫu thuật thành công, rõ ràng tất cả thuận lợi, nhưng nàng vẫn là không nhìn thấy.

Cho dù Lam Mạt Lê ôm nàng thật chặt, nói cho nàng biết, cô sẽ nghĩ biện pháp, cô sẽ vẫn bên nàng, nhưng An Cẩn chỉ là cười, lời gì cũng không có nói.

Mỗi ngày, Lam Mạt Lê sẽ ở sau khi chuyện của bệnh viện hết bận, bồi ở bên cạnh nàng như là sợ nàng không cách nào lo liệu, mỗi ngày đi theo bên người nàng, hận không thể chính mình có thể 24 giờ dính vào bên người nàng.

Vừa mới bắt đầu, Lam Mạt Lê sẽ chủ động nói cho An Cẩn biết, mắt của nàng như thế nào, bác sĩ khác nói làm sao, nhưng dần dần, An Cẩn cũng phát giác được, Lam Mạt Lê đang tránh nói tới mắt của nàng, nàng biết, mắt của nàng, có thể không cách nào khôi phục rồi, nàng, đời này có thể cũng không thấy được nữa.

Trời cao đúng là công bằng, chính mình đã từng ích kỷ như vậy, bỉ ổi như vậy, đê hèn như vậy, cho nên, ông ấy dùng loại phương thức khác, nói cho nàng biết, nàng cùng Lam Mạt Lê, là không thể nào.

Nghĩ đi nghĩ lại, nàng nở nụ cười, sau đó nàng chảy xuống một hàng nước mắt.

Ngày này, Lam Mạt Lê tan ca như thường ngày, nhanh chóng thu dọn đồ vật, về tới nhà của nàng, nhưng mà mở ra cửa lớn, nàng không có ở trong phòng khách, thấy được An Cẩn ngồi ở trên ghế sofa chờ đợi cô, trong nháy mắt trái tim bị nhấc lên cao cao.

"Cẩn!" Căng thẳng la lên, bước chân dồn dập, sau khi mở ra cánh cửa, mới lấy được một tia thả lỏng, vẫn may, An Cẩn chỉ là đang tắm, đi lên trước, Lam Mạt Lê đưa tay ra, gõ lên cánh cửa trên kia.

"Cẩn? Em sắp tắm xong chưa? Đói bụng không? Có muốn tôi làm chút gì ăn hay không?"

"..."

"Cẩn? Có nghe được không?"

"..."

".. Cẩn?"

"...". Truyện Bách Hợp

Lam Mạt Lê vẫn không có được một chút hồi đáp, tựa hồ nghĩ tới chuyện không tốt gì. Con mắt trừng lớn, nội tâm không ngừng nhảy lên, không lo được cái gì, tay cô run rẫy, đặt lên tay cầm, nhẹ nhàng chuyển động, phát hiện cửa không có khóa, sắc mặt càng thêm trắng bệch, cô sợ, cô sợ cô đẩy ra cánh cửa này, sẽ là thấy được cái cô không muốn nhìn thấy, thế nhưng, cô vẫn là nhất định phải mở ra, bởi vì sau khi mở cửa ra, là An Cẩn, là Cẩn của cô.

Lấy lại bình tĩnh, hít sâu một hơi, Lam Mạt Lê, đem cửa đẩy ra, đập vào mi mắt thì là..

Hết chương 33