[BHTT] Thiên Kiêu

Chương 22



“Các ngươi lui xuống đi!” Hứa Thiên Hạc phất tay đuổi người.

Tần Lộ cùng Trần Nhiên thi lễ nhưng lại không di chuyển.

Hứa Thiên Hạc không khỏi tò mò, “Như thế nào, nhị vị còn có việc?”

Tần Lộ hít sâu một hơi chỉ hướng người còn nằm rạp trên mặt đất.

Thì ra quên Hồng Liên. Hứa Thiên Hạc cười cười.

“Tần thị vệ là đã quên chuyện gì sao?”.

“Vương gia xin chớ tức giận, công chúa cũng là vì sức khỏe của Vương gia.” Tần Lộ chỉ vào Hồng Liên, “Nữ tử này không xứng với Vương gia ty chức hiện tại liền đem người mang ra ngoài. Sau khi hồi kinh ty chức tất nhiên trước tiên bẩm báo công chúa cho Vương gia chọn hai cái nữ tử vừa ý đưa tới đây.”

Hiện tại đang diễn sao? Hứa Thiên Hạc khiêu mi lại có chút muốn cười.

Hắn nhìn hướng cửa ra vào nơi cửa không người trông coi, trong sân đã có ba nhóm hạ nhân đi tới đi lui. Về phần Ngô ma ma cái bóng dáng đều không thấy xuất hiện. Chẳng qua ở đây không nhìn ngoài cửa thì chỉ có thể nghe lén bên vách tường, không biết Ngô ma ma có hay không sớm chờ ở nơi đó…..

“Cút!” Hắn lạnh lùng quát: “ Sự tình của bổn vương ngươi có tư cách gì hỏi đến? Bổn vương ưa thích ai đã cưng chìu ai là chuyện của bổn vương, cho dù hoàng tỷ biết bổn vương ra cái dạng này thì sao? Ngươi! một tên thị vệ nho nhỏ cũng dám hỏi đến việc riêng của bổn vương ngươi có phải hay không chán sống?!”

“Thuộc hạ không dám!” Tần Lộ nhanh chóng nửa ngồi xuống, làm cái một gối quỳ xuống động tác.

Trần Nhiên như lọt vào trong sương mù, coi như đã hiểu rồi, lại coi như không có hiểu được. Nhưng nhìn xem Tần Lộ quỳ xuống, phù phù một tiếng cũng đổ người xuống quỳ theo.

“Vương gia~~~” Hồng Liên đáng thương nhìn xem Hứa Thiên Hạc. Gương mặt nguyên bản tuy không có gì gọi là tuyệt mỹ nhưng bù lại có cặp mắt lấp lánh sinh động, “Vương gia, người thật sự muốn đuổi nô tỳ đi sao? Nô tỳ...nô tỳ xem như tướng mạo không bằng những quý nữ trong Kinh thành nhưng nô tỳ đối với Vương gia một mảnh chân tình a! Nô tỳ hầu hạ Vương gia lâu như vậy, Vương gia người sao có thể…. Chẳng lẽ tình nghĩa ngày xưa tình một chút cũng không để tâm sao?”

Hứa Thiên Hạc nhìn nàng một cái.

“Vương gia!” Tần Lộ lập tức la lớn: “Lời thật thì khó nghe, ty chức biết rõ người sẽ tức giận, thật có chút lời nói ty chức lại không thể không…”

“Cút!” Cùng với gầm lên giận dữ, là thanh âm bình hoa rơi vỡ.

Hồng Liên sợ hãi run lên một chút, rồi sau đó không để lại dấu vết hướng phía Tần Lộ cùng Trần Nhiên nhích lại gần.

Tần Lộ trực tiếp kéo Hồng Liên đến ngoài cửa. Trong phòng là 'bùm bùm' thứ gì đó đáp xuống đất vỡ vụn, ngoài phòng lại là Ngô ma ma mặt mũi biểu lộ tràn đầy lo lắng.

“Ngô ma ma, may mắn không làm nhục sứ mệnh, người ta đã mang đi ra rồi.” Tần Lộ nói ra, nhẹ buông tay Hồng Liên đẩy ra trước mặt Ngô ma ma.

Ngô ma ma liếc nhìn Hồng Liên nhưng đối với Tần Lộ lại là khuôn mặt không biết như thế nào cho phải, “Này, này, Vương gia tức giận rồi sao? Các ngươi nói như thế nào với Vương gia? Sao không hảo hảo nói một chút, sao có thể làm Vương gia tức giận… Nếu là trách tội các ngươi cái kia làm sao bây giờ…”

Trần Nhiên là đơn thuần nhưng lại không phải ngốc.

Tuy rằng một mực ở ngoài đứng xem không tham dự vào thế nhưng chính bởi vì ở ngoài đứng xem, lúc này ngược lại càng thêm hiểu được một ít. Trần Nhiên dùng giọng nhẹ nhõm nói ra: “Ma ma không cần phải lo lắng, ta cùng Tần Lộ ca là nhận được nhiệm vụ của công chúa mà đến, chúng ta làm như vậy cũng cũng là vì Vương gia tốt, Vương gia sẽ không làm như vậy với chúng ta.”

“Đúng vậy a, ma ma không cần quan tâm chúng ta.” Tần Lộ nói ra: “Nhưng thật vị Hồng Liên cô nương này lúc Vương gia tức giận nói thưởng cho ta, nhưng ta sao có thể muốn nữ nhân đã từng là người của Vương gia. Ma ma, còn phải làm phiền người sắp xếp vị cô nương này rồi.”

“Được rồi, chuyện này giao cho lão thân là được.” Ngô ma ma thần sắc chậm rãi cười nói.

Ngô ma ma kéo Hồng Liên đi xuống, Tần Lộ cùng Trần Nhiên liếc nhau, hai người một người một cái phương hướng, theo đuôi rồi đi lên.

Ngô ma ma là lão nhân mà Hứa Thiên Kiêu đặt ở trong phủ bên cạnh chăm sóc Hứa Thiên Hạc. Bà ta cũng là tâm phúc của nàng, người như vậy Tần Lộ nếu không có chứng cứ rõ ràng nếu động con rắn trong hang mà nói nàng cũng sẽ không có cái gì tốt. Hơn nữa, Ngô ma ma là từng là lão nhân hầu bên Hứa Thiên Kiêu theo lý mà nói có lẽ sẽ trung thành và tận tâm mới đúng, như thế nào lại xuất hiện tư tâm chia rẽ hai vị chủ tử? Là bà ta có cái bí mật không thể cho ai biết hay vẫn là phía sau lão nhân cố ý chỉ điểm dạy dùng một chiêu mượn đao giết người này?

Hứa Thiên Hạc là tin Tần Lộ nhưng lại cũng muốn nhìn xem nàng có bao nhiêu phần bản lĩnh. Một cái trung thành thực chất chưa bao giờ là đủ, nếu trung thành lại có bản lĩnh lấy được sự trọng dụng tự nhiên phân khác biệt. Tần Lộ muốn lấy được trọng dụng, tự nhiên phải có được bản lĩnh.

____________________________________

“Vương gia thật sự rất tức giận sao?” Ngô ma ma ngồi ở trên ghế đung mặt lạnh nhìn người đang đứng hỏi.

Hồng Liên thương tâm gật đầu, “Đúng, ma ma, Vương gia thật sự không cần ta nữa sao?”

“Hưởng thụ lâu như vậy, ngươi còn chưa đủ?” Ngô ma ma khinh thường nhìn xem Hồng Liên, “Lúc trước mua ngươi vào phủ làm hạ nhân cũng không phải là mua ngươi tới làm chủ tử ở đây.”

Hồng Liên gục đầu xuống.

“Thế nhưng là… Thế nhưng là Vương gia yêu thích ta, ma ma người.... người cũng đã nói sẽ giúp ta đấy, thế nhưng là vì cái gì công chúa phái người đến liền không muốn buông tha cho ta…” Nàng thấp giọng, lại chữ câu chữ câu đều tại lên án lấy.

“Ngươi cũng đừng nói càn!” Ngô ma ma mãnh liệt ngồi dậy, ngón tay chỉ vào Hồng Liên, có chút phát ra run.

Hồng Liên vẻ mặt không dám tin nhìn lão nhân trước mặt, vừa định muốn há miệng nói cái gì, Ngô ma ma cũng nhanh đi hai bước xuống tới, mãnh liệt nắm chặt cổ Hồng Liên hung dữ uy hiếp nói: “Ngươi tốt nhất không nên nói bậy cái gì, bằng không thì ta cũng không dám cam đoan, ngươi còn có thể toàn vẹn rời khỏi Vương phủ!”

Hồng Liên sắc mặt đỏ lên đưa tay đẩy Ngô ma ma. Bà ta liền dùng toàn lực, Hồng Liên không thoát được nanh vuốt, nàng ho khan không ngừng sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi.

Trần Nhiên nghe lén ở bên trái, thấy thế nhặt lên một cục đá đang muốn ném vào đi lúc bị người kia bắt được tay.

“Tần Lộ ca?” Trần Nhiên nhìn lại, lập tức kinh ngạc nhẹ hô.

Tần Lộ lắc đầu, tiếp tục hướng trong phòng nhìn.

Hồng Liên không cầu xin tha thứ nhưng không cam đoan chuyện này sẽ không bại lộ lão nhân tức giận trên tay khí lực càng lúc càng lớn. Nhìn Hồng Liên đều mắt trắng dã, Trần Nhiên như ngồi trên đám lửa.

“Ngô ma ma sẽ không giết nàng.” Tần Lộ thấp giọng nói ra.

Ít nhất hiện tại sẽ không. Hơn nữa, Hồng Liên cũng sẽ không thành thật đáng bị giết.

Tần Lộ vừa mới nói xong chỉ thấy Ngô ma ma mãnh liệt buông tay ra, Hồng Liên toàn thân thoát khỏi nanh vuốt toàn thân rũ rượi trượt xuống mặt đất. Sau đó thanh âm kịch liệt ho khan trong phòng vang lên bà ta lui về phía sau hai bước, ngồi trở lại rồi vị trí của mình.

“Ngươi tối nay liền rời đi Vương phủ.” Bên người sờ lên, lấy ra một túi tiền nhỏ ném đi qua, “Chỗ bạc này ngươi cầm lấy, đủ ngươi ăn dùng cả đời được rồi!”

Hồng Liên không nhận túi tiền mà gượng dậy quỳ trên mặt đất, “Ma ma, ma ma van cầu người đừng đuổi ta đi! Người biết rõ tình hình nhà của nô tỳ, cha cùng ca ca vẫn muốn bán nô tỳ đổi lấy tiền, nếu là người để cho ta trở về, sáng mai bọn hắn lại nghĩ sẽ bán nô tỳ một lần nữa! Ma ma, van cầu ngài, người đừng đuổi nô tỳ đi....nô tỳ liền lưu lại.... lưu lại làm nha hoàn bưng trà rót nước, chỉ cần có thể ở lại ở Vương phủ ta liền thỏa mãn!”

Ngô ma ma muốn cự tuyệt, nhìn Hồng Liên một bộ điên cuồng lại đè xuống lời nói. Gật gật đầu, nói: “Ngươi trước đứng lên đi, vấn đề này chúng ta sau này hãy nói.”

Hồng Liên do dự đứng lên.

Tần Lộ cùng Trần Nhiên lui ra ngoài, nàng căn dặn Trần Nhiên: “Ngươi ở đây đừng nhìn chằm chằm vào Ngô ma ma cùng Hồng Liên, bọn họ hỏi cái nào thì trả lời cái đó ngươi toàn bộ nhớ kỹ. Về phần an nguy của Hồng Liên bất luận như thế nào ngươi đều không được quản, ngươi có lẽ có thể thấy được, hiện tại Hoài Nam vương đang khảo nghiệm chúng ta, nếu là phạm một chút lỗi đến lúc đó không chỉ có ta chết, ngươi cũng sống không được rồi.”

Cái gì? Trần Nhiên khẽ giật mình, con mắt mở hết cở nhìn Tần Lộ.

Tần Lộ đối với Trần Nhiên gật gật đầu rồi vỗ vai của hắn nói: “ Thời điểm xúc động thì nhớ lại mẹ của ngươi!.”

Nếu là hắn chết mẫu thân hắn cũng liền sống không được rồi.Trần Nhiên vội thận trọng nhẹ gật đầu.

“Ca muốn đi đâu? cũng phải cẩn thận một chút, ngươi còn có muội muội đấy.”

Không uổng công Tần Lộ bảo Tần Cầm làm nhiều điểm tâm như vậy cho hắn ăn, nguy hiểm trước mắt, hắn rõ ràng còn biết rõ cầm Tần Cầm mà nhắc nhở. Tần Lộ nhịn không được tâm tình tốt hơn chút, nhẹ gật đầu, xoay người theo người ly khai.

Trong phòng Hứa Thiên Hạc đã tự mình viết phong thư giao cho thái giám Lý Phúc Lợi, “Đi, dùng bồ câu đưa tin, mau chóng đem thư này truyền cho tỷ tỷ.”

Lý Phúc Lợi cười đi tiếp nhận, nói: “Tiểu nhân chúc mừng Vương gia, đã tìm được người đắc dụng.” Tạm ngừng, vừa tiếp tục nói: “Vương gia, cái kia Hồng Liên cô nương?”

Nhắc tới Hồng Liên, Hứa Thiên Hạc trên mặt lộ ra giống như ghét bỏ lại coi như không chê biểu lộ đến, “ Phải xem tạo hóa của nàng. Tần thị vệ nếu là muốn giữ lại, vậy giữ lại. Nếu không muốn, cái kia ta cũng không cần dùng.”

“Đúng, tiểu nhân đã biết rồi.” Lý Phúc Lợi nói ra, lại hỏi Ngô ma ma, “Vương gia, cái kia Ngô ma ma ý của ngài, thật là muốn Tần thị vệ giết bà ta sao?”

Hứa Thiên Hạc đã trầm mặc một chút mới lên tiếng: “Vẫn phải nhìn xem ý tứ Tần thị rồi.”

Lý Phúc Lợi trong lòng phát run nhẹ gật đầu.

Sống cũng được, chết cũng không đáng tiếc. Vốn dĩ bản thân không có gì còn có thể lợi dụng nếu chết không có gì đáng tiếc. Nhưng đối với Tần thị vệ mà nói Ngô ma ma sống thì hắn sẽ có tiền đồ là một loại, Ngô ma ma chết tiền đồ của hắn sẽ gặp một loại khác. Cái kia Tần thị vệ a, chỉ nghe nói thân thủ không tệ. Lần này nhìn thấy qua, người coi như là thông minh, thế nhưng là so cùng Vương gia mà nói thì.… Lý Phúc Lợi ngĩ đến không khỏi đổ một chút mồ hôi.

Cái gọi là khảo nghiệm Tần Lộ trên thực tế tiến hành rất thuận lợi nàng nghĩ điều tra tình huống ra vào của Vương phủ, điều tra gia đình của Ngô ma ma tất cả đều thuận thuận lợi không người ngăn trở.

Lão nhân này suốt đời chưa gả, hôm nay ở trong vương phủ bên người chỉ đi theo một cái nữ hài tử, nghe nói nàng ta là chất nữ. Mà nàng phụ mẫu sớm đã qua đời, ca ca duy nhất cũng ở lại Kinh thành đã bốn năm năm chưa từng gặp mặt.

Một gia đình mối quan hệ như vậy Tần Lộ thậm chí nghĩ không ra cái lão nhân này có lý do gì để làm phản chủ tử.

Ban đêm, Tần Lộ cùng Trần Nhiên tại Vương phủ nơi cửa sau gặp mặt.

Trần Nhiên nói: “Hôm nay buổi chiều Hồng Liên một mực ở trong phòng mà Ngô ma ma tức thì an bài cơm tối cho Vương gia lại dặn dò nàng chất nữ làm tốt công việc. Thời điểm ta vừa đi ra nàng liền tự tay lấy hai phần cơm đến gặp Hồng Liên cô nương.” Hắn nói qua nhìn nhìn tối như mực bốn phía, hỏi: “Tần Lộ ca, ngươi kêu ta tới chỗ này làm cái gì?”