[BHTT] Tục Mệnh

Chương 13: Sao dọa đại sư bỏ chạy



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Ngồi xuống đi." Dung Trường Đình nôn nóng, thiếu chút nữa cởi áo lông cừu đang mặc ra, ngón tay hắn đã để trên đai thắt lưng, nhưng lại nhịn xuống, quay đầu chỉ vào Tiểu Phù, lạnh giọng nói: "Đi lấy cái thảm đắp cho cô nương, Dung phủ nuôi các ngươi, là để các ngươi ở đây ăn không uống không?"

Tiểu Phù sợ hãi rụt cổ, cúi người nói "Vâng" rồi vội vàng xoay người vào phòng, quýnh quáng lên liền quên mất thảm của cô nương đặt chỗ nào, áo lông cừu cũng chưa tìm được.

Hoa Túc đứng cạnh cửa, thấy ánh nắng cách mấy tấc nữa sẽ chiếu đến bên chân, không chút hoang mang lui sau nửa bước, giơ tay kéo lụa đen quấn trên đầu xuống một chút. Nàng ấy ngoắc ngón tay hướng về tấm thảm xếp ở cuối giường, tấm thảm bay lên, lặng yên dừng trên bình phong.

Tiểu Phù sốt ruột dậm chân, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy tấm thảm lụa gấm đang treo trên bình phong. Nàng dùng một tay kéo xuống, trong lòng thầm nghĩ, vừa rồi sao mình không nhìn thấy?

Lúc đi ra ngoài, Tiểu Phù lại xuyên qua người Hoa Túc, bị lạnh rùng mình một cái, còn lạnh hơn cơn gió ập vào trước mặt.

Dung Ly nghe lời ngồi xuống ghế, hai má trắng bệch vì lạnh, thấy hai vị đại sư đến gần, giả vờ cuống quýt đứng lên lần nữa.

Không Thanh cùng Bạch Liễu một người đỡ một bên, đều không dám ngẩng đầu, không phải vì sợ Dung Trường Đình, mà sợ Đại cô nương bị quỷ ám của Dung phủ.

Dung Ly thấy hòa thượng và đạo sĩ đi tới, làm bộ khó hiểu, ngẩn ra chốc lát, đôi môi nhợt nhạt hé mở, hỏi: "Cha, hai vị này là?"

Tiểu Phù cầm thảm đi ra, thấy Dung Ly đứng lên, đành phải ôm tấm thảm trước.

"Hai vị đại sư tới trừ tà." Lúc này Dung Trường Đình mới quay đầu lại nhìn người bên cạnh, "Vị này chính là phương trượng từ chùa Nham Thọ, vị này chính là đạo trưởng của Thanh Quan."

Dung Ly cúi chào từng người, gió mạnh thổi qua, dây lụa đỏ dài mảnh trên đầu lộ ra như sợi tóc nhuộm đỏ. Nàng giơ tay vén tóc ra sau tai, "Làm phiền phương trượng và đạo trưởng."

Hòa thượng và đạo sĩ không vừa mắt nhau, ai cũng chẳng thèm nhìn ai, từng người nghiêng đầu về một bên, thái độ đều ngạo mạn, thiếu đưa lỗ mũi lên trời.

Dung Ly lại nói: "Đêm qua không biết sao, hình như là bị yểm, ban đêm thấp thoáng cảm thấy lành lạnh, như địa long bị tắt, mí mắt rất nặng, cơ thể không có sức lực, vốn muốn đứng dậy nhìn xem, nhưng làm sao cũng không đứng lên được."

Nàng ho nhẹ hai tiếng, "Khi tỉnh lại mới nhìn thấy song cửa sổ bị phá vỡ, hỏi nha đầu bên cạnh đều không biết chuyện gì xảy ra, có lẽ là...... Lại gặp quỷ, ngày ấy ngã xuống nước cũng thế, hai chân giống bị trói lại, muốn lôi kéo ta xuống đáy hồ."

Nàng nói thật chậm, âm thanh lại cực nhẹ, một đám tỳ nữ gã sai vặt đứng trong viện hai mặt nhìn nhau, nhịn không được rùng mình, ngay cả hai vị phu nhân đi theo phía sau Dung Trường Đình cũng thay đổi sắc mặt.

Ánh mắt Mông Nguyên run rẩy, "Ly nhi, hai vị sư phụ ở đây, không được nói hươu nói vượn, nếu việc này là thật, các sư phụ nhất định có thể đuổi được sát khí này đi."

"Sao dám nói hươu nói vượn." Dung Ly ngước mắt, yếu ớt nói: "Từ ngày Ly nhi sinh ra, trong phủ đã chuẩn bị quan tài, sau đó may mắn lớn lên cho đến bây giờ, quan tài ở trong phủ đã thay đổi mấy cái, Ly nhi là người đã nửa thân xuống mồ, cần gì nói hươu nói vượn."

Tay ôm lò sưởi của Mông Nguyên hơi căng thẳng, miễn cưỡng mỉm cười nói: "Có hai vị sư phụ, lo gì không phá giải được, Ly nhi chỉ cần an tâm, sau này nhất định có thể hưởng phúc."

"Đúng vậy." Đôi mắt Dung Ly cong cong, nốt ruồi nhỏ dưới mắt như giọt nước, "Tam nương đã thay ta chọn tướng công tốt, ta còn chưa thể đi gặp một lần, giải xong nhất định có thể hưởng phúc."

Dung Trường Đình quay phắt lại, sắc mặt còn lạnh hơn thời tiết rét đậm này.

Mười ngón tay Mông Nguyên thiếu chút nữa đâm vào lò sưởi, cười gượng, "Tam nương chọn không tính, còn phải qua mắt của cha ngươi."

Dung Trường Đình chỉ vào nàng ta nói: "Nàng có khi nào nghe lời ta, ta không cho nàng ra khỏi phòng, hôm nay còn dám ra ngoài?"

"Lão gia......" Mông Nguyên che bụng nhỏ nói: "Thiếp khổ chút cũng không sao, nhưng cần gì phải làm khổ đứa bé ở trong bụng còn chưa ra đời, nếu ở trong phòng buồn chán, chỉ sợ đứa bé này......"

Dung Trường Đình đột nhiên thu tay về, tức giận mà không nói.

Đạo sĩ đi dạo trong sân, từ bên ngoài song cửa sổ rách nát nhìn vào trong, vỗ về râu dài nói: "Khắp nơi này quỷ khí quá nặng, ở đây...... Chính là có người chết?"

Dung Ly khẽ nhíu mày, cũng không biết đạo sĩ này có bản lĩnh thật hay là giả mà lại biết được việc có người chết ở Lan viện.

"Đánh bậy đánh bạ." Hoa Túc nhẹ nhàng xùy một tiếng, vẻ mặt nhạt nhẽo bình tĩnh.

Đạo sĩ nhìn vào phòng, hoàn toàn không biết có một con quỷ lột da mang bộ da vẽ vẫn luôn đứng yên ở trước mặt hắn.

Quỷ lột da đã sớm buông chén thuốc xuống, lúc này đang nghiêng người đứng bên bàn trang điểm, mặt không cảm xúc mà nhìn đạo sĩ làm bộ làm tịch này.

Đạo sĩ chỉ cảm giác trước người lạnh lẽo, nhưng nửa cái bóng quỷ cũng chẳng nhìn thấy.

Dung Ly im lặng, xoay người lặng lẽ nhìn vào phòng. Nàng nắm cổ tay áo lên che môi, nói với đạo sĩ: "Đạo trưởng cần phải vào phòng nhìn xem, ngày ấy ta rơi xuống nước, hôn mê bất tỉnh, sau lại bị ác quỷ bóp cổ, may có một vị sư phụ đuổi quỷ giúp ta."

Đạo sĩ đứng trước cửa sổ nghe vậy liền lui sau nửa bước, có vẻ rụt rè.

Ngược lại hòa thượng đứng bên cạnh Dung Trường Đình đi qua, lắc đồng tiền xu vào ngưỡng cửa.

Đồng tiền xu đinh linh một tiếng chạm đất, lăn một vòng đúng lúc dừng lại bên chân Hoa Túc.

Dung Ly quay đầu nhìn nàng ấy, trên mặt khó nén kinh ngạc, thầm nghĩ quỷ này chắc sẽ không bị hòa thượng bắt chứ.

Hoa Túc chỉ cúi đầu liếc nhìn, chân cũng chưa động. Nàng ấy kéo miếng vải ở trên mặt xuống, cánh môi đỏ thắm hé mở, sắc mặt lạnh lùng xa cách, dường như căn bản chưa đặt đạo sĩ và hòa thượng này vào mắt.

Nàng ấy thở nhẹ ra một hơi, đồng tiền xu bên chân chầm chậm lăn một vòng nữa, leng keng lăn xa.

Hòa thượng run tay nói: "Thí chủ, sợ là có đại quỷ ở nhờ trong quý phủ, tha thứ bần tăng bất lực!"



"Đại sư?" Dung Trường Đình ngơ ngẩn nhìn hòa thượng cất bước bỏ chạy.

Mấy tỳ nữ cùng gã sai vặt càng hoảng sợ hơn, cả đám run như cái sàng thành tinh.

Đạo sĩ còn đứng phía trước cửa sổ, không chịu thua kém, hít hà một hơi nói: "Ta thật muốn nhìn xem, ma quỷ nào dám làm càn ở dương gian." Hắn vén vạt áo che đầu gối lên, tráng lá gan đi vào phòng.

Lông mi Dung Ly khẽ run, thật sự tò mò. Chỉ thấy Hoa Túc nghiêng người né tránh, để cho đạo sĩ vào phòng.

Đạo sĩ lấy cái chuông đồng từ trong cổ tay áo ra, vừa nói lẩm bẩm vừa rung chuông đồng leng keng.

Đồng tiền xu nằm ở góc bàn đột nhiên dựng lên như bị gió thổi, xoay vòng quanh bên chân đạo sĩ.

Đạo sĩ hô to a một tiếng, chuông đồng rơi khỏi tay, kinh ngạc sợ hãi chạy ra khỏi phòng, đồng tiền xu kia vẫn lăn theo phía sau hắn.

Dung Trường Đình vốn định duỗi tay kéo hắn lại, không ngờ đạo sĩ hất tay của hắn ra. Hòa thượng chạy, đạo sĩ cũng chạy, chưa ai có thể làm phép.

Đồng tiền lăn lộn đánh vào ngưỡng cửa, đinh một cái nằm xuống.

Tứ phu nhân Tự Chiêu nhẹ nhàng nói: "Trên đời đâu có nhiều thần tiên quỷ quái đến vậy, đơn giản chỉ là người phàm tự mình lừa mình, hai vị đại sư kia chắc hẳn cũng không có bản lĩnh gì, vì thế mới bỏ chạy."

Nàng ấy nhìn qua Dung Ly, nói tiếp: "Ly nhi đừng sợ, khi nào rảnh rỗi nên đi ra ngoài một chút, dương khí nhiều lên, âm khí tự nhiên sẽ giảm."

"Tứ nương nói phải." Dung Ly gật đầu, tay áo còn để trên miệng, hoàn toàn che phủ độ cong bên khóe môi.

"Giả danh lừa bịp." Phía sau chợt truyền đến tiếng nói cực kỳ lạnh lùng của Hoa Túc.

Dung Ly quay đầu nhìn nàng ấy, ánh mắt vô tình lướt qua người nàng ấy.

Chu sa giữa mày của Hoa Túc đỏ rực như máu, vừa đẹp vừa lạnh. Nàng ấy thò tay ra khỏi áo đen rồi đột nhiên xòe năm ngón tay, đồng tiền nằm trên mặt đất bay vào lòng bàn tay của nàng ấy.

Ngoài phòng, Dung Trường Đình đang sai người ngăn đạo sĩ và hòa thượng lại, những người khác cũng không dám nhìn vào phòng Dung Ly, nên đều không thấy đồng tiền kia đột nhiên bay lên trời.

Hoa Túc khép năm ngón tay lại nắm lấy đồng tiền kia, lúc mở ra lần nữa, trong bàn tay chỉ còn bột mịn.

Dung Ly nhìn sửng sốt, nghĩ đến người phàm ở trong mắt quỷ quái, chẳng qua cũng chỉ là thứ có thể dễ dàng nghiền nát, đêm qua nàng thật lớn gan, còn dám đấu trí đấu dũng với quỷ này.

Quỷ này ung dung thản nhiên, tay hơi giương lên, bột mịn liền bay đi theo gió.

Người khác chỉ nhìn thấy Dung Ly nghiêng đầu, con ngươi co rụt lại, hơi thở bỗng dưng trở nên dồn dập, ngay cả đuôi mắt cũng có chút phiếm hồng, nhưng không người nào biết nàng bị quỷ đè lên vai.

Quỷ vốn đang ở trong phòng đã bước ra khỏi cửa, thoải mái hào phóng đứng dưới ánh mặt trời ban ngày, nửa người bị ánh nắng chiếu vào, quanh thân bọc lụa đen kín mít, bóng dáng cao gầy mảnh khảnh. Nàng ấy hơi cúi người xuống, giọng điệu nhàn nhạt, "Vui vẻ không, vui vẻ thì đi làm một chuyện thay ta."

Bên cạnh có nhiều người, Dung Ly không tiện mở miệng.

"Đi tìm một thể xác tới cho ta, bằng không ta chỉ có thể đoạt thể xác của ngươi." Hoa Túc nói.

- -----------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: =3=

Hai cốt truyện song song cùng nhau, phần của Dung phủ sẽ không quá dài.