[BHTT] Tuyệt Sắc

Chương 3



Theo lý buổi sáng Mục Thị nhàn rỗi, Tiểu Mã gửi thời gian biểu cho nàng, ngày kia mới có công việc, nàng định ở nhà chị xem mấy tập phim, không ngờ bên công ty sữa bò nói mấy ngày tới không rảnh, hỏi nàng muốn hôm nay tới ký hợp đồng liền không?

Nghĩ đến kéo dài cũng không gì, song phương lại là người sảng khoái, nàng cùng Tiểu Mã thương lượng một chút, sau đó đến công ty đối phương.

Hôm nay thời tiết rất đẹp, cứ như vậy lãng phí thời gian tới trưa Mục Thị cảm thấy có chút đáng tiếc, nàng và Tiểu Mã một trước một sau ra khỏi công ty, đã mười một giờ, hai người ngầm hiểu, nhìn thoáng qua đối phương không nói lời nào.

Mấy phút sau, bạn trai trong truyền thuyết của Tiểu Mã dừng xe bên ven đường.

Buổi sáng Mục Thị đã về nhà lấy xe, thuận tiện lấy thêm quần áo. Nàng từ chối lời mời của Tiểu Mã, cầm chìa khóa xe trong tay đi đến vị trí xe của mình. Mới lên xe, điện thoại trong túi vang lên.

Là Phương Khinh Khinh.

Mục Thị dừng một chút, suýt nữa quên mất, hôm qua có hẹn với người này.

“Thị Thị.” Âm thanh Phương Khinh Khinh truyền qua điện thoại: “Chiều nay mấy giờ cậu rảnh?”

Mục Thị nghiêng đầu, kẹp điện thoại giữa bả vai và tai, khởi động xe, hỏi: “Bây giờ có rảnh không, cùng nhau ăn trưa.”

Phương Khinh Khinh vui sướng: “Có.”

Mục Thị ừ một tiếng: “Đại khái khoảng hai mươi phút có mặt dưới lầu nhà cậu.”

Sau khi cúp điện thoại, Mục Thị kéo tấm gương sau miếng che nắng xuống, xem xét bản thân, thấy thỏa đáng liền đẩy miếng che lên.

Trong trí nhớ Mục Thị, nhà Phương Khinh Khinh rất khó tìm, tên cư xá cũng khó nhớ, xe chạy được mấy phút, quả nhiên nàng vẫn quên.

Thừa dịp dừng đèn đỏ, nàng tìm bản đồ, phát hiện đã đi ngược hướng, cảm thấy có chút buồn cười. May mắn không bị kẹt xe, nói hai mươi phút thì đúng hai mươi phút có mặt dưới lầu nhà Phương Khinh Khinh.

Thả chậm tốc độ, xa xa nhìn thấy một người mặc áo trắng viền ren, váy ngắn màu hồng, trong tay cầm túi, khi Mục Thị cho xe dừng bên cạnh, đối phương nhẹ nhàng mở cửa, ngồi vào ghế phụ.

“Như thế nào nói đến là đến, vội như vậy, người ta không kịp trang điểm tử tế.” Phương Khinh Khinh nói xong, nhìn Mục Thị cười ngọt ngào, tiếp theo cài giây an toàn.

Mục Thị nghiêng đầu nhìn cô: “Cậu thế nào cũng nhìn được.”

Nói xong Mục Thị cảm thấy buồn nôn, trên mặt Phương Khinh Khinh phấn son dày cộm, còn nói không kịp trang điểm? Rõ ràng đã chuẩn bị kỹ lưỡng.

Nhưng người luôn luôn được khen ngợi nghe Mục Thị nói vậy liền che miệng cười trộm vài tiếng.

“Gần đây cậu quá bận a.” Xe khởi động, Phương Khinh Khinh phàn nàn.

Mục Thị ừ một tiếng: “Có chút.”

“Hôm sinh nhật Trần Nhanh cậu cũng không đi, ngày đó cậu ấy hỏi mình, mình nói cậu không rảnh.”

Mục Thị nghe xong hơi nhíu mày: “Vì sao cậu ấy lại hỏi cậu về mình?”

Phương Khinh Khinh suy tư, dùng ánh mắt quan sát biểu lộ trên mặt Mục Thị, nhưng cô không nhìn ra cái gì, vì vậy lại thăm dò: “Ở trước mặt cậu ấy mình có đề cập tới cậu.”

Ngón trỏ Mục Thị gõ gõ tay lái, đây thể hiện sự mập mờ không hiểu rõ, nàng cắn môi dưới, muốn trách cứ hai câu nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Hình như Phương Khinh Khinh cũng cảm nhận Mục Thị không được thoải mái, hóa giải lúng túng, bộ dáng cười cười vài tiếng, nói: “Mình cũng không nói gì, chỉ nói chúng ta có quen biết mà thôi!”

Lúc hai người ăn cơm, không khí quỷ dị trong xe tan thành mây khói, Phương Khinh Khinh là kiểu người gặp người quen sẽ nói rất nhiều, huống chi người đối diện lại là Mục Thị, các nàng đã hai tuần không gặp, vì vậy cô đem những chuyện đã xảy ra trong hai tuần qua kể cho Mục Thị nghe từng chút từng chút một.

Mục Thị cắt miếng bò bít tết, ngẫu nhiên cười cười, đôi lúc sẽ chen vào một hai câu.

Sau khi dùng cơm xong, Phương Khinh Khinh tự nhiên nắm cổ tay Mục Thị, hai người lên tầng trên của trung tâm thương mại.

Mục Thị âm thành tính toán, cho đến nay, nàng và Phương Khinh Khinh chỉ mới gặp mặt ba lần.

Lần đầu tiên là ở quán bar, đêm đó hai người kết bạn, Phương Khinh Khinh tính cách hào sảng hoạt bát, dáng vẻ chậm rãi hấp dẫn rất nhiều người. Ngày thứ hai, Mục Thị hẹn cô xem phim, ăn cơm, đi dạo, tiếp theo chính là hôm nay.

Mục Thị quay đầu nhìn người đang mỉm cười, không biết hôm nay có phải do Phương Khinh Khinh trang điểm quá đậm hay không, nàng cảm thấy không khả ái như hai lần gặp trước.

“Còn một tiếng nữa phim mới bắt đầu, chúng ta đi dạo trước đi.” Đột nhiên Phương Khinh Khinh quay đầu nhìn nàng, Mục Thị thu hồi ánh mắt, cười trả lời: “Hảo.”

Nàng cũng không biết mình bệnh gì, gặp người có tính tình như vậy, lập tức ít nói hơn nhiều, luôn cảm thấy đối phương tinh lực quá dồi dào làm nàng mệt mỏi, vì thế không muốn nói chuyện.

Đầu tiên hai người đi dạo các cửa hàng quần áo, đi dạo mấy lượt vẫn thấy không hài lòng, hứng chí cũng giảm bớt, khi đi ngang tiệm bán trang sức, một nam một nữ bước ra, sượt ngang hai người.

“Thị Thị.” Chờ hai người đi xa, Phương Khinh Khinh kéo tay áo Mục Thị: “Cậu vừa thấy gì không?”

Mục Thị thuận theo đưa mắt nhìn theo tay Phương Khinh Khinh chỉ, mấy giây sau quay đầu: “Cái gì?”

Phương Khinh Khinh cười: “Giang Viêm Khải, cậu quen không?”

Mục Thị lắc đầu: “Không biết.”

“Hắn lại đổi bạn gái, lần trước gặp hắn, không phải người này.” Phương Khinh Khinh bày ra vẻ mặt bà tám: “Phú nhị đại thật tốt, muốn nữ nhân nào liền có.”

Mục Thị cười cười, không đáp lời Phương Khinh Khinh.

Hai người đi tới cửa hàng túi xách, Mục Thị đi dạo có chút mệt, ngồi xuống ghế sa lon, ánh mắt luôn dõi theo Phương Khinh Khinh, thấy cô lượn một vòng cửa hàng, vươn tay lấy túi màu đen trên kệ, đeo lên vai bước qua gương xem xét.

“Đẹp không Thị Thị?” Phương Khinh Khinh quay đầu nhìn nàng.

“Đẹp!” Mục Thị qua loa.

Nghe Mục Thị khen đẹp, Phương Khinh Khinh càng cảm thấy dễ nhìn hơn, cô đứng trước gương, đổi túi qua bên vai bên kia, nghiêng người, xoay trái xoay phải xem xét kỹ lưỡng, con mắt mình quá lợi hại…

Mục Thị lại không có hứng thú, nàng tiện tay lấy quyển tạp chí bên cạnh, lật vài tờ phát hiện có vài nhãn hàng do mình làm đại diện, nàng kinh ngạc nhướng mày, lật lại trang bìa thì ra là bản này.

Lúc ngẩng đầu, Phương Khinh Khinh đã chạy tới trước mặt nàng, hai tay trống trơn: “Đi thôi.”

Mục Thị thấy thất lạc trong mắt cô, đứng lên lấy túi trên kệ xem kỹ lần nữa, sau đó ra hiệu cho nhân viên đứng bên cạnh: “Gói nó lại.”

Phương Khinh Khinh vui vẻ, tiến lên ôm chặt eo Mục Thị, ngẩng đầu nhìn nàng, mềm mềm kêu lên: “Thị Thị.’

Mục Thị vỗ vỗ bả vai Phương Khinh Khinh, thoáng đẩy cô ra, cười nói: “Bạn bè mà, đừng khách sáo.”

Phương Khinh Khinh dừng một chút, buông tay ra.

Giờ làm việc nên trung tâm thương mại không quá nhiều người, hôm nay có hoạt động quảng cáo quần áo theo mùa, dưới đại sảnh lầu một có biểu diễn văn nghệ, nên mọi người tập trung ở đó, âm thanh trong loa không ngừng truyền vào không khí, thậm chí không nghe rõ người chủ trì nói gì.

Mục Thị phân tâm, giống như nàng đang thả hồn theo âm nhạc, đợi đến khi tỉnh táo, Phương Khinh Khinh đã kéo nàng đến rạp chiếu phim.

Các nàng lấy vé, tìm vị trí của mình, nhưng phim chiếu được mấy phút, Mục Thị đã dựa ghế ngủ thiếp đi, mê man, chờ khi tỉnh lại vừa đúng lúc kết thúc phim. Còn Phương Khinh Khinh bên cạnh đang cầm khăn giấy lau nước mắt, đầu óc Mục Thị có chút mơ hồ, chờ phản ứng lại, mới biết phim hai người xem thuộc thể loại tình cảm.

Ra khỏi rạp chiếu phim, Mục Thị từ chối lời mời dùng cơm tối của Phương Khinh Khinh, nhưng cũng đưa cô về nhà.

Sau khi Phương Khinh Khinh xuống xe, hình như không cam tâm, nàng đi vòng qua vị trí tài xế, cúi người, hai tay đặt lên cửa, đè ép âm thanh, nãi thanh nãi khí nói: “Thị Thị, khi nào chúng ta gặp lại.?”

Mục Thị vô thức lui người về sau một chút, cười cười: “Chúng ta hẹn sau.”

Phương Khinh Khinh bĩu môi: “Tốt a, lần sau gặp.”

Nói xong, Phương Khinh Khinh vẫn không rời đi, mở to hai mắt nhìn Mục Thị, bờ môi có chút mân mê dường như muốn hôn hôn.

Mục Thị thấy thế, bất động thanh sắc ấn nút cho kính xe chạy lên, một âm thanh tê tê vang lên, Phương Khinh Khinh lập tức rút hai tay lại.

“Mình về.” Mục Thị vẫy vẫy tay, khi kính xe hoàn toàn đóng lại, không lưu luyến đánh tay lái rời khỏi.

Trên đường trở về, nàng suy tư hồi lâu.

Rõ ràng lúc gặp mặt lần đầu, nàng có hảo cảm với Phương Khinh Khinh, lúc đáng yêu rất đáng yêu, lúc cần hiểu chuyện cũng rất hiều chuyện, tính cách hài hước hào phóng, nhưng không biết thế nào, khi tiếp xúc thêm lại hoàn toàn thay đổi.

Cả người Phương Khinh Khinh trở nên mười phần mềm đi, nũng nịu đến mức nàng không chịu được, không biết cô có hiểu lầm thuộc tính của nàng không mà rất ỷ lại vào nàng, việc lớn việc nhỏ gì cũng sẽ tìm nàng.

Mục Thị nghĩ thầm, cũng có thể mình có bệnh gì đó. Nhiều năm như vậy, nàng chưa từng nghiêm túc yêu thích ai, thật vất vả mới có hảo cảm, tạo cơ hội tiếp xúc, hơn nữa đối phương cũng có cảm tình với nàng nhưng hôm nay lại thấy không có ý nghĩa.

Sau khi xâm nhập trò chuyện, hiểu rõ đối phương không phải người mình muốn, hứng thú liền giảm xuống không phanh.

Lái xe về nhà mình, Mục Thị mới ý thức hôm nay nàng ở nhà chị, vì vậy chuẩn bị khởi động xe lần nữa.

Còn chưa thực hiện thì điện thoại vang lên, Mục Thị cúi đầu xem xét, thấy tên hiển thị ‘Giang Viêm Khải’

Mục Thị không khỏi cười, cầm điện thoại lên nhận cuộc gọi. Nàng chưa kịp nói gì, đối phương đã lên tiếng trước: “Đại minh tinh, hẹn hò a.”

Mục Thị cười: “Nha, sao Giang công tử lại rảnh điện thoại cho mình, mỹ nhân trong ngực đâu?”

Đầu dây bên kia tiếp tục trêu chọc: “Mỹ nhân đã về nhà.” Hắn cười cười: “Lợi hại a, có chút danh tiếng rồi.”

Mục Thị cắt ngang: “Có việc nói nhanh.”

Giang Viêm Khải: “Bạn của mình muốn xin ảnh có chữ ký của cậu, cho mình một tấm thôi.” Hắn nói xong bồi thêm một câu: “Chính là người hôm nay.

Mục Thị cười nhạt: “Không cho.”

Cúp máy, Mục Thị lại thấy Phương Khinh Khinh đăng tin trong vòng bạn bè, vào một phút trước, nội dung là hình cô chụp với túi xách khi nãy, kèm theo dòng chữ ‘Cám ơn thân yêu’.

Mục Thị cắn môi dưới lắc đầu, điểm hảo cảm còn lại dành cho Phương Khinh Khinh cũng hoàn toàn biến mất.

Bấm vào giao diện, bật khung chat với Tiểu Mã, nàng cúi đầu nhắn vài chữ, đột nhiên thấy phiền phức, trực tiếp nhấn nút ghi âm: “Tiểu Mã, tùy tiện tìm tấm ảnh có chữ ký gửi cho Tiểu Khải.”

Nói xong nàng nhanh chóng khởi động xe, một lần nữa xâm nhập vào dòng xe cộ đông đúc.