Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 18: Uy Hiếp



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tìm cái chỗ ở hắn đem cậu trở thành cái gì?

Ninh Tu Viễn tay cực không an phận, như là muốn chứng minh quyền sở hữu của bản thân, ngón tay từ góc áo duỗi đến sườn eo Sầm Lễ, ái muội vuốt ve qua mỗi tấc da.

Từ lần đầu tiên khai thân về sau, loại tư vị mất hồn liền làm hắn cảm thấy mỹ vị vô cùng, chỉ cần muốn làm, hắn liền tùy ý triển khai trên thân thể mềm dẻo của thiếu niên, nghe đối phương rách nát dưới thân rên rỉ.

Sầm Lễ trên mặt mang theo oán giận, “Ninh Tu Viễn, cậu ở bên ngoài người cũng không ít, vì cái gì không chịu buông tha tôi?”

“Chơi chơi mà thôi, lại không thể coi là thật.”

Sầm Lễ một phen đẩy hắn ra, “Tôi đây cùng ai ở bên nhau, cậu có tư cách gì hỏi đến?”

Với tính tình của Ninh Tu Viễn, càng là chắc chắn Sầm Lễ ở bên ngoài có người khác, hắn mang ý đồ đem Sầm Lễ ghìm dưới người, làm đối phương tránh thoát không được, sắc mặt nảy sinh ác độc hỏi, “Anh ta có từng chạm qua cậu chưa?”

“Đừng tưởng rằng tất cả mọi người đều ghê tởm giống như cậu.” Sầm Lễ hốc mắt đỏ bừng, cậu luôn luôn thực kính trọng Hàn Kham, hai người quan hệ trong sạch, hiện giờ lại bị Ninh Tu Viễn bôi nhọ như vậy.

Sầm Lễ trước đây đều là không rên một tiếng, khó được phản bác hắn một hồi, Ninh Tu Viễn quái khí cười, “Sầm Lễ, cậu thật là một chút cũng không ghi nhớ rõ, xem ra vẫn chưa dạy dỗ đủ.”

Quần thực dễ dàng đã bị lột xuống, lỏng lẻo bị đẩy đến đầu gối, hai chân trắng nõn thon dài bị phủ đầy dấu hôn, Ninh Tu Viễn chạm đến chỗ mềm mại lúc sáng.

“Thật sướng.” Ninh Tu Viễn thở dài đầu thỏa mãn.

“...”Sầm Lễ cắn chặt khớp hàm, vẫn là nhịn không được phát ra tiếng nghẹn ngào bi thương, “Không muốn, từ bỏ.”

“Nếu là cậu dám ở bên ngoài tìm người lừa tôi, tin hay không tôi đem cậu khóa lại, nhốt ở trong phòng, làm cậu đời này đều không được bước ra khỏi cửa?” Ninh Tu Viễn bên tai cậu thân mặt nói.

Hơi thở ấm áp phất quá gương mặt, nhưng Sầm Lễ chỉ cảm thấy đến từng trận lạnh băng.

Cậu không chút nào nghi ngờ Ninh Tu Viễn sẽ làm như vậy, lúc trước Ninh Tu Viễn đem cậu nhốt ở trong phòng một tuần, tùy tiện ở bên ngoài tìm đủ loại lý do, không có bất kì kẻ nào phát hiện điều không thích hợp.

Lúc ấy có nữ sinh cùng Sầm Lễ tới gần, là đại biểu lớp học tiếng Anh, Sầm Lễ còn nhớ rõ nữ sinh kia mái tóc đen dài thẳng, cười rộ lên mơ hồ có thể thấy má lúm đồng tiền, bọn họ thường xuyên ở bên nhau thảo luận bài tập, đề tài làm chung cũng nhiều, Sầm Lễ nghĩ tới, nếu là trong nhà không có gặp phải khó khăn, khả năng cao sau khi tốt nghiệp, cậu liền sẽ chấp nhận lời tỏ tình của nữ sinh.

Nhưng thời điểm nữ sinh qua đây tìm cậu, bị hắn thái độ lãnh đạm cự tuyệt.

Thật giống như đã mất đi tư cách làm người bình thường, Ninh Tu Viễn đem ngạo khí của cậu phá đi một chút cũng không còn.

Ninh Tu Viễn ở trường học giúp cậu xin nghỉ bệnh một tuần, lúc ấy đúng là thời điểm cấp bách để học tập, cậu bị nhốt ở trong căn phòng tối tăm không thấy ánh sáng, bởi vì cậu phản kháng, Ninh Tu Viễn càng quyết tâm muốn khiến cậu chịu thua.

Cậu chưa bao giờ cúp tiết, càng đừng nói ở thời điểm trước đêm thi đại học nghỉ lâu như vậy, trở lại trường học, không ít người vây lại đây hỏi han bệnh tình của cậu, cậu chỉ nghĩ tìm chỗ giấu đi.

Lần đầu tiên hiểu ra chuyện này, tất cả tín nhiệm từ trước tới nay đều sụp đổ, cậu thậm chí nghĩ tới có hay không nói cho cha Ninh Tu Viễn, nhưng Ninh Tu Viễn trực tiếp đối cậu nói, “Nếu là có việc, cậu liền đi cáo trạng, dù sao tôi cũng không ngăn cản, tôi nhiều nhất bị ông ta mắng một trận, nhưng là cậu câu dẫn con ông ta, cậu cảm thấy ông ta còn sẽ tiếp tục giúp đỡ cậu?”

“...”Lúc ấy bệnh của me còn chưa có chuyển biến xấu, bác sĩ nói nếu tiếp tục trị liệu sẽ có hy vọng.

Ninh Tu Viễn uy hiếp đúng điểm đen của cậu.

Cậu xác thật không có nói ra chuyện này, không dám lấy sinh mệnh mẹ ra thử.

Ninh Tu Viễn thấy trên bàn cậu chất đầy sách, mở miệng nói, “Đọc nhiều sách như có ích lợi gì, lãng phí thời gian, còn không bằng đi học làm như thế nào hầu hạ đàn ông.” ( 🤡🔪 chó má thực sự)

"Tôi thích đọc sách.” Sầm Lễ nói.

Gia đình nghèo khó, liền chỉ có thể coi việc đọc sách là con đường duy nhất thoát ra, nơi nào giống Ninh Tu Viễn, gia cảnh hậu đãi, chỉ cần tốt nghiệp liền tới công ty Ninh gia, quá mấy năm khẳng định sẽ tiếp nhận công ty, còn cậu như thế nào đều phải nỗ lực, hắn ở thời điểm xuất phát đã cao hơn cậu rất nhiều.

Thế giới này, vốn không có cái gì gọi là công bằng.

Sầm Lễ cũng chưa bao giờ quá mức hy vọng xa vời, cậu chỉ nghĩ sẽ giống như người khác có thể sống một cách bình thường, nhưng ngay cả ý nghĩ này, liền bị Ninh Tu Viễn một phát đánh nát.

“Thật là một con mọt sách.” Ninh Tu Viễn khinh thường nói, Sầm Lễ tự nhiên là không bằng hắn, hiểu được đắn đo tâm tư của cậu, chuyên tìm chuyện cùng hắn vui mừng nói.

Lúc này, túi đồ đặt trong áo rơi ra, phát ra tiếng vang nhỏ vụn, bao nilon rớt ra, bên trong đủ thứ thuốc cũng rơi ra.

Ninh Tu Viễn đem trên tờ giấy trên mặt đất nhặt lên, nhìn mặt trên viết một hàng chữ “Đơn thuốc trị sốt cảm”, công năng chính là chữa cảm mạo, hạ sốt.

“Cậu sinh bệnh?” Ninh Tu Viễn nhíu mày, “Mới từ bệnh viện ra tới không bao lâu, thân thể như thế nào lại suy yếu như vậy.”

“...”Sầm Lễ không nói một lời.

“Mất hứng.” Ninh Tu Viễn vẻ mặt không vui, cũng không nghĩ đem thân thể cậu phá hư, bằng không về sau liền không có đồ chơi tiêu khiển.

Ninh Tu Viễn buông lỏng ra tay đang chế trụ, Sầm Lễ chậm rãi gục đầu xuống, đem quần áo của mình mặc chỉnh tề, ngón tay đều run nhè nhẹ, hôm nay là thứ hai, lại qua một hồi phỏng chừng liền phải đi học, nếu có bạn cùng phòng muốn vào tới lấy sách, khẳng định sẽ phát giác bọn họ có điều khác thường.

“Nhiều thuốc bổ đem cho cậu uống, như thế nào đều không thấy hiệu quả.” Ninh Tu Viễn nhăn lại mày.

Ninh Tu Viễn vóc dáng rất cao, mặt mày tuấn lãng, còn mang theo vài phần bĩ khí, cứ việc mang ác danh rõ ràng, nhưng bên người trước nay đều không có thiếu một người.

“Không biết.” Sầm Lễ nhẹ giọng trả lời.

Ninh Tu Viễn đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm cậu, sâu kín tới một câu, “Chiếc đồng hồ lần trước đưa cho cậu đâu rồi?”

Ninh Tu Viễn nâng lên cổ tay của cậu, thấy cậu vẫn mang là chiếc đồng hồ cũ kia, từ cao trung liền bắt đầu mang, dây đồng hồ đều có chút phai màu.

“Đã quên.”

Lần trước, Ninh Tu Viễn sau khi đem cậu làm nhục một phen, liền đưa cho cậu một chiếc đồng hồ, thứ đồ vật kia, giống như là cậu bán mình để đổi lấy, ngón tay cậu phát run tiếp nhận, đối phương còn giống như trở thành người ban ân đối với cậu.

“Đợi lát nữa đeo lên, một bộ dạng nghèo kiết hủ lậu, làm cho tôi mất mặt xấu hổ.” Ninh Tu Viễn nói.

“Được thôi.” Ninh Tu Viễn đương nhiên đem cậu coi như một thứ đồ vật, đem cậu giả dạng xa xỉ, mang đi ra ngoài mới có càng có mặt mũi.

Ninh Tu Viễn thanh âm phát lạnh, “Mua cho cậu quần áo cũng không mặc, tiền mặt trong thẻ cũng không có động tới, cậu là nghĩ như vậy là có thể cùng tôi phủi sạch quan hệ?”

Sầm Lễ thong thả nâng lên mí mắt, nhìn trước người đàn ông trước mặt này.

“Còn cần hỏi sao?” Sầm Lễ khóe miệng hiện lên tia cười nhợt nhạt, lại mang theo vài phần khổ sở, “Nếu có thể, tôi thật muốn đời này đều không gặp được cậu.”

**************************