Bị Ép Kế Thừa Lão Bà

Chương 12: Nghi Vấn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



*lacvan*

- --------------------

Khương Tố Ngôn dứt lời, sau đó lập tức thực hành sinh động cho Cố Ỷ xem cái gì gọi là 'ăn nó'.

Khương Tố Ngôn là một cô gái nhỏ nhắn, nhỏ nhắn hơn Cố Ỷ. Có lẽ do thời đại nàng sống là một ngàn năm trước nên vóc dáng của người thời đó vốn không cao cũng không cường tráng.

Đặc biệt khi so sánh với tên Đen Ngòm đang không ngừng giãy giụa trước mặt nàng, Khương Tố Ngôn càng như một người tí hon xinh đẹp.

Người con gái nhỏ nhắn xinh xắn ấy đang há to miệng đối với tên Đen Ngòm. Tuy nàng rất cố gắng mở to miệng hết sức có thể nhưng cái miệng anh đào chúm chím của nàng chỉ lớn được nhiêu đó, nhìn vào rất muốn nhéo yêu một cái.

Dĩ nhiên, trong mắt của tên Đen Ngòm kia, khuôn miệng ấy không hề đáng yêu mà là đáng sợ.

Khương Tố Ngôn chậm rãi đến gần tên Đen Ngòm, nó càng giãy giụa kịch liệt. Nó giãy giụa cũng vô ích. Nó sẽ không thoát khỏi bàn tay của nàng.

Miệng Khương Tố Ngôn xích lại gần Đen Ngòm. Cho đến khi miệng nàng đến gần những hạt li ti, nó bắt đầu hút.

Đống hạt đen li ti hoàn toàn bị Khương Tố Ngôn hút vào miệng. Hạt li ti càng ma sát vào nhau dữ dội, tiếng 'gừ gừ' càng chói tai thể hiện rõ nỗi thống khổ và tuyệt vọng của tên Đen Ngòm.

Chưa đầy hai giây, Đen Ngòm đã biến mất hoàn toàn. Thậm chí một hạt đen cũng không còn.

Khương Tố Ngôn ăn xong con quỷ kia. Nàng dùng ngón tay đen nhọn lau khóe miệng không hề thua kém động tác lau miệng mà Cố Ỷ đã làm hồi trưa sau khi cô ăn xong hộp cơm gà hầm.

Sau khi ăn xong, nàng còn phát biểu cảm nghĩ: 'Không ngon lắm, mùi vị còn nhợt nhạt, nó làm quỷ chưa được bao lâu.'

Màn ăn quỷ sống vừa rồi khiến Cố Ỷ phải ngỡ ngàng. Cô ngây người hồi lâu mới đứng dậy. Cô vỗ vỗ mông, sau đó xoa xoa, khi nãy té xuống quá đau.

Cố Ỷ vừa xoa mông vừa phát biểu nghi vấn: 'Nó mới làm quỷ không lâu đã trở thành bộ dạng như vậy rồi? Cũng quá đáng sợ rồi.'

Khương Tố Ngôn đáp xuống trước mặt Cố Ỷ. Đôi mắt đen tuyền chăm chú nhìn cô. Một lúc sau, nàng mới giải thích: 'Dáng vẻ của quỷ không liên quan đến thời gian làm quỷ của nó. Làm quỷ càng lâu thì con quỷ đó càng mạnh. Bề ngoài và thực lực không liên quan gì với nhau. Tuy nhiên, chỉ cần con quỷ đó quên mất bản thân nó đã từng là một con người, đánh mất nhân tính, bề ngoài của nó sẽ thay đổi ngày càng không giống người.'

Lời nói của nàng rất có chiều sâu. Cố Ỷ bắt đầu nghiền ngẫm lời nàng trong lòng. Cô chợt nhận ra hình như Khương Tố Ngôn đang tự khen nàng: 'Ngược lại, quỷ càng giống người càng có nhân tính.'

'Cũng chưa chắc, lỡ như nó là quỷ hàng ngàn hàng vạn năm, tự nó sẽ có biện pháp bảo trì hình dạng của nó thì sao?' Lời này của Khương Tố Ngôn rõ ràng đang cảnh cáo Cố Ỷ đừng nghĩ nàng quá tốt. Cố Ỷ gãi đầu và nói: 'Tôi tin con quỷ đó chắc chắn không phải là cô.'

Khương Tố Ngôn liếc nhìn Cố Ỷ. Sau đó nàng nghiêng đầu, trốn nhanh vào trong cái bóng của cô. Đây là lần đầu tiên Khương Tố Ngôn biến mất ngay trước mặt Cố Ỷ. Cô chợt nhận ra: Khương Tố Ngôn đang ngại ngùng.

Tuy Cố Ỷ chỉ mới sống chung với Khương Tố Ngôn chỉ mới một ngày nhưng cô cảm thấy nàng không giống những con quỷ khác.

Cố Ỷ ngẩng đầu nhìn con phố vắng vẻ. Mấy ngôi nhà xung quanh vẫn còn sáng đèn nhưng không một ai nhận ra động tĩnh bên ngoài từ nãy đến giờ. Cố Ỷ đoán hoặc do đa số người sống ở phố cũ đều là người lớn tuổi nên thính lực kém, hoặc do bản thân con quỷ có năng lực quấy nhiễu không gian.

Tóm lại, không có ai chạy ra ngược lại là chuyện tốt. Dù sao chạy đi giải thích cho người khác những chuyện này cũng quá khó khăn.

Cố Ỷ thấy không sao liền quay vào tiệm. Ngay lúc cô đang đóng cửa bên hông lại, cô bỗng nhớ ra một chuyện cực kỳ quan trong: Đồ ăn của cô!

Cố Ỷ bối rối. Shipper chạy rồi, đồ ăn của cô cũng chạy theo. Cô đứng sau cánh cửa, tay còn đặt trên khóa cửa, bụng đói râm ran bắt đầu réo. Giờ khắc này, cô mới thấu hiểu sự thật đáng buồn này.

Cố Ỷ bắt đầu suy bụng ta ra bụng người. Nếu bản thân cô đi giao hàng mà gặp phải chuyện vừa rồi, hơn phân nửa cô sẽ nhất quyết không nhận đơn hàng tới chỗ này nữa. Dù cô gọi điện thoại để giải thích, shipper cũng sẽ không đồng ý.

Nếu shipper không chịu giao lại hàng, cô không chỉ mất tiền mà tối nay còn phải vác cái bụng đói đi ngủ.

Cố Ỷ ôm ý nghĩ 'lỡ anh ta chịu giao lại hàng cho cô', bắt đầu cầm điện thoại gọi điện cho shipper.

Lần thứ nhất, shipper không bắt máy. Cố Ỷ không ngừng cố gắng gọi lần hai. Điện thoại reo thật lâu. Ngay khi cô cho rằng shipper sẽ không bắt máy, anh ta lại trả lời.

"Alo?"

Dựa vào giọng nói của shipper, Cố Ỷ nhận ra sự mệt mỏi kiệt sức của anh ta. Cố Ỷ hiểu điều đó vì cô cũng đang rất mệt. Thế nhưng, sự tình liên quan đến bữa tối của bản thân, cô không thể từ bỏ.

'Alo...' Cố Ỷ hơi ngại: 'Tôi ở số 14, phố cũ số 4, anh còn chưa đưa đồ...' Cố Ỷ chưa nói xong, shipper đã cúp máy. Thậm chí báo trước một tiếng cũng không có.

Có lẽ, cả đời này, chàng shipper cũng sẽ không giành đơn hàng số 14 phố cũ số 4 nữa. Bản thân cô cũng sợ, nếu cô đặt thêm một đơn hàng nữa, shipper khác cũng sẽ gặp chuyện như vừa rồi.

Tối hôm đó, Cố Ỷ cứ ôm bụng đói lăn lộn khó ngủ. Khó khăn lắm, cô mới ngủ được. Thế mà cô lại nằm mơ thấy tên Đen Ngòm. Trong mơ, cô bị Đen Ngòm nuốt vào bụng. Cô giật mình vì quá sợ.

May mắn, đó chỉ là một giấc mơ. Cô vừa bừng tỉnh, nhìn sang Khương Tố Ngôn đang ngủ bên cạnh mình. Dáng vẻ nhắm mắt ngủ của nàng rất giống người sống.

Có lẽ Khương Tố Ngôn nhận ra Cố Ỷ đã thức dậy. Nàng cũng mở mắt ra, chống tay nhổm nửa người dậy, sau đó quay sang bên cạnh quan sát Cố Ỷ.

Cố Ỷ không ngủ được. Cô nhìn Khương Tố Ngôn, sau đó nhìn điện thoại. Bây giờ đã sáu giờ sáng, cô chuẩn bị rời giường.

Chuẩn bị tươm tất, Cố Ỷ đeo túi, cột chặt túi tiền chứa tóc của cô và Khương Tố Ngôn vào cổ tay. Sau đó, cô đón chuyến buýt đầu tiên về trường.

Phố cũ và trường học đều tọa lạc ở nơi vắng vẻ nên sáng sớm xe buýt không đông người. Cố Ỷ ngồi xuống một hàng ghế hai người gần cửa sổ.

Đến lúc này, cô mới nghe Khương Tố Ngôn hỏi mình: 'Nàng gặp ác mộng?'

Cố Ỷ ngẩn người. Giọng nói truyền ra từ trong cái bóng của cô. Xung quanh cô không có ai, đột nhiên xuất hiện giọng của người khác cũng quá đột ngột. Cô sửng sốt không bị giật mình. Cô chỉ sợ bị người khác nghe thấy.

Trải qua hai ngày sóng gió, cô dần quen với việc Khương Tố Ngôn đột ngột xuất hiện cũng như cảnh nàng đột ngột lên tiếng như thế này.

Nhưng người khác thì không!

Đầu tiên, Cố Ỷ quan sát xung quanh. Phía trước cách cô một hàng là hai ba người già, những người khác cũng không chú ý đến hàng sau - nơi cô đang ngồi. Cố Ỷ khẽ gật đầu.

"Tôi mơ thấy tôi bị tên Đen Ngòm ăn."

"Có ta ở đây, sẽ không có chuyện đó."

Cố Ỷ không ngờ có một ngày cô sẽ được một con quỷ an ủi. Không thể không thừa nhận. Sau khi nghe được câu an ủi của Khương Tố Ngôn, quả thực Cố Ỷ thả lỏng hơn rất nhiều.

Từ lúc thức dậy đến giờ, cơ thể Cố Ỷ đều căng chặt vì cô sợ tất cả mọi thứ bây giờ chỉ là một giấc mơ. Đêm qua, người mang tên Cố Ỷ đã bị tên Đen Ngòm ăn rồi.

May mắn, cô còn sống.

"Cám ơn cô."

Cố Ỷ cám ơn Khương Tố Ngôn. Sau đó, cô dựa đầu vào cửa kính xe, ngắm cảnh bên ngoài. Hai hàng cây bên đường nhanh chóng lùi nhanh về sau, chỉ khi gần đến trạm, xe buýt mới chạy chậm lại. Hai hàng ghế phía trước chưa đóng cửa sổ, gió thổi từ bên ngoài vào xe mang tới không khí mát mẻ của buổi sáng sớm.

Mọi chuyện đêm qua dần trôi xa. Loại như tên Đen Ngòm cũng không còn quấy nhiễu tâm trí của Cố Ỷ. Cô nhắm mắt, chậm rãi hít thở.

Lời cám ơn của cô đối với Khương Tố Ngôn là lời thật lòng. Nếu như không có Khương Tố Ngôn, có lẽ cô đã chết vào đêm qua. Tuy nhiên, ngay tại thời điểm cô ngỏ lời cám ơn, một nghi vấn khác cũng lặng lẽ xuất hiện.

Tại sao cô gặp quỷ?

Trước năm hai mươi tuổi, Cố Ỷ chưa từng gặp ma quỷ cũng không tin chúng tồn tại. Bắt đầu từ khuya hôm trước, Cô đã thật sự cảm nhận được thứ đáng sợ đó.

Đồng thời một nghi vấn được nảy ra: Những con quỷ kia rốt cuộc xuất hiện vì bản thân cô hay bởi vì Khương Tố Ngôn?

Nếu như chúng xuất hiện bởi vì cô, điều gì khiến chúng thay đổi không còn cách xa cô giống như trước kia. Tại sao bây giờ chúng lại xuất hiện trước mặt cô và xem cô như một miếng bánh thơm ngon? Nếu như không phải vì bản thân cô, vậy chúng xuất hiện bởi vì Khương Tố Ngôn...

Đây đều là xui xẻo mà Khương Tố Ngôn mang đến cho cô, cô còn có thể cảm tạ nàng vì điều đó nữa không?

Trừ vấn đề này ra, còn có rất nhiều vấn đề đang quấy nhiễu tâm trí của Cố Ỷ.

Thí dụ như: tại sao cô có minh hôn với Khương Tố Ngôn? Đó là ngẫu nhiên hay đã định sẵn? Điệu kiện đã kích hoạt điều đó chính là việc cô bước vào tiệm vàng mã?

Thí dụ như: Tại sao Khương Tố Ngôn sẽ bảo vệ cô? Bởi vì cô là đối tượng minh hôn của nàng? Nàng bảo vệ cô là thật lòng muốn bảo vệ?

Cố Ỷ rất ít động não. Vô số vấn đề tồn đọng trong đầu khiến Cố Ỷ muốn phát điên. May mắn, Cố Ỷ là một người có sức chịu đựng cao, cộng thêm đêm qua bị thiếu ngủ. Xe buýt chậm trãi lăn bánh, Cố Ỷ dựa đầu vào kính xe, ngủ thiếp đi.

Trong lúc Cố Ỷ không biết, một bàn tay nhợt nhạt từ bóng cô vươn ra ngoài. Nó lặng lẽ đặt giữa đầu cô và tấm kính xe. Đầu cô dựa vào bàn tay ấy.

Tấm kính xe hoàn toàn không thể phản chiếu sự tồn tại của bàn tay trắng quá mức kia.

Cảnh tượng quái lạ đó vậy mà không bị bất cứ ai phát giác.

- -------------------

Tác giả:

Bộ truyện này sẽ là bộ dài nên tiết tấu truyện sẽ tương đối chậm.

23/03/2023