Bí Mật Giấu Kín

Chương 46



"Bác sĩ Trương! Bác sĩ Trương!".

Vừa hết một ca làm việc dài dằng dặc, điều cuối cùng một bác sĩ muốn nghe lúc này chính là những tiếng kêu khẩn cấp này đây.

Trương Lâm Duệ quay lại phía cánh cửa đang mở rộng chờ đón anh ra về. Phía trên đó là một cái đồng hồ treo tường bọc sáng loáng thầm lặng điểm 10h tối. Đằng sau cánh cửa lại là cô y tá với nét mặt đang thảng thốt như lại vừa có một ca cấp cứu vừa ập đến.

Cố nén cơn bất mãn đang bùng lên trong lòng, Lâm Duệ ân cần hỏi han như đang trò chuyện với bệnh nhân.

"Có chuyện gì vậy?".

"Bệnh nhân của anh, cô Lạc Thần đó, đang ở trong phòng cấp cứu!".

Cái đầu đang ong ong lười biếng của Lâm Duệ như vừa bị một cái búa lớn đập mạnh một cái. Anh choàng tỉnh, hốt hoảng đến độ đánh rơi cả tập hồ sơ đang nhét một nửa vào cặp.

Anh chạy ra khỏi cửa, nói nhanh với cô y tá kia.

"Dẫn tôi đi!".

Dọc đường đi đến phòng bệnh, Lâm Duệ chỉ còn biết thầm cầu nguyện, người con gái kia sẽ không xảy ra chuyện gì bất trắc. Trong đầu anh vẫn còn nhớ như in lần đầu tiên gặp mặt.

Đó là một ngày mùa hạ nắng chói chang. Vẫn như thường lệ, Lâm Duệ vẫn đang ngồi chôn chân trong bốn bức tường phủ trắng. Cảm giác ngột ngạt và nhàm chán thường nhật không cho thấy bất cứ dấu hiệu nào của một sự biến động.

"Gọi người tiếp theo" - Lâm Duệ gập sổ khám bệnh và nói với cô y tá.

"Mời cô Lạc Thần!".

Lâm Duệ lẳng lặng nghe tiếng cửa bật mở trong khi nhìn vào hồ sơ bệnh án. Tình hình này... Hàng mày của anh không nhịn được mà cau chặt như muốn đánh nhau.

... Không mấy khả quan.

Lúc ngẩng đầu, anh giật mình khi trông thấy một cô gái trẻ đang ngồi trước mặt mình. Đầu anh vẫn đang loay hoay không biết nên tìm từ ngữ để nói như thế nào, nên khuyên cô ấy chuyên tâm làm hoá trị hay nên khuyên cô ấy giữ lại cái thai và có khả năng chết đây?

Ánh nắng vàng hắt qua cửa sổ rọi lên khuôn mặt cô, khiến nó trong suốt, làm anh nhìn không rõ đường nét trên đó. Chỉ đến lúc cô quay lại, anh mới chợt giật mình, trông rất quen.

Lạc Thần ngẩng đầu lên, trông thấy vẻ bối rối hiện rõ trên mặt của người bác sĩ ngồi đối diện.

"Bác sĩ... có điều gì khó nói sao?".

Lâm Duệ vỗ trán một cái, nhớ ra rồi. Cô gái này là diễn viên, đóng trong một cái phim nào đó có một thời gian được chia sẻ rất nhiều trên mạng.

Nhưng đó cũng không phải điều gì đáng nói, ở ngoài đời, cô trông tựa như một vị thiên sứ vậy.

"Bác sĩ..." - Lạc Thần khó hiểu gọi anh thêm một lần nữa.

Bấy giờ, Lâm Duệ mới nhớ ra thân phận hiện tại của mình và nhận ra bản thân đã thiếu chuyên nghiệp biết chừng nào. Chưa bao giờ anh cho phép mình như thế! Chưa bao giờ!

"Tôi xin lỗi..." - Anh nhanh chóng biện minh cho thái độ bất lịch sự của mình - "Đó là do... tình trạng của cô không mấy khả quan...".

Anh có chút khó khăn khi nói ra những điều đó.

"Các xét nghiệm đều cho thấy... tế bào ung thư của cô đã bắt đầu di căn, nếu không kịp thời chữa trị sẽ rất nguy hiểm...".

"Còn đứa bé?" - Cô thiếu kiên nhẫn ngắt lời.

"Về đứa bé... Tôi khuyên cô nên bỏ đứa bé để chuyên tâm điều trị bệnh. Nếu bệnh tình có biến chuyển, cô vẫn có thể có thêm con...".

"Vậy nếu, tôi không muốn điều trị thì sao?".

Lâm Duệ có chút ngạc nhiên. Thái độ của cô vừa dứt khoát vừa bình tĩnh, khác xa với vẻ ngoài yếu ớt của cô, giống như bên trong đó có chứa một loại ý chí rất kiên cường.

Anh khẽ thở dài.

Một cô gái trẻ, kiên cường vào lúc này, có phải là lựa chọn chính xác hay không?

"Chúng tôi có thể cho cô dùng thuốc để ngăn chặn sự phát triển của căn bệnh. Tuy nhiên, tôi không chắc, cô có thể sống sót được tới lúc sinh đứa bé ra được hay không".

Cô gái trước mặt anh bấy giờ mới lộ ra vẻ thất thần. Sắc mặt cô bỗng nhiên tối sầm lại.

Anh có hơi áy náy vì bản thân có hơi quá thẳng thắn.

"Xin lỗi nhưng... tế bào ung thư của cô phát triển đang phát triển rất nhanh. Nếu cô chịu uống thuốc đầy đủ... tôi tin rằng sẽ cầm cự được thôi, nhưng việc giữ đứa bé hiện tại là rất không sáng suốt".

Cô nhắm mắt, cay đắng lắc đầu.

"Không tôi sẽ giữ nó, cho dù thế nào đi nữa".

Vậy mà giờ đây...

Sau hàng giờ liền cấp cứu, cuối cùng tình trạng của cô cũng trở về lại bình thường. Sắc mặt của cô đã trở nên hồng hào hơn chút.

"Bác sĩ Trương... anh... không định về sao?".

Thiên Sa vẫn còn đang thở vào nhẹ nhõm, quay sang thì thấy người bác sĩ đã vất vả cả đêm kia vẫn còn đang đứng ở đấy.

Đã là sáng sớm rồi.

Cô hi vọng đứa trẻ mà Lạc Thần sinh ra sau này sẽ không trở thành bác sĩ. Thật sự là quá cực khổ rồi.

Thiên Sa không khỏi xót xa khi nhìn vào vầng trán đẫm mồ hôi kia.

"Không. Tôi định sẽ ở lại đây, chờ xem tình trạng của cô ấy chắc chắn ổn định đã. Nếu có vấn đề gì, tôi không yên tâm giao cho người khác xử lý".

Thiên Sa cười trừ.

"Dù sao anh cũng nên đi nghỉ ngơi chứ! Tôi có thể trông cô ấy, nếu có vấn đề gì tôi sẽ gọi anh ngay".

Lâm Duệ ngồi phệt trên ghế, bày tỏ vẻ rệu rã.

"Tôi đã mệt lắm rồi. Cô có phiền nếu tôi nghỉ ngơi ở đây luôn không?".

Ở đây?

"Vậy có quá kì lạ không?".

"Kì lạ? Kì lạ chỗ nào?" - Lâm Duệ hỏi vặn lại cô - "Tôi sẽ chỉ ngồi trên chiếc ghế này thôi, sẽ không làm phiền đến ai đâu".

"Nhưng... có bác sĩ nào ở trong phòng của bệnh nhân đâu chứ?".

Cô đứng nhìn Lâm Duệ cởi chiếc áo blouse trắng ném sang một bên.

"Tôi đã hết ca trực rồi" - Anh nói - "Hết làm bác sĩ rồi nhé".

"Nếu đã vậy...".

Thiên Sa không nỡ từ chối, bèn đi ra kiếm trong giỏ một tấm chăn. Lúc đi ra đã thấy Lâm Duệ ngủ say trên ghế rồi.

Tướng ngồi khó chịu như vậy cũng ngủ được sao?

Vào lúc này cô mới để ý, thực ra vị bác sĩ này cũng có vẻ rất thư sinh, đến lúc ngủ trông vẫn hoà nhã như vậy, còn rất tận tâm với công việc.

Cũng tốt, anh ta ở lại đây thì bọn họ sẽ có cơ hội nói chuyện nhiều hơn.

"Thiên Sa...".

Cô giật mình quay lại. Cô gái nằm trên giường trắng toát vẫn bất động, có điều hai mắt đã không còn nhắm nghiền như trước, bờ môi khô cứng của cô khẽ mấp máy.

"Ôi trời, Lạc Thần, cậu tỉnh rồi à?".

"Cho tớ xin miếng nước...".

Thiên Sa nhanh chóng đi rót nước rồi quay lại. Lúc này Lạc Thần đã ngồi dậy trên giường bệnh.

"Không phải cậu nên ngủ thêm chút nữa hay sao?".

"Sao bác sĩ lại ở đây?".

Lạc Thần hất cằm về phía đối diện. Thiên Sa cũng an tâm hơn, có vẻ đã bình phục lại rồi, nhớ lại lúc cậu ta bỗng ngã khuỵ ở trong bếp, tay vẫn còn đang lăm lăm con dao, không có chút dấu hiệu báo trước, cứ thế ngã xuống thật khiến người ta đau tim muốn chết.

"Người ta lo cho cậu đấy! Chắc là bác sĩ quen của cậu nhỉ?".

"Ừ, anh ấy biết khá rõ tình trạng của mình. Mọi lần mình đi đều là để anh ấy khám".

Thiên Sa gật gù, rồi chợt nhớ ra chuyện gì đó.

"Không phải hôm nay cậu vừa mới đi khám về sao? Sao bỗng nhiên... lại bất tỉnh? Từ lúc trở về từ bệnh viện cậu cứ như người trên mây ấy. Đã xảy ra chuyện gì sao?".

Động tác của Lạc Thần ngưng lại. Vẻ mặt cô đăm chiêu, cũng như là đang cố nhớ ra điều gì đó. Rồi giống như càng nghĩ tới hai đầu lông mày càng đâm chặt vào nhau. Vẻ mặt trong chốc lát lại trở nên tái nhợt.

"Sao vậy? Thật sự đã xảy ra chuyện gì đó sao? Cậu phải nói cho tớ biết!".

Thiên Sa nắm lấy tay của Lạc Thần và nhận ra cả người cô đều đang run lên bần bật.

"Tớ... Tớ đã gặp lại... Đông Dương rồi".

Lạc Thần nói như muốn khóc.

Thiên Sa thì há hốc mồm.

"Anh ta làm gì ở đây?".

Môi Lạc Thần khẽ mím lại rồi khó khăn nói ra.

"Căn cứ của anh ấy... hoá ra đặt ở nơi này".

"Vậy còn đứa bé? Anh ta đã biết cậu... mang thai chưa? Cái thai của... anh ấy...?".

Lạc Thần lắc đầu.

Mọi chuyện sẽ trở nên vô cùng xấu xí nếu một ngày Đông Dương biết được điều đó. Với sự thù hận của anh đối với cô, có thể anh sẽ bắt cô phải bỏ nó đi không chừng. Trái tim cô thắt lại khi nghĩ đến điều đó.

Mọi người sẽ thấy như thế nào nếu biết cô mang thai với Đông Dương chứ? Ngay cả đến một người như Hoán Lôi còn thấy chuyện này thật khó chấp nhận nổi thì những người khác sẽ cảm thấy như thế nào chứ?

Bọn họ đâu biết được, cô và Đông Dương không phải là anh em? Bọn họ chỉ thấy được, cô và anh đã lớn lên và ở cùng nhau từ bé đến lớn.

Đông Dương còn làm ở đây, bọn họ sẽ còn gặp mặt nhau nhiều lần nữa. Tất cả những chuyện này đều làm cô lo sợ đến phát điên.

"Lạc Thần, đừng nghĩ nữa!" - Thiên Sa hối hả chà hai bàn tay đang run rẩy của cô vào nhau - "Cậu phải nghỉ ngơi đi đã, đừng lo lắng nhiều. Chuyện đâu còn có đó mà!".

"Làm sao tớ có thể..." - Lạc Thần giống như đang rơi vào hố sâu tuyệt vọng vậy.

"Cậu có thể mà. Vì đứa bé, vì đứa bé đi có được không?".

Lạc Thần cuối cùng cũng có thể lấy lại được bình tĩnh, hít một hơi sâu. Đúng vậy, chuyện đâu còn có đó, mọi chuyện không thể cứ trở nên trùng hợp như hôm nay được.